Editor: Băng ngàn năm
Kể từ khi Diệp Khung nói với cô những lời nói, Diệp Chi không có đi gặp Kỷ Lâm nữa. Đã quyết định vạch rõ quan hệ với anh, cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh, bớt mấy phần lúng túng.
Nhưng bởi vậy, mỗi ngày không có Kỷ Lâm chọc cô cười, Diệp Chi lại cảm thấy không thoải mái, lòng cũng cảm thấy trống trải.
Nhưng không biết vì sao Diệp Khung cứ cách hai ba ngày lại về nhà một lần. Hơn nữa thời gian này ở công ty rất bận, thời gian biểu kín bưng, làm cho Diệp Chi chẳng những không có thời gian suy nghĩ cẩn thận cảm xúc thất thường của mình, thậm chí ngay cả bình luận của độc giả cũng không kịp nhìn.
Hôm nay cảm xúc bỗng dâng trào, cô lên mạng, mở bình luận độc giả rồi bắt đầu đọc.
Mặc dù thời gian này cô viết truyện chậm, nhưng độc giả vẫn trước sau như một rất nhiệt tình, tốc độ bình luận cũng không có giảm.
Diệp Chi đọc mà trong lòng vui sướng, từ bình luận đầu tiên bắt đầu từ từ đọc xuống, có thúc giục nhanh hơn, có thảo luận nội dung tiếp theo, thậm chí còn có người thổ lộ với cô. Diệp Chi cười cười, đang định tắt websites, chợt liếc xuống mấy bình luận phía dưới, định thần nhìn lại thì nhất thời liền sửng sờ.
Mộc Hữu Chi: Viết đoạn tình cảm sao lại cứng ngắc như vậy. Tác giả chưa từng yêu đương sao? *Cười* Hay là tác giả đi tìm một người đàn ông tốt nào đó nói chuyện yêu đương trước đi.
Nhà 1: Mẹ nó. Người này ai vậy? Thích đọc thì đọc, không thích đọc thì lượn. Ngươi là ai mà dám công kích lớn tiếng như vậy?
Nhà 2: Cho lầu trên một like. Ha ha, Kỳ Tử đại nhân viết đoạn tình cảm cứng ngắc chỗ nào. Ta đọc đoạn tình cảm đều rơi nước mắt.
Nhà 3: Giải thích xem, cứng ngắc chỗ nào? Ta thấy không cứng ngắc, xem như chưa từng nghe thấy lời ngươi nói…hứ
Nhà 4:......
Đoạn tình cảm mình xử lý cứng ngắc lắm sao? Diệp Chi cau mày, đọc kỹ chương ngay chỗ bình luận một lần nữa, không có vấn đề. Vì một chương này mà cô đặc biệt đi rạp chiếu phim xem một bộ phim tình cảm, nghiền ngẫm cảm xúc của từng nhân vật.
Cô nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, có chút nghi ngờ. Mình quả thật chưa từng yêu, người này cũng có thể nhìn ra sao? Chẳng lẽ độc giả này có Hỏa Nhãn Kim Tinh hay sao?
Xem ra mình viết thật sự có vấn đề, Diệp Chi suy tư một lát, đánh mấy chữ dưới phần bình luận đó: cảm ơn bạn đã góp ý, mình sẽ cố gắng nhiều hơn. Suy nghĩ một lát, lại thêm một câu: hiểu biết thực tế cũng rất tốt, mình sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Bình luận xong Diệp Chi liền đóng websites, nhắn tin cho Mạnh Trường Thụy: Trường Thụy, chương em mới đăng anh đã đọc chưa?
Sau mấy giây thì bên kia đáp lại: Đọc rồi, thế nào?
Diệp Chi: Anh cảm thấy đoạn tình cảm em viết thế nào? Thật sự rất cứng ngắc sao?
Mạnh Trường Thụy: Không có, anh cảm thấy viết tốt hơn so với trước kia nhiều, sao vậy?
Diệp Chi: Có thật không?
Mạnh Trường Thụy: Thật..
Diệp Chi: Trường Thụy, anh đã yêu qua chưa?
Mạnh Trường Thụy:...... Không có.
Quả nhiên không có, Diệp Chi ném điện thoại di động ra, buồn bực xoa tóc, thì ra văn chương của mình có vấn đề, chỉ có người đã từng yêu mới có thể nhìn ra.
