Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 18: Ngủ chung




Editor: Băng ngàn năm

Làm thủ tục nhập viện cho Hoàn Tử xong, nhìn bác sĩ cầm kim tiêm đâm vào tay của con trai, Diệp Chi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát giác cả người mình toát ra mồ hôi lạnh.

Buổi tối, cô đang ngủ say, mơ mơ màng màng thì nghe thấy giọng nói xa lạ ở bên ngoài cách một cánh cửa. Vốn cô còn chưa có để ý, nhưng phòng đã cũ cách âm không tốt, rất nhanh Diệp Chi đã nghe tiếng nôn mửa của Hoàn Tử, vội vàng chạy tới nhà vệ sinh.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt của Hoàn Tử, đang ôm bồn cầu không ngừng nôn ọe, cơ thể nhỏ của cậu say lảo đảo, giống như một giây kế tiếp có thể ngã xuống ngay lập tức.

Sức khỏe con trai hai năm qua không có xảy ra vấn đề, vì vậy lúc Hoàn Tử nói muốn đi ngủ, Diệp Chi đồng ý không chút do dự. Cô thế nào cũng không nhớ ra mình đã làm gì không cẩn thận, quên mất sức khỏe của Hoàn Tử, để cho cậu bị bệnh nặng như vậy.

Diệp Chi cũng không rửa mặt, mặc một áo khoác ngoài cho Hoàn Tử, rồi ôm con trai đi xuống lâu.

Đứa trẻ hiểu chuyện, sợ ầm ĩ giấc ngủ của cô, có bệnh thì tự mình xử lý, chỉ chốc lát sau liền bắt đầu thượng thổ hạ tả (miệng nôn dưới tả), lại không có nói cho cô biết, để bản thân chịu đựng đến bây giờ. Theo cách nói của mình là miệng nôn trôn tháo

Diệp Chi đau lòng lại gấp gáp ôm con trai đứng ở ven đường lo lắng vẫy tay gọi taxi. Vậy mà nhà dột còn gặp đêm mưa, lúc này đã gần đến hai giờ sáng, mặc dù chung quanh đây rất phồn hoa, nhưng lại không có xe dừng lại, chỉ có vài chiếc nhưng bên trong đều có người.

Con trai bị bệnh, cánh tay nhỏ mềm nhũn vòng ở trên cổ của cô, một chút hơi sức cũng không có, nhìn bộ dáng bây giờ cùng bộ dáng tinh thần sáng láng lúc bình thường tưởng như hai người.

Trời đất bao la, Hoàn Tử khỏe mạnh là quan trọng nhất. Diệp Chi nhịn nước mắt ở trong mắt gọi điện thoại cho Mạnh Trường Thụy, bây giờ cô không suy tính kiêng dè vấn đề gì nữa, chỉ cần có thể thuận lợi đưa Hoàn Tử đến bệnh viện, để cho cô cầu xin ai hỗ trợ đều được.

Nhưng Mạnh Trường Thụy lại tắt máy, mỗi ngày Mạnh Trường Thụy gần như đều tìm mọi cách để đến gần Diệp Chi, vì vậy ngày đêm đều điên đảo, Diệp Chi vốn cho rằng anh sẽ không ngủ, vậy mà vào lúc này anh tắt máy.

Tay Diệp Chi run run bắt đầu lại từ đầu lật từng số trong danh bạ, liên tục bấm số của nhiều người quen trong điện thoại, nhưng đều tắt máy. Danh bạ được dò từ đầu tới đuôi, có thể đập điện thoại của cũng đã đập, ngay cả một người cũng không tìm được.

Diệp Chi thật sự là đã hết cách rồi, cô đứng ở đầu đường ôm Hoàn Tử rơi nước mắt, không ôm hy vọng bấm số điện thoại của Kỷ Lâm, không ngờ lại thông.

“Cám ơn anh, huấn luyện viên Kỷ, tối nay nếu là không có anh, tôi thật sự là không biết phải làm sao.” Diệp Chi ngồi ở đầu giường của Hoàn Tử, thương yêu vuốt ve con trai, thấy Hoàn Tử nhắm mắt lại, đã dần dần ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Kỷ Lâm nói cám ơn.

“Không có việc gì.” Kỷ Lâm cầm một cái ghế duy nhất trong phòng bệnh đặt bên cạnh Diệp Chi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bình truyền nước đang đều đặn nhỏ từng giọt nước thuốc xuống, lắc đầu một cái, “Cô ngủ một chút đi, tôi canh thuốc cho.”

Lúc nghe Diệp Chi nói Hoàn Tử bị bệnh, lòng của Kỷ Lâm muốn nhảy ra ngoài, thậm chí quên mặc áo khoác, trực tiếp chạy xuống lầu, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Hoàn Tử với Diệp Chi vào bệnh viện.

