Đoạn Tình Kết

Chương 54




Bắc Đường Ngạo vô cùng tuân thủ lời hứa. Đợi sau khi Thúy Nữ ôm Ly nhi quay lại, liền nói cho nàng Ngôn Phi Ly là nghĩa phụ của đứa nhỏ, muốn nàng để nó ở đây một thời gian, tiện thể hầu hạ Ngôn Phi Ly sinh hoạt hàng ngày.

Sau khi giao việc xong, Bắc Đường Ngạo trở về Trầm Mai viện.

Ngôn Phi Ly được gặp lại con, vừa có thể sớm chiều ở cùng nó, đương nhiên đặc biệt quý trọng. Nói chung, thực đúng ‘mẫu’ tử tình thâm, Ly nhi bất quá nửa buổi đã quen hơi y.

Mấy ngày sau đó, Ngôn Phi Ly một tấc cũng không rời Ly nhi, buổi tối cũng muốn ngủ cùng con. Nửa đêm tỉnh dậy cho con ăn hoặc cho con đi tiểu, đều đích thân làm.

Mấy hôm nay Tổng đà đang gấp rút chuẩn bị cho tân niên, nguyên sự vụ rất nhiều, nhưng Bắc Đường Ngạo lại cố ý giao cho người môi hạ, toàn bộ chuyển giao cho Bắc Môn phó tướng làm, không muốn làm phiền Ngôn Phi Ly.

Thấm thoát, một đêm trừ tịch nữa đã tới. Phù Du cư giăng đèn kết hoa, vui vẻ tưng bừng.

Bữa tiệc trọng đại mỗi năm một lần lại đến, bất quá năm nay thiếu Đông Môn môn chủ Đông Phương Hi và đại tướng thủ hạ của hắn.

Bởi vì Việt quốc Giản cảnh đưa tin chiến thắng liên tiếp, Văn quốc quốc chủ đại hỉ, cố ý gọi đệ đệ “Không chịu thua” về, cùng chung ngày hội. Mọi người trong Môn đều hiểu, lần này Đông Phương cuối cùng cũng nắm được cơ hội, không chỉ củng cố thể lực bản thân ở Văn quốc, mà còn đến gần hơn với mục tiêu của hắn.

Ngồi trong bữa tiệc, ngoại trừ những người đã thông báo là không thể dự, còn có một người vắng mặt, đó là Lâm Yên Yên.

Nguyên nhân vì thân thể nàng mang bầu, đi lại bất tiện, với niên yến có chút lười nhác tham gia. Cho nên đêm nay, chỉ có một mình Bắc Đường Ngạo theo lệ cũ họp mặt.

Trong lòng Ngôn Phi Ly không yên mà uống rượu với mọi người, đầu chỉ nghĩ đến Ly nhi. Nghĩ đến Ly nhi thật thông minh, mấy ngày ngắn ngủi, với sự dạy dỗ của mình đã nói được mấy câu, thầm hãnh diện không thôi. Qua giờ tuất, cuối cùng cũng không dằn lòng được nữa, mượn một cái cớ mà xin cáo lui.

Trở về Trúc viên, Ly nhi còn đang ngủ. Bởi vì buổi tối có pháo hoa mừng tân niên, Ngôn Phi Ly nghĩ đây không chỉ là năm mới đầu tiên của con, mà còn là ngày sinh nhật, mới bảo Thúy Nữ cho con ngủ trước, ban đêm sẽ đánh thức.

Sau khi cho Thúy Nữ lui xuống, Ngôn Phi Ly ngồi bên giường, ôn nhu nhìn khuôn mặt say ngủ của Ly nhi, vỗ nhè nhẹ lên lưng con mà tràn đầy tình yêu thương.

Lúc Bắc Đường Ngạo bước vào, nhìn thấy một màn đáng cảm động này. Trong nháy mắt, hắn thật sự có một ảo giác, hình như Ngôn Phi Ly mới chính là ‘thê tử’ của hắn, đang dỗ dành nhi tử vào giấc ngủ.

Ngôn Phi Ly trông thấy Bắc Đường Ngạo đi vào, có chút kinh ngạc.

“Môn chủ sao lại tới đây?”

“Đến xem ngươi và con.” Bắc Đường Ngạo đi đến, ngồi bên cạnh y, nhìn Phi Ly, lấy ra từ trong người một trường mệnh tỏa (1) bằng vàng, nói: “Ngày mai là ngày sinh nhật Ly nhi tròn một tuổi, ta làm cho con một chiếc trường mệnh tỏa, đợi nó thức thì đeo vào cho nó, để cầu an.”

(1) trường mệnh tỏa: tớ đoán là vòng cổ.

