Đoạn Tình Kết

Chương 100




Buổi tối, có người đưa mấy chiếc màn thầu và một chén nước trong tới, đặt lên bàn. Ngôn Phi Ly động thân, xuống giường lấy bánh, chậm rãi nhá, đút cho Ly nhi.

Bắc Đường Diệu Nhật tuy từ bé được được nuông chiều, nhưng lúc này không kiêng ngại, từng chút từng chút, ăn hết được một nửa. Ngôn Phi Ly thấy thế, hơi yên tâm, mệt mỏi dựa vào đầu giường.

Bắc Đường Diệu Nhật bỗng nhiên lên tiếng: “Nghĩa phụ, người chẳng nhớ đến Ly nhi gì cả.”

“Sao lại nói vậy?” Ngôn Phi Ly vô cùng ngạc nhiên.

Bắc Đường Diệu Nhật chu chu miệng, chỉ chỉ bụng y: “Người xem người béo ra như vậy, rõ ràng là không nhớ Ly nhi. Phụ vương còn nói người bị bệnh, cho nên không cho ta tới thăm người. Phụ vương nói dối!”

Ngôn Phi Ly không biết nên khóc hay nên cười, lại không biết giải thích thế nào, buộc phải nói: “Nghĩa phụ thực bị bệnh. Nghĩa phụ rất muốn gặp Ly nhi.”

“Ta không tin!” Bắc Đường Diệu Nhật tuy miệng nói thế, nhưng thấy sắc mặt nghĩa phụ quả là không tốt, vẫn luôn ôm bụng, trên trán cứ toát mồ hôi lạnh, lại hỏi: “Nghĩa phụ làm sao vậy?”

Ngôn Phi Ly cười cười, đáp: “Không sao. Bụng nghĩa phụ chỉ là có chút khó chịu, sẽ tốt lên ngay thôi.”

Bắc Đường Diệu Nhật nhăn nhăn mày, nói: “Nghĩa phụ, người có phải đói bụng không? Người cũng ăn bánh màn thầu đi a.” Nói rồi, đẩy nửa cái bánh vẫn trong tay Ngôn Phi Ly lại.

Lúc này, Ngôn Phi Ly đâu nuốt trôi được thứ gì. Hiện tại, thai nhi mới đến bảy tháng, sao chịu nổi bôn ba hỗn loạn như thế, sớm đã động thai khí. Chỉ là chạng vạng đã ăn viên thuốc Thu Diệp Nguyên làm cho, tạm thời trì hoãn được. Nhưng lúc sau thấy Ly nhi, vội vàng như thế, hai đứa bé trong bụng lại nhao nhao.

Ngôn Phi Ly không muốn để Ly nhi lo lắng, cố chống đỡ, tìm tìm dược bình trong ngực, run rẩy nuốt thêm một viên.

Bắc Đường Diệu Nhật vẫn nằm ở trên giường, thấy nghĩa phụ ăn thuốc xong, tay lại xoa xoa bụng, trong lòng hiếu kì, nhìn chằm chằm bùng y. Sau một lúc, tuy vết thương vẫn đau, nhưng không nhịn được, nhẹ nhàng vươn tay, sơ sờ soạng soạng.

Ngôn Phi Ly cúi đầu nhìn, thấy bàn tay nhỏ của Diệu Nhật đang ở trên bụng mình, lại sờ đi sờ lại, không khỏi mỉm cười, lòng chợt thấy ôn nhu, khó chịu trong người như đã biến mất.

Bắc Đường Diệu Nhật nghi hoặc hỏi: “Nghĩa phụ, bụng ngươi chuyển động?”

“Ân.” Ngôn Phi Ly chậm rãi đáp, nằm xuống cạnh nó.

Bắc Đường Diệu Nhật lại dịch về phía y, Ngôn Phi Ly quát lên: “Đừng cử động! Cẩn thận vết thương!”

Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Có nghĩa phụ ở đây, Ly nhi chẳng sợ gì cả! Cái vết thương nhỏ đó là gì chứ. Phụ vương nói, khi người còn nhỏ, có lần bị cừu nhân của tổ phụ bắt bảy ngày bảy đêm. Kẻ xấu kia không cho phụ vương ăn, cũng không cho phụ vương uống nước, còn đánh vào ngực phụ vương một chưởng, khiến phụ vương lúc nóng lúc lạnh, sau này có thể thành phế nhân. Thế nhưng, sau đó được tổ phụ cứu trở về, Minh Nguyệt thần công của Bắc Đường gia chúng ta lại lợi hại cực kỳ, phụ vương chăm chỉ luyện công, vết thương dần dần hồi phục.”

Ngôn Phi Ly nghe những lời này, mới biết nguyên lai, Bắc Đường Ngạo khi còn thơ ấu phải trải nghiệm ra sao, lại nói: “Ly nhi, Minh Nguyệt thần công của con luyện đến đâu rồi?”

“Ta đã luyện xong tầng thứ nhất.” Diệu Nhật rất đắc ý, khoe mình buổi chiều đã đả thương thị vệ giám sát thế nào, chạy khỏi tiểu phòng ra sao, nhưng vì muốn tìm Huy nhi nên bị bắt lại, kể hết lại một lần.

Ngôn Phi Ly xoa xoa cái đầu nhỏ, thầm khen hài tử này thực can đảm cẩn trọng, túc trí đa mưu, chỉ tiếc tuổi còn quá nhỏ, kinh nghiệm và công lực chưa đủ, nếu lớn hơn, thật yên tâm để nó một mình thoát thân.

Bắc Đường Diệu Nhật vẫn là bị thương, nói hồi lâu, cuối cùng kiệt sức, thiếp đi.

Ngôn Phi Ly thấy vậy, đắp chăn cho nó, hài tử trong bụng hình như cũng đang thiếp đi, liền điều chỉnh hô hấp, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Ngôn Phi Ly không ngủ kĩ, cảm thấy bên cạnh động đậy, vội mở mắt. Thấy khuôn mặt Ly nhi đỏ bừng, trán toát đầy mồ hôi, khó chịu mà nhúc nhích. Ngôn Phi Ly đưa tay, trán nóng hầm hập, không khỏi kinh hãi. Biết vết thương sau lung không được bôi thuốc, đã nhiễm trùng làm phát sốt.

Ngôn Phi Ly đã lâu không đi lại giang hồ, gần đây lại ở suốt trong biệt viện, dưới sự bảo vệ của Bắc Đường Ngạo, trong người đương nhiên không mang theo thuốc chữa thương, chỉ có mấy viên dược Thu Diệp Nguyên làm cho y. Ngôn Phi Ly lúc này không có biện pháp nào, cầm lấy mạch môn của Ly nhi, chậm rãi truyền nội lực cho nó.

Minh Nguyệt thần công đúng là một loại võ công vô cùng kỳ quái, có công hiệu chữa thương rất mạnh mẽ, nhưng chỉ có nhân tài của Bắc Đường gia mới luyện được. Bắc Đường Diệu Nhật là trưởng tử của Bắc Đường Ngạo, kế thừa cái bớt hoa mai trước ngực, là nhân tài mang điều kiện tốt nhất để luyện thần công. Nó vừa có thiên tư minh mẫn, sớm đã qua tầng thứ nhất. Chỉ bất quá rốt cục công lực còn thấp, vô pháp tự vận công chữa thương. Bởi vậy, khi Ngôn Phi Ly truyền nội lực vào, lập tức kích phát công lực tự thân, chân khí rất nhanh vận chuyển, bất quá cũng không thể kéo dài.

Ngôn Phi Ly ở bên canh giữ, không ngừng dùng nội lực