Đứa nhỏ mặt trắng bệch vẫn không quên nhìn anh chào hỏi, càng thêm đau lòng, quả thật hận mình không thể thay cậu đau đớn.

Hoàn Tử bị bệnh rất nặng, là viêm dạ dày cấp tính, nhưng đến bệnh viện kịp thời, ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày là được.

Cho dù như vậy, Kỷ Lâm cũng tự trách bản thân không dứt, nếu không phải ban ngày anh không coi chừng Bạch Kỳ, để anh ta len lén đưa Hoàn Tử một chai nước đá, đứa nhỏ cũng không bị hành hạ đau đớn như vậy.

Về sau phải coi chừng đứa nhỏ kỹ hơn, tuyệt đối không để cho cậu đến gần những người nguy hiểm. Ví dụ như Bạch Kỳ.

“Tôi không mệt.” Diệp Chi lắc đầu một cái, dịch góc chăn cho Hoàn Tử, lại sờ sờ kim đang ghim trên tay của cậu, thấy tay con trai đã ấm dần lên, không còn chút lạnh nào như lúc nãy, rồi mới yên tâm, “Huấn luyện viên Kỷ, anh ngủ đi, đã trễ thế này còn làm phiền anh......”

“Đừng nói những lời thừa.” Kỷ Lâm cắt đứt lời của Diệp Chi, mắt nhỏ dài đen bóng ở dưới ánh đèn sáng trong suốt, lóe quang, ít đi bén nhọn bình thường, nhiều hơn mấy phần dịu dàng, “Chuyện của Hoàn Tử là chuyện của tôi.” Dừng một lát, nhỏ tiếng thêm một câu, “Tôi không có chút nào cảm thấy phiền toái, ngược lại rất vui mừng.” Vui mừng vì lúc cô gặp khó khăn thì nghĩ đến tôi.

Diệp Chi ngẩn ngơ, nhịp tim rối loạn mấy nhịp.

Lúc này Kỷ Lâm thật sự là quá dịu dàng, chỉ có mấy câu nói đơn giản, cũng bị anh nói giống như là giữa những người tình thì thầm, tự dưng khiến Diệp Chi sinh ra cảm giác mập mờ.

Ánh mắt của cô từ trên mặt Kỷ Lâm dời đi, che giấu bằng cách nhào tới trên giường, vùi mặt mình trong cái mền trắng như tuyết, buồn bực nói: “Này, vậy tôi chợp mắt một lát.”

Nhịp tim bỗng nhiên thất thường khiến lòng Diệp Chi lộn xộn, cũng không khách khí cùng Kỷ Lâm, không chút suy nghĩ lựa chọn cách che giấu tốt nhất trước mặt Kỷ Lâm là nhắm hai mắt của mình lại không nhìn Kỷ Lâm.

“Ngủ đi, yên tâm đi, tôi canh cho.” Kỷ Lâm nghiêng đầu nhìn đỉnh đầu của Diệp Chi, khóe mắt, đuôi mày đều là nhu hòa.

Lúc bốn giờ sáng, Hoàn Tử cũng đã truyền xong hai chai thuốc, Kỷ Lâm lặng lẽ đi gọi y tá trực rút kim tiêm cho Hoàn Tử. Cầm tay nhỏ bé của đứa nhỏ nhét vào trong chăn thật chặt, lại rón rén điều chỉnh tư thế cho Diệp Chi ngủ thật thoải mái, rồi mới ngồi trở lại trên ghế.

Đèn trong phòng bệnh đã bị anh tắt đi, rèm cửa sổ màu xanh dương của bệnh viện kéo lại cực kỳ chặt chẽ, một chút ánh trăng cũng không có, trong phòng tối sầm, ngay cả Kỷ Lâm trợn to hai mắt, cũng chỉ có thể loáng thoáng thấy hình dáng thân thể của Diệp Chi.

Không ngờ Diệp Chi còn có thể ngủ ở bên cạnh mình một lần, đây đối với mình là bồi thường tốt nhất cho việc thầm mến. Người mình thích nhất đang nằm ngủ yên ổn bên cạnh, mà cuối cùng mình cũng có thể có cơ hội chăm chú ngắm nhìn cô.

Ánh mắt của Kỷ Lâm tham lam nhìn Diệp Chi, một khắc cũng không rời.

Chỉ có tối nay, qua tối nay anh phải cất kỹ những tâm tình này của mình, chôn xuống tận đáy lòng, lần nữa làm một huấn luyện viên tốt trong lòng của Diệp Chi.

Cô đã kết hôn rồi, còn có con trai, ngay cả khi mình thích hơn nữa, đối với cô có cảm tình sâu hơn nữa, cũng không thể phá hư cuộc sống của cô.

Cứ như vậy đi, như vậy cũng rất tốt.

