Lệ thị.
Lệ Chấn Giang bình thản bước đến công ty trong ánh mắt ngưỡng mộ của rất nhiều người, bởi vì trong mắt bọn họ, anh không chỉ có ngoại hình bắt mắt mà tài năng cũng vượt trội đáng kể.
Bước đến văn phòng làm việc riêng, Lệ Chấn Giang ngồi phệch xuống ghế, thô lỗ gác hai chân lên bàn, ánh mắt lơ đễnh nhìn xung quanh.
Sở dĩ, kinh doanh thương mại không phải là sở trường của Lệ Chấn Giang, nên thái độ làm việc có chút cẩu thả.
“Giám đốc.
Anh cho gọi tôi.”
Tên thư ký có phần rụt rè, hắn làm việc với Lệ Chấn Giang đã lâu nên hiểu rõ tác phong làm việc của Lệ Chấn Giang thế nào, cho nên mỗi lần anh cho gọi thì đều sẽ có chuyện không tốt.
“Tình hình dạo này ở công ty thế nào rồi?” Lệ Chấn Giang lạnh giọng hỏi.
“Vẫn ổn thưa giám đốc.”
“Ổn là ổn thế nào?”
“Vâng.” Tên thư ký đi tới, hai tay cầm tập hồ sơ cẩn thận đưa nó cho Lệ Chấn Giang: “Đây là toàn bộ số liệu thống kê về tình hình của công ty tháng này, mời tổng giám đốc xem qua.”
Lệ Chấn Giang liếc nhìn tên thư ký một cách chán nản, sau đó cũng cố nhẫn nhịn cầm tập tài liệu lên đọc.
Ánh mắt tỏ vẻ khá hài lòng, xong Lệ Chấn Giang đóng tập tài liệu lại, sau đó nói: “Mang hết báo cáo tài chính trong hai năm gần đây tới cho tôi.”
“Vâng.” Tên thư ký nhận lấy tập hồ tài liệu, sau đó nói tiếp: "Tổng giám đốc, lịch trình hôm nay được thu xếp thế này...”
“Nếu không có cuộc họp nào quan trong thì toàn bộ từ chối hết cho tôi.”
“Tôi hiểu rồi thưa tổng giám đốc.”
“Ra ngoài được rồi.”
Sau khi tên thư ký rời đi không lâu thì Thập Lăng Tiêu bước vào.
Nhìn thấy Lệ Chấn Giang có chút mệt mỏi, Thập Lăng Tiêu chu đáo chuẩn bị cho anh mọt cốc sữa nóng, chậm rãi đặt nó lên bàn.
Đầu óc Lệ Chấn Giang lúc này rất đau, cả người uể oải khó chịu, hai tay xoa nhẹ ấn đường, Một lúc sau mới chịu mở mắt.
Nhìn cốc sữa trên bàn, Lệ Chấn Giang lại phàn nàn: “Tại sao lại là sữa?”
“Thiếu gia, anh đang không được khỏe, uống cà phê nhiều sẽ không tốt.”
“Hôm nay cậu muốn cãi tôi à.”
Thập Lăng Tiêu liền thu người lại, nghiêm chỉnh cúi đầu: “Thiếu gia, tôi không dám.”
“Ra ngoài!”
Mệnh lệnh của Lệ Chấn Giang, Thập Lăng Tiêu không dám làm trái.
“Thiếu gia.” Thập Lăng Tiêu ngập ngừng nói: “Ông chủ có cuộc hẹn tối nay lúc tám giờ muốn thiếu gia đến đúng giờ.”
Nghe thấy vậy, Lệ Chân Giang biết không phải chuyện tốt đẹp gì liền tặc lưỡi.
Nhăn mặt: “Biết rồi.”
....
Bạch viên, Phân khu 1.
Ở phòng tập, Đường Hân vừa quấn băng trắng vào tay vừa đi tới bao cát, vừa định hạ cước thì bị Trịnh Mặc không biết từ đâu xuất hiện, ôm lấy bao cát trước mặt Đường Hân.
