Không thể không nói Kỷ Lâm rất cẩn thận, cũng rất thích đứa nhỏ, cô chưa bao giờ gặp qua một người đàn ông đối với đứa bé có thể kiên nhẫn đến trình độ này, cho dù là Mạnh Trường Thụy cũng không có.
Mặc dù tính tình Mạnh Trường Thụy không tệ, trong người lại mang theo một chút văn nhân thanh cao, nói cho dễ nghe thì kêu là văn nghệ sĩ, nói khó nghe chính là không thực tế, nhất định anh ta sẽ không hạ mình dỗ đứa bé, nhưng Kỷ Lâm không như vậy.
Anh có thể thân mật khiêng Hoàn Tử lên trên bả vai, có thể cùng Hoàn Tử xem phim hoạt hình, còn có thể dùng hết toàn lực vì thăm dò một thói quen nhỏ của Hoàn Tử, những thứ này Mạnh Trường Thụy đều làm không được.
Có lẽ Kỷ Lâm thật sự sẽ là một người ba tốt, Diệp Chi chợt có ý nghĩ như vậy. Cô bỗng giật mình, vội vàng hất đầu một cái, vội vàng chỉ mấy món ăn mà không cần suy nghĩ, rồi đi theo Kỷ Lâm ngồi vào một vị trí gần cửa sổ.
Hoàn Tử lần đầu tiên ăn KFC, nên rất hưng phấn, nhìn những cánh gà vàng ươm có lớp da giòn rụm muốn bốc tay ăn, nhưng Kỷ Lâm dùng khăn giấy gói kỹ lại cho cậu rồi mới đưa cậu ăn từng miếng từng miếng một.
Mặc dù ba người không nói lời nào, chỉ cúi đầu ăn, nhưng không khí lại hài hòa không ngờ, khiến nhân viên phục vụ đứng ở quầy chọn món không kìm được nhìn vài lần.
Bọn họ ở KFC dùng bữa ngon lành, mà ở nhà họ Diệp là một cảnh tượng khác.
Diệp Khung thật vất vả mới về nhà một lần, lại không nhìn thấy Diệp Chi với Hoàn Tử, sắc mặt không tốt.
Mẹ Diệp vội vàng giải thích với anh, nói tối nay Diệp Chi mang theo Hoàn Tử với bạn trai cô ra ngoài ăn cơm, đoán chừng phải đợi một lát nữa mới về.
“Cái gì? Bạn trai? Người nào? Tại sao con không biết?” Sắc mặt Diệp Khung càng đen hơn, chỉ mới một tháng anh không về nhà, em gái lại có bạn trai? Chẳng lẽ là Mạnh Trường Thụy? Ưmh...... Thật ra thì Mạnh Trường Thụy không tồi, thế nhưng em gái với cháu ngoại đồng thời bị đoạt đi cảm giác thật sự là …hỏng bét.
“Không phải nó.” Ngoài dự đoán, mẹ Diệp thế nhưng lại phủ nhận, “Là huấn luyện viên Taekwondo của Hoàn Tử, không biết Chi Chi làm thế nào biết, cùng người ta quen biết sau đó đem Hoàn Tử đi học Taekwondo.”
“Trước đây con không có nghe Chi Chi nói qua người này.” Diệp Khung chau mày lại, mặt mày tuấn tú mang theo sát khí, trong nháy mắt cả người liền âm trầm, “Người đó mẹ từng gặp chưa?”
“Gặp qua… Đã gặp qua.” Mẹ Diệp vội vàng gật đầu, “Dáng dấp khá tốt.”
“Đã nói với mẹ bao nhiêu lần là đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Diệp Khung từ trên ghế salon đứng lên, trong giọng nói có chút bất mãn, “Thôi, con cũng không trông cậy vào mẹ có thể giúp Diệp Chi giữ cửa, để con tự mình đi một chuyến, mẹ gởi cái tin nhắn hỏi Chi Chi bây giờ đang ở đâu.”
“Được…được.” Con trai lên tiếng, mẹ Diệp không dám không nghe lệnh, vội vàng gửi tin nhắn cho Diệp Chi, đợi một lúc Diệp Chi mới trả lời: “Ở KFC gần đại học C.”
Diệp Khung khẽ gật đầu rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Mẹ Diệp nhìn bóng lưng cao lớn của con trai biến mất ở phía sau cửa, đôi mắt dần dần đỏ lên.
Lúc Diệp Khung còn nhỏ, bà và ba Diệp công việc rất bận, chỉ có thể đem con trai gửi ở nhà mẹ chồng, một năm mới về nhà một lần, mãi cho đến khi Diệp Khung sáu tuổi, bà mang thai lần nữa, mới đưa con trai về nhà.
Rất nhanh Mẹ Diệp phát hiện ra thái độ của con trai đối với bọn họ thật sự là quá lạnh nhạt, cho dù bà dùng bao nhiêu cách thì con trai cũng lạnh nhạt đối với bọn họ, thậm chí chỉ coi bọn họ là người xa lạ.
Lúc cha mẹ chồng gặp tai nạn, Diệp Khung đang học năm cuối sơ trung, biết được tin tức này, tiểu tử núp ở trong phòng của mình khóc ba ngày rồi không để ý bọn họ khuyên can nghỉ học rồi bắt đầu lao vào thương trường đấu đá kiếm ăn.
Qua nhiều năm, mặc kệ ba Diệp với mẹ Diệp có cố gắng cỡ nào, thái độ Diệp Khung vẫn lạnh lùng như cũ, ngược lại rất tốt với Diệp Chi, sau khi sinh Hoàn Tử lại vô cùng tốt với Hoàn Tử.
Mẹ Diệp lau đi khóe mắt ướt át, ngực đau dữ dội, hơn hai mươi năm, bây giờ bà đã không trông cậy vào con trai có thể thay đổi thái độ, chỉ hi vọng đứa con này về sau có thể bình an là tốt rồi.
Diệp Chi mới vừa ăn xong một cái cánh, còn chưa kịp cầm Hamburger, chỉ nghe thấy ‘phịch’ một tiếng cánh cửa bị đẩy ra, âm thanh lớn đến nỗi kinh động mọi người trong tiệm. Cô ngẩng đầu nhìn lên, giật mình trợn to hai mắt, “Anh?”
Diệp Khung cũng không trả lời cô, ánh mắt nhìn lướt qua trên người Diệp Chi, ngay sau đó liền rơi xuống trên người Kỷ Lâm ngồi ở bên cạnh Hoàn Tử, “Cậu chính là bạn trai Chi Chi?”