Kỷ Lâm cúi đầu, cái trán đặt ở trên cái ván giường cứng ngắt lạnh lẽo của bệnh viện, khép con ngươi nhỏ dài lại.

Sáu năm trước, nhà anh tìm lại được em út, gả cho Úc Lương Tranh, có Tiểu Ngư, cha và mẹ cũng rất cao hứng, anh trai với anh cũng vui mừng.

Nhưng mà anh lại gặp đả kích nặng nề nhất. Một lần đi làm nhiệm vụ ở biên giới, bởi vì đạn làm thương tổn ống dẫn tinh mà mất đi khả năng sinh đẻ, sau này anh không thể có con.

Ba năm trước đây, Tiểu Ngư được hai tuổi, anh trai kết hôn, rốt cuộc con trai lớn trong nhà cũng đã có gia đình riêng của mình, tất cả mọi người trong nhà đều rất vui vẻ, anh cũng vui vẻ.

Vậy mà khi đó anh đang ở biên giới bị một trùm ma túy bao vây, cuối cùng cái giá để hoàn thành nhiệm vụ là cơ thể đầy vết thương, bỏ lỡ hôn lễ của anh trai.

Mà bây giờ, cuối cùng anh đã gặp được một cô gái mình thích. Nhưng cô đã sớm kết hôn, cùng người khác hợp thành một gia đình.

Khóe mắt Kỷ Lâm hơi ướt, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình anh, mặc kệ cố gắng thế nào, theo đuổi thế nào, chẳng những không có hạnh phúc, ngược lại cái mình muốn càng ngày càng xa mình.

Nhưng không cần gấp gáp, dù sao...... anh cũng đã quen. Cứ như vậy đi, chỉ cần mình quan tâm mọi người thật tốt, anh cũng không có gì để nói.

Hôm sau Hoàn Tử vừa mở ra mắt thì kinh hãi thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Đứa nhỏ mở đôi mắt nhỏ dài nhìn nhiều lần, rốt cuộc nhận ra cái đó cùng mẹ trán kề trán, người đàn ông đang ngủ say đó không phải là huấn luyện viên Kỷ sao.

Huấn luyện viên Kỷ nói láo. Nhất định là anh muốn làm ba của mình. Nhìn một chút, đã cùng ngủ với mẹ rồi.

Phản ứng đầu tiên của Hoàn Tử chính là bước lên hung hăng đẩy Kỷ Lâm ra, nhưng lại sợ quấy rầy đến giấc ngủ của mẹ, chỉ có thể căng cứng người, trợn to hai mắt nhìn Kỷ Lâm, hi vọng huấn luyện viên Kỷ của cậu có thể cảm giác được ánh mắt mà hiểu ý của cậu.

Đáng thương đây là lần đầu tiên Kỷ Lâm ngủ bên cạnh Diệp Chi, vừa hưng phấn lại khẩn trương, hơn nữa lúc rạng sáng còn vẫn trừng mắt canh thuốc cho Hoàn Tử, lúc này đang ngủ say, sao có thể cảm thấy ánh mắt của Hoàn Tử. Vì vậy địa vị của anh ở trong lòng Hoàn Tử vừa mới lên cao lại rớt xuống một cái.

Hoàn Tử truyền nước biển xong cũng tốt hơn nhiều, ít ra cũng không ói nữa, cũng không có muốn đi nhà cầu. Tối hôm qua cậu chịu đựng đến tận nửa đêm, lúc này mặc dù đã tỉnh nhưng vẫn rất mệt mỏi, chỉ lát sau lại ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng suy nghĩ, đợi đến lúc có thời gian, nhất định phải hỏi huấn luyện viên Kỷ kỹ càng một chút, xem anh đến tột cùng có muốn làm ba của cậu hay không.

Lúc mở mắt lần nữa, Kỷ Lâm đã mua điểm tâm về rồi. Thấy cậu tỉnh, ngón trỏ dọc đặt trên môi khẽ ‘suỵt’ một tiếng, chỉ chỉ Diệp Chi đang nằm ở trên giường ngủ say sưa, ý bảo Hoàn Tử không cần gọi cô dậy.

Hoàn Tử hiểu ý gật gật đầu, cậu cũng biết mẹ rất cực khổ, cũng được bà ngoại ân cần dạy bảo giáo dục nhiều năm. Cậu ở trước mặt Diệp Chi vô cùng ngoan ngoãn.

Rón rén xuống giường, mặc cho Kỷ Lâm dẫn cậu đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này mới cầm muỗng nhỏ, ngồi ở mép giường ăn từng muỗng từng muỗng cháo trứng muối thịt nạc Kỷ Lâm mua về thật giỏi.

Diệp Chi bị mùi thơm làm cho thanh tỉnh, mở mắt nhìn, liền thấy một lớn một nhỏ, mỗi người đang cầm chén nhỏ, từng ngụm từng ngụm húp cháo.