Chẳng lẽ nên tìm một người đàn ông sao? Ánh mắt Diệp Chi rơi vào tin nhắn mới của Mạnh Trường Thụy, khẽ lóe lên một cái.
Trước đó cô đi chơi với Mạnh Trường Thụy chuẩn bị đồng ý yêu cầu của anh, lại bị Kỷ Lâm thổ lộ làm khuấy đảo nên thất bại.
Bây giờ suy nghĩ lại nếu lúc đó quyết định đồng ý thì sao? Người Diệp Chi chợt đổ mồ hôi lạnh. Cô xác thật không có tình cảm đặc biệt gì với Mạnh Trường Thụy, nếu cứ đồng ý qua loa như vậy, đến lúc đó không chừng sẽ gây ra chuyện không tốt, thật may mắn… thật may mắn….
Diệp Chi thở phào nhẹ nhõm, uống một hơi cạn sạch ly cà phê lạnh. Nhưng nói đến Kỷ Lâm...... Mấy ngày nay anh không có động tĩnh gì...... Thôi, vốn mình muốn như thế này mà.
Ở trong võ đường, một đám sinh viên đang nghiêm túc luyện tập để chuẩn bị kỳ khảo hạch sắp đến, bọn họ vừa định ngồi ở trên ghế dài thì nghe huấn luyện viên Kỷ ‘ngao’ một tiếng nhảy lên, ôm máy tính hưng phấn nhưng không biết vì sao.
“Huấn luyện viên Kỷ bị sao vậy? Mấy ngày trước buồn bực lắm mà, hôm nay rốt cuộc sao lại như vậy?” Một sinh viên nữ lặng lẽ đứng bên cạnh một sinh viên nữ khác nói.
“Đoán chừng mấy ngày trước bị vợ bắt ngủ trên ghế sa lon, hôm nay được đặc xá. Huấn luyện viên của chúng ta là một người đàn ông chính trực, cho nên......Cậu hiểu chứ.” một sinh viên nữ khác nhìn bạn mình đá lông nheo, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Hoá ra là như vậy.” Sinh viên nữ kia hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Kỷ Lâm, “Huấn luyện viên Kỷ của chúng ta quả nhiên là người đàn ông tốt.”
Lúc này Kỷ Lâm đã kích động lắm rồi, Diệp Chi thế nhưng lại trả lời bình luận của anh. Cô đọc nhiều bình luận như vậy, ai cũng không trả lời chỉ trả lời bình luận của anh. Hơn nữa cô còn nói sẽ cố gắng yêu đương. Quả nhiên là tâm ý tương thông.
Ngao ngao ngao. Đợi mấy ngày rốt cuộc cơ hội đã tới. Kỷ Lâm để máy tính xuống, chạy như điên về nhà thay quần áo, vứt lại toàn bộ học viên cho Bạch Kỳ rồi lái xe đi tới công ty của Diệp Chi, vừa đúng lúc Diệp Chi mới vừa đi ra khỏi công ty nên chạm thẳng vào nhau.
“Chi Chi, anh tới đón em về nhà.” Bộ mặt Kỷ Lâm vô cùng ân cần.
“Éc...... Không cần.” Anh đột nhiên đến làm Diệp Chi sợ hết hồn, phản ứng cự tuyệt ngay lập tức, trong tay nắm một đồng tiền quơ quơ trước mắt Kỷ Lâm, “Tôi đi xe buýt, tiền cũng đã chuẩn bị rồi.”
Da mặt Kỷ Lâm rất dày, rõ ràng nghe được ý tứ trong lời nói của Diệp Chi, nhưng anh làm bộ như không nghe thấy, cầm đồng xu trong tay của Diệp Chi, rồi nhét vào trong túi áo của cô, “Giữ lại để lần sau dùng.”
Nói xong, thấy Diệp Chi còn không muốn đi, Kỷ Lâm ngẩng đầu chỉ chỉ bầu trời, “Em xem, tiếng sấm to như vậy, không đi nữa thì mưa ngay đó.”
Tin dự báo thời tiết hôm nay bảo có mưa, Diệp Chi lại có bệnh là hay quên, lúc ăn điểm tâm rõ ràng đã nhớ mang theo cây dù, nhưng ra cửa phát hiện ra mình đã quên.