Nếu không phải cô phản ứng nhanh thì đã đánh trúng Trịnh Mặc rồi.
“Này, Trịnh Mặc, cậu làm gì thế?”
“Chị dâu.”
Ánh mắt Đường Hân lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Gì cơ? Cậu vừa gọi tôi là gì?’
“Chị dâu.
Chẳng phải lão đại của tôi thích cô hay sao, trước sau gì cô cũng sẽ là nữ chủ nhân của Bạch gia, một bà chủ đầy quyền lực của Hồng Tam Hội, cô xem, có phải rất hợp lý không? Vả lại, cô rất thông minh và xinh đẹp nữa, tôi thấy ngoài cô ra thì không có ai hợp với lão đại hết."
Lúc đầu Đường Hân túm tím cười, sau đó liền nghiêm túc trở lại: “Cậu nói gì vậy chứ? Lão đại của mấy người còn chưa công nhận thì còn lâu mới có chuyện đó.
Mà còn cậu nữa, hôm nay trông cậu lạ lắm đấy, bộ có chuyện gì vui à?”
Nói tới đây, Trịnh Mặc bỏ tay ra khỏi bao cát, do dự một lúc rồi nói: “Swan chấp nhận tôi rồi.”
“Như thế thì càng tốt chứ sao? Bộ không thích à, sao mặt cậu đột nhiên lại bí xị ra thế?”
“Không phải là tôi không vui, mà tôi sợ cô ấy lại bỏ tôi một lần nữa.”
Nghe Trịnh Mặc nói vậy, Đường Hân khẽ cười, sau đó khoác tay lên vai anh, chầm chầm đi đến ghế.
“Swan nói với cậu thế nào?”
“Cô ấy chấp nhận không rời xa tôi nữa nhưng tôi vẫn rất sợ...”
“Cậu tiếp xúc với Swan cũng một thời gian dài, chẳng lẽ cậu không hiểu con người của cô ấy?”
Ánh mắt mơ hồ của Trịnh Mặc nhìn Đường Hân một lúc.
Phải rồi, Swan là một người chính chắn, thùy mị, ôn nhu.
Cô ấy sẽ không bao giờ nói mà không làm.Trong lòng Trịnh Mặc đọng lại nhiều cảm xúc đẹp đẽ, anh cười cười, nhìn Đường Hân:
“Tôi hiểu rồi.
Cảm ơn cô Đường Hân, à không cảm ơn chị, chị dâu.”
Khóe môi Đường Hân dần lộ ra nụ cười mãn nguyện nhưng sau đó lập tức thu lại.
“Chị biết Swan đã trải qua những chuyện gì không, tại sao cô ấy lại có nhiều vết thương trên người như thế?”
Nghe xong Đường Hân khẽ nhăn mặt, “Cậu nói gì cơ? Vết thương?"
Nhìn thái độ của Đường Hân, Trịnh Mặc hiểu, anh khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Trên người cô ấy khắp nơi đều chằng chịt những vết sẹo, xem ra trước kia cô ấy đã từng bị tra tấn rất nặng, tôi tưởng chị biết chứ.”
Đường Hân khẽ lắc đầu: “Lần đầu tiên tôi gặp Swan là ở Thượng Hải.
Lúc đó Swan ngất xĩu ở bên một bờ vực, sau khi cứu được Swan, tôi và cô ấy cùng sống chung với nhau cho tới bây giờ.
Nhưng mỗi khi tôi hỏi đến quá khứ của Swan, cô ấy đều tìm cách né tránh.
Tôi sợ sẽ chạm đến nỗi đau của Swan nên không hỏi tới nữa.
Thật sự mà nói, tôi vẫn rất muốn biết Swan đã phải trải qua những chuyện gì, bởi vì là một người chị, tôi đã không để ý em gái của mình.”