Bụng tức thời phát ra một tiếng ‘ùng ục’, Diệp Chi lúng túng che bụng lại, dụi dụi mắt, nhìn Kỷ Lâm nói: “Huấn luyện viên Kỷ, lại làm phiền anh rồi.”

“Không phiền toái, cô nhanh đi rửa mặt, nếu không bữa sáng sẽ nguội.” Kỷ Lâm chỉ chỉ một túi ny lon trên bàn, nhìn Diệp Chi nói.

Sáng sớm hôm nay, anh mới vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt Diệp Chi đang điềm tĩnh ngủ. Môi hồng răng trắng, tóc đen hơi tán loạn, chẳng những không có có vẻ dơ dáy, ngược lại có mấy phần lười biếng. Cô rất gần, gần đến nỗi dường như Kỷ Lâm có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cô.

Trong nháy mắt, thời khắc đẹp đẽ như vậy khiến Kỷ Lâm sinh ra ảo giác thiên trường địa cửu.

Nhưng giấc mộng này cuối cùng cũng không thể thực hiện, điều duy nhất anh có thể làm, chỉ là thu hồi ánh mắt của mình, mang cho cô một phần đồ ăn sáng nóng.

Đồng hồ sinh học của Diệp Chi luôn luôn đúng, mặc dù trời bên ngoài đã sáng rồi, nhưng lúc này vẫn chưa tới tám giờ. Mặc dù tối hôm qua bận rộn một đêm, nhưng hôm nay cô vẫn muốn đi làm. Gần đây công ty nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn, công việc thanh nhàn thường ngày của Diệp Chi cũng trở nên bận rộn, ngay cả việc viết văn trên mạng cũng trễ nãi, làm cho tiếng oán thán của độc giả dậy đất, thúc giục không ngừng.

Thật sự là cô không có thời gian quan tâm đến con trai, chỉ có thể để cho mẹ cô tới chăm sóc Hoàn Tử.

Diệp Chi ăn sáng xong, dùng sức hôn một cái ở trên mặt Hoàn Tử, trên mặt đều là áy náy, “Con trai… mẹ phải đi làm rồi, gọi bà ngoại đến chăm con có được không?”

Hoàn Tử hơi mím môi, trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn nghe lời gật đầu một cái, “Được.”

“Đứa bé ngoan.” Diệp Chi sờ sờ đầu nhỏ của con trai, bày tỏ an ủi, lại quay sang nhìn Kỷ Lâm, “Huấn luyện viên Kỷ, tối hôm qua làm phiền anh...anh cũng mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. Hoàn Tử không sao, bây giờ tôi gọi điện cho mẹ tôi, một lát nữa bà có thể đến chăm sóc Hoàn Tử.”

Kỷ Lâm lắc đầu một cái, đưa tay đè điện thoại của Diệp Chi xuống, “Tôi có thể ở lại chăm sóc Hoàn Tử.”

“Như vậy sao được. Anh đi về nghỉ ngơi đi, tôi......”

“Không sao.” Kỷ Lâm cắt đứt lời của Diệp Chi, khóe môi anh hơi gấp, đặt mông ngồi ở trên đầu giường của Hoàn Tử, cùng với Hoàn Tử mắt to trừng mắt nhỏ, “Quyết định như vậy đi.”

Dừng một lát, chợt nghiêng nửa người kéo Hoàn Tử ôm vào trong ngực, giống như gà mẹ ôm che chở cho gà con, ngẩng đầu nhìn Diệp Chi, “Cô đi đi, Hoàn Tử ở đây đã có tôi.” Bộ dáng nhất định không đi.

Huấn luyện viên Kỷ thật đúng là nhiệt tình, Diệp Chi chóng mặt đi ra khỏi phòng bệnh. Đây chẳng lẽ là Lôi Phong trong truyền thuyết?

Lúc đó, trong hành lang một gian cửa phòng bệnh chợt mở ra, từ bên trong chạy ra một cô gái mặc quần áo bệnh nhân, cô gái ôm đứa nhỏ thật chặt ở trong ngực, trên mặt rất tức giận, nhìn vào trong phòng bệnh bắt đầu tức giận mắng to, “Anh cho rằng tôi không biết ngươi tại sao tự nhiên ân cần vậy sao? Anh chỉ muốn cướp con trai của tôi thôi. Tôi nói cho anh biết, con trai là của một mình tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh cướp.”

Diệp Chi đi ra ngoài, bước chân bỗng nhiên dừng lại, cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt dừng lại ở cửa phòng bệnh của con trai, huấn luyện viên Kỷ đối với chuyện của Hoàn Tử để ý như vậy, sẽ không phải...... cũng muốn giành con trai của cô chứ?