Ngôn Phi Ly nhận lấy kim tỏa, đưa lên trước mặt, thấy có khắc tên Ly nhi và ngày sinh tháng đẻ, phía dưới còn tám chữ ‘binh an khang thái, trường mệnh bách tuế’.

“Môn chủ suy nghĩ thật chu toàn, ta còn chưa nghĩ đến việc này.”

Bắc Đường Ngạo cười cười: “Chuyện ngươi không ngờ còn nhiều lắm. Ngày mai chúng ta phải tổ chức cho Ly nhi lễ Trảo chu (2) mới được.”

(2) lễ Trảo chu: lễ chọn đồ vật đoán tương lai của các bạn Trung Quốc

Ngôn Phi Ly cũng cười: “Việc này thì ta cũng đã nghĩ đến.”

“Nga? Ngươi chuẩn bị cái gì?”

“Vậy môn chủ chuẩn bị cái gì vậy?”

“Việc này bản tọa không thể nói cho ngươi.”

“Vậy thuộc hạ vô lễ, thuộc hạ cũng không thể nói cho môn chủ.”

Hai người cùng bật cười. Ngôn Phi Ly ôm lấy Ly nhi, đánh thức nó, rồi mặc quần áo cho con, bọc thật kín. Bắc Đường Ngạo đeo trường mệnh tỏa vào cho Ly nhi, làm nổi bật hẳn khuôn mặt nhỏ nhắn mà bầu bĩnh của nó, khả ái vô cùng.

Hai người cùng ôm hài tử ra sườn núi nhỏ phía sau Trúc viên, tiếng pháo nổ từ Hồng tường bên kia truyền tới, nghe thực náo nhiệt.

“Chíu… Bùm!”

Pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời, phát ra hồng quang mờ mờ.

Đôi mắt đen của Ly nhi mở rất lớn, hưng phấn nhìn lên không trung.



Lâm Yên Yên nghe tiếng pháo hoa bên ngoài, gọi nha hoàn tới.

“Môn chủ vẫn uống rượu ở bữa tiệc sao?”

“Vâng.”

“Ngươi bảo người đi thỉnh môn chủ quay về đi, nói ta muốn ngài đưa ta đi xem pháo hoa.”

“Vâng.” Nha hoàn kia lui xuống, hồi lâu trở lại, hồi báo: “Phu nhân, đã phái người đi thỉnh, bất quá đại điện không thấy môn chủ, nói rằng từ sớm đã rời khỏi hội trường.”

“Nga?” Tú mi của Lâm Yên Yên khẽ cau lại, “Rốt cục là đi đâu rồi.”

Hôm nay nàng không tham gia niên yến, ngủ từ lúc trưa, bây giờ tinh thần rất tốt. Liền chỉnh trang lại dung nhan, chậm rãi đứng dậy.

“Các ngươi theo ta đi xem pháo hoa đi.”

Được nha hoàn đỡ ra khỏi phòng, đứng ở trong sân hồi lâu, Lâm Yên Yên nhìn bầu trời ngoài bức tường, nói: “Ở đây khó thấy.”

Chợt nhớ tới tân niên năm ngoái, vì mình say rượu nên không thể xem pháo hoa, Bắc Đường Ngạo vẫn còn chút nuối tiếc bảo nàng, nơi xem pháo hoa rõ nhất là sườn núi nhỏ phía sau Trầm Mai viện. Vậy là theo mấy nha hoàn ra Trầm Mai viện, hướng về phía sườn núi nhỏ u tĩnh phía sau.

Còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng hài đồng thật rõ, tiếng cười thanh thúy mơ hồ truyền đến, còn có tiếng cười nói của hai nam nhân, thanh âm thật quen thuộc.

Đi qua sơn lâm, Lâm Yên Yên liếc mắt đã thấy Bắc Đường Ngạo đang ôm Ly Nhi cùng Ngôn Phi Ly đứng ở đỉnh núi, ngưỡng vọng lên cảnh sắc hoa mỹ trên không trung.

Một bông hoa pháo màu trắng tung lên, ánh sáng tràn đầy, nháy mắt tỏa ra một mảng diễm hồng, soi rõ nụ cười ấm áp của Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly.

Tâm Lâm Yên Yên cả kinh!

Dáng vẻ tươi cười này của Bắc Đường Ngạo, nàng chưa từng thấy. Trong đó còn chút hãnh diện, chút thỏa mãn, còn có cả chút nhu tình.

Bắc Đường Ngạo nghe tiếng bước chân, quay đầu, bắt gặp sắc mặt kinh ngạc của Lâm Yên Yên.

“Yên Yên?”

Toàn thân Ngôn Phi Ly chấn động.