Nghe vậy Trịnh Mặc cũng thấu hiểu, quá khứ của Swan thật sự rất khổ sở.
Nếu đã vậy, Trịnh Mặc càng phải cố gắng trở nên tốt hơn để bù đắp cho những gì mà Swan đã phải chịu.
......
Bạch Doanh Thần từ Bạch thị trở về thì lập tức đi tìm Đường Hân.
Vừa mới bước đến phòng tập thì đã thấy Trịnh Mặc có hành động khá thân mật với Đường Hân.
Trong lòng Bạch Doanh Thần khó chịu hẳn ra, nhưng bản chất vốn lạnh lùng cho nên bề ngoài người khác thấy anh vẫn rất bình thường.
“Ừm hưm...” Bạch Doanh Thần che miệng hắng giọng đi tới, sau đó nắm tay Đường Hân kéo cô về phía mình.
Ánh mắt nhìn Trịnh Mặc càng lúc càng khó chịu.
“Lão đại.”
“Còn không đi làm việc đi, đứng đây làm gì?”
“Vâng lão đại.” Trịnh Mặc cúi chào rồi nhanh nhẹn rời khỏi đó.
"Chào chị dâu."
"Bye bye." Đường Hân cũng cười vẫy tay lại, Bạch Doanh Thần thấy vậy càng khó chịu hơn.
Nhìn thấy xung quanh không còn ai, Bạch Doanh Thần cúi nhìn Đường Hân, nheo mắt quan sát từng ngũ quan trên khuôn mặt của cô, mặc dù biết Trịnh Mặc rất có ý tứ, nhưng anh vẫn thấy rất khó chịu khi có một người đàn ông khác tới gần người con gái của mình.
“Anh nhìn gì vậy? Mặt em dính gì hả?” Đường Hân vừa nói vừa đưa tay lên chạm vào mặt mình, bất chợt bị Bạch Doanh Thần nắm tay lại.
“Hai người nói chuyện trông có vẻ vui vẻ quá nhỉ?” Giọng nói Bạch Doanh Thần lộ rõ sự mỉa mai, chất vấn.
Lúc đầu Đường Hân hơi nghi hoặc nhưng sau đó lại phì cười: “Anh đang ghen với Trịnh Mặc à?”
Bạch Doanh Thần vẫn đăm chiêu nhìn Đường Hân dường như anh không muốn thừa nhận điều Đường Hân đang nói, nhưng có vẻ trái tim Bạch Doanh Thần không thể điều khiển được hành động, lời nói của mình.
“Đường Hân, nghe rõ những lời anh nói, ngoài anh ra, bất cứ người đàn ông nào khác cũng không có quyền ôm em như vậy.
Em hiểu chưa?
Lời nói tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng thực chất là lời cảnh cáo.
Đường Hân không thấy khó chịu với sự kiểm soát ấy của Bạch Doanh Thần, ngược lại còn thấy vui trong lòng.
"Được rồi, được rồi, vừa nãy Trinh Mặc chỉ hỏi em về chuyện của Swan thôi, còn ngoài ra không có chuyện gì hết."
"Anh biết rồi, nhưng anh vẫn không muốn người khác tới gần em."
Đường Hân khẽ gật đầu, sau đó cúi mặt do dự một lát mới cất tiếng.
“Em có một món quà muốn tặng anh.”
“Là quà gì vậy?”
Vẻ mặt Bạch Doanh Thần có chút hồi hộp.
mong chờ món quà đến từ Đường Hân.
Đường Hân lấy ra trong túi một chiếc vòng tay chuỗi tràng hạc rồi đưa tới cho Bạch Doanh Thần.
“Chiếc vòng này là em tự tay làm, tuy không đẹp, không đáng giá nhưng đó là cả tấm lòng của em, mong rằng anh sẽ luôn bình an, mạnh khỏe.”
Nhận lấy vòng tay, trong lòng anh hạnh phúc khôn tả.
