Đoạn Tình Kết

Chương 59




Chuyện rốt cục là sao? Môn chủ cư nhiên đem Lăng Thanh, một trong hai ám song vệ cấp cho Ngôn Phi Ly?

Lâm Yên Yên cẩn thận hỏi Hỉ Mai về việc này, nhưng mãi cũng không ra cái gì, mới bảo nàng lui xuống.

Ở trong phòng không yên mà đi lại, Lâm Yên Yên càng nghĩ càng thấy cổ quái.

Môn chủ phái Lăng Thanh hầu hạ Ngôn Phi Ly rốt cuộc có ý gì? Còn để hắn theo y ra chiến trường Giản cảnh nữa chứ. Để giám sát sao? Hay là bảo hộ? Chuyện này với chuyện hài tử có liên quan đến nhau không?

Lâm Yên Yên suy nghĩ đi suy nghĩ lại cũng không lý giải được.

Lăng Thanh là ám vệ của môn chủ, nếu không có tín vật thì bản thân nàng cũng không sai động được hắn, huống chi cùng hắn nói chuyện.

Nãi nương bế Diệu Huy vừa được cho ăn vào, Lâm Yên Yên ôm lấy con, vạch tiểu y khâm của nó ra, trên lồng ngực nhỏ bé không có gì cả.

Không có cái bớt hình hoa mai ấy.

Lâm Yên Yên sau khi sinh hai ngày đã xác định rồi.

Lúc này đột nhiên, lòng nàng sinh ra một ý niệm cường liệt, muốn xem hài tử tên Diệu Nhật kia, có kế thừa cái bớt trưởng tử đặc biệt họ Bắc Đường không, có kế thừa được thể chất đặc biệt để tu luyện Minh Nguyệt thần công không.

Đưa con cho nãi nương, Lâm Yên Yên mang theo Lan Nhi và vài nha hoàn ra khỏi Trầm Mai viện.



“Ly nhi, bên này!” Ngôn Phi Ly vỗ vỗ tay, nhìn đôi chân mũm mĩm nhỏ nhắn của Ly nhi dang rộng dưới thảm, xoay trái xoay phải.

“Ly nhi, bên này!” Bắc Đường Ngạo đứng ở một bên khác, chỉa chỉa dưới chân thứ gì đó, gọi hài tử.

Hôm nay ngày tốt, Bắc Đường Ngạo quyết định tổ chức cho Ly nhi lễ Trảo Chu, cùng với Ngôn Phi Ly, trên thảm trải ở đại thính, xếp đủ loại đồ vật xung quanh, đặt Ly nhi ở giữa, mặc nó chọn lựa.

Mà tính tình Ly nhi cũng thật kì quái vô cùng. Cái gì bắt được trong tay, đều nhìn xong thì vứt, tựa như chẳng hứng thú với thứ gì. Bò trên thảm đã nửa ngày rồi vẫn chưa chọn được đồ vật nào.

Bắc Đường Ngạo nhìn con ném chiếc bút lông ra ngoài một lần nữa, không nhịn được: “Hài tử này, rốt cục muốn cái gì?”

Ngôn Phi Ly lại không lo lắng, nói: “Hay là vẫn chưa tìm được thứ vừa ý.”

“Mỗi thứ ở đây đều bị nó cầm lấy, chưa thấy nó không muốn gì.”

Trên mặt đất có rất nhiều đồ vật. Có mộc kiếm, có bút nghiễn (nghiên mực), có thư họa, có châu bảo, có quan bài… Phàm là đại diện cho võ thuật, văn chương, tiền tài và quyền lực, đều la liệt, đáng tiếc Ly nhi cái gì cũng không để tâm.

Cuối cùng vòng vo hồi lâu, Ly nhi nắm lấy một thứ. Nhìn nhìn, ngửi ngửi, rồi không chịu buông tay.

Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly thấy có phần dở khóc dở cười. Nguyên lai đó là nhành hàn mai được Thúy Nữ chiết xuống từ cây mai ban sớm. Vốn hoa được cắm vào bình ở đại sảnh. Đại khái trong lúc cắm hoa không để ý, một nhành rơi xuống đất. Ly nhi bị hương hoa hấp dẫn, lảo đảo đi tới, nhặt lên.

Bắc Đường Ngạo không hờn không giận, nói: “Hài tử này chọn cái gì cũng không được, hết lần này đến lần khác cuối cùng chọn một nhành mai.”

Ngôn Phi Ly lại cười: “Vậy cũng không sao. Hàn mai kiên cường. Ly nhi tương lai nhất định là một người bình tĩnh, thanh cao, liêm khiết.”

Bắc Đường Ngạo vẫn có chút không cam lòng, cầm lấy kim bài đích thân chuẩn bị, lần nữa dụ dỗ Ly nhi:

“Ly nhi, bên này, cha ở bên này.”

Kiên nhẫn dụ dỗ hồi lâu, Ly nhi dường như có phần dao động, hoa mai vẫn cầm trong tay, đôi chân nhỏ mũm mĩm lạch bạch hai ba bước, đến cầm lấy lệnh bài trong tay Bắc Đường Ngạo.

Lúc này, sắc mặt Bắc Đường Ngạo mới có chút hài lòng, gật gù.

Ngôn Phi Ly thấy hơi buồn cười. Hành động của môn chủ thực giống trẻ con, bất quá chính hắn không nhận ra điều đó.

Ngôn Phi Ly đi đến, ôm lấy Ly nhi, nhìn con một tay cầm hoa mai, tay kia cầm lệnh bài, trái nhìn phải nhìn, tựa hồ đang so sánh.

Ngửi ngửi, hương hoa thật thơm; lại giơ lên, lệnh bài thật sáng. Sao khó lựa chọn.

Ngôn Phi Ly thấy vô cùng mắc cười, nói: “Thế này mà là Trảo Chu?”

Bắc Đường Ngạo ha hả: “Ly nhi của chúng ta nhất tiến song điêu (*)!”

(*) nhất tiến song điêu: một mũi tên trúng hai con chim.

“Cái gì nhất tiến song điêu?”

Cánh cửa khẽ mở ra, Lâm Yên Yên bước vào.