Thật sự là trong cuộc đời này, ngoại trừ Lục Mạn Nhu ra, chưa từng có ai tặng quà cho anh, cũng chưa từng có ai chúc anh những lời chúc như thế này.
Vì vậy, khi nghe những lời nói ấy, Bạch Doanh Thần chợt động lòng, anh nhìn cô đăm chiêu một lúc, nhất thời không biết nên bày tỏ cảm xúc như thế nào.
“Anh sao vậy?” Nhìn Bạch Doanh Thần không có cảm xúc, Đường Hân hơi lo lắng, “Anh không thích thì…”
Đường Hân chưa kịp nói hết câu thì đã bị Bạch Doanh Thần chặn lời nói bằng đôi môi lành lạnh của mình.
Hành động này của anh khiến cô có chút bất ngờ, trước đó thái độ của anh có vẻ kì lạ, nhưng giây sau lại thay đổi nhanh như chớp, Đường Hân không thể nào thích ứng kịp.
“Cảm ơn em Đường Hân, anh rất thích.”
“Thật sao?” Đường Hân nói: “Em cứ tưởng anh không thích.”
“Quà Đường Hân tặng, làm sao anh có thể không thích được chứ? Em đeo giúp anh được không?”
"Được."
Bạch Doanh Thần đưa tay ra, mỉm cười nhìn Đường Hân.
Vóc dáng Đường Hân khá cao nhưng đứng với Bạch Doanh Thần vẫn thua một cái đầu.
Nhìn người con gái trước mặt, trái tim Bạch Doanh Thần lại đập loạn nhịp.
Trước đây, mỗi lần Bạch Doanh Thần tiếp xúc với phụ nữ đều có cảm giác nguy hiểm, lạnh lẽo, phiền phức.
Nhưng bây giờ, người đang đứng trước mặt anh đây cũng là một người phụ nữ, nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt, không biết anh đã thay đổi từ lúc nào.
"Xong rồi."
Chiếc vòng tay được đeo tỉ mỉ lên tay của Bạch Doanh Thần, Đường Hân nhẹ nhàng vuốt v e bàn tay anh.
Tuy rằng có chút thô ráp do đã trải qua nhiều chuyện nhưng vẫn rất đẹp.
“Đẹp thật.” Đường Hân khẽ mỉm cười, một nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng.
Màu mắt xanh biết như đại dương, đẹp đến mê hồn, thoáng chốc bao vây lấy tâm hồn người con trai ấy, muốn dứt ra cũng khó.
…..
Cuộc hẹn diễn ra lúc tám giờ nhưng hơn ba mươi phút sau Lệ Chấn Giang mới có mặt.
Điều này khiến Lệ Hoa vô cùng mất mặt trước đối tác.
Lệ Chấn Giang tưởng rằng đây chỉ là cuộc họp đối tác bình thường, hoàn toàn không nghĩ tới trường hợp này, biết thế anh đã không đến.
Trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn đơn giản nhưng vô cùng sang trọng.
Lệ Chấn Giang có thái độ không mấy tôn trọng đối phương, vừa bước vào không chào hỏi mà đã vô tư ngồi xuống.
Ngồi trước mặt anh là chủ tịch của công ty Bác Á và cháu gái của bà ta.
Thoạt nhìn bề ngoài, người phụ nữ trung niên kia trông rất khí chất, sang trọng, nhưng không dễ gần, còn cô gái bên cạnh thì khá xinh đẹp và dịu dàng.
Lệ Chấn Giang thu ánh mắt lại, khẽ cười nhạt.
“Ba kêu con đến đây là có chuyện gì?”
Lệ Hoa hiểu rõ bản tính của con trai mình cho nên tạm gác chuyện chất vấn sang một bên, tươi cười nói: “Đây là bà Lý chủ tịch tập đoàn Bác Á, còn đây là Tạ Thẩm Hoa...”
Đối mặt với tình cảnh như thế này, Lệ Chấn Giang tạm nhẫn nhịn: “Chào Lý phu nhân, tôi là tổng giám đốc của Lệ thị, Lệ Chấn Giang.”
Lý phu nhân nghe xong liền vui vẻ cười: “Bây giờ thế này, chúng ta tạm không nói đến công việc, nói chuyện cứ như người một nhà đi.”
“Lý phu nhân quá khách khí rồi.”
“Theo tôi được biết thì cậu Lệ đây và Tiểu Hoa nhà tôi từng là bạn học thời đại học, trước lúc tới đây con bé kể cho tôi rất nhiều về cậu, lúc đó tôi không tin cho lắm, bây giờ trực tiếp gặp mặt rồi tôi mới biết, đúng là tướng mạo hơn người thật.”
Nghe những lời này, Lệ Chấn Giang cười khinh bỉ trong lòng, sau đó nói: “Lý phu nhân quá khen, tôi làm gì được như thế.
Còn về cô Tạ đây...”
“Oh, tôi là Tạ Thẩm Hoa, học chung với cậu khoa tài chính, còn nhớ không?” Vẻ mặt của Tạ Thẩm Hoa vô lo vô nghĩ, mỉm cười nói tiếp: “Lúc đó tôi không mang theo tập, cậu là người giúp tôi, cho tôi mượn tập.
Phải rồi, chúng ta còn làm chung dự án khảo sát tốt nghiệp ở Bắc Kinh nữa.”
Lệ Chấn Giang chau mày, một lúc sau mới trả lời: “Xin lỗi nhé, tôi không nhớ ra.”
Sắc mặt của Tạ Thẩm Hoa có chút thất vọng.
Đối với Lệ Chấn Giang khoảng thời gian học đại học là khoảng thời nhàm chán nhất, cho nên những gì anh đã trãi qua có thể xem như là dư thừa, vì thế anh không nhớ ra cô cũng không có gì là lạ.
“Không sao đâu, thời gian còn dài mà, từ từ rồi nhớ lại cũng được mà.” Tạ Thẩm Hoa cười nói.
Lý phu nhân nói: “Lần này tôi đồng ý ký kết hợp đồng với Lệ thị, nhưng tôi có một yêu cầu nho nhỏ, không biết hai vị đây có đồng ý không?”
“Phu nhân cứ nói, nếu chúng tôi làm được chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Cũng đơn giản thôi, Tiểu Hoa nhà tôi vừa mới học từ nước ngoài trở về, tôi muốn con bé đến Lệ thị để làm việc, Lệ thiếu cũng đã có kinh nghiệm nhiều, không biết cậu có thể dìu dắt con bé giúp tôi được không?”
“Nếu đã du học nước ngoài vậy thì sao tiểu thư không tìm một công ty tốt hơn mà lại chọn Lệ thị?”
Nghe câu trả lời từ Lệ Hoa, Lý phu nhân khẽ nhướng mày: “Không được sao?”
“Được chứ, nếu Lý phu nhân đã tin tưởng thì tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ Tạ tiểu thư.”
Lệ Chấn Giang nhếch môi cười tự nhiên, ánh mắt nhìn về hướng của Tạ Thẩm Hoa như trêu ghẹo, chỉ thấy Tạ Thẩm Hoa cuối đầu e thẹn.
...
Sau bữa hẹn, Lệ Hoa hắng giọng tức tối.
Lệ thị chính là bàn đạp giúp Hắc Dạ Môn trụ vững trong giới Hắc Đạo, nếu không phải Bác Á có giá trị lợi dụng thì còn lâu Lệ Hoa mới kính nể như vậy.
“Lần này bà ta đưa con gái bà ta vào Lệ thị không phải là để làm nội gián đấy chứ?”
Lệ Chấn Giang ngồi bên cạnh khẽ cười đùa:
“Ba nghĩ hơi nhiều rồi, cô ta ngốc như vậy thì làm sao có thể chứ?”
"Ngốc?" Lệ Hoa chau mày:"Ý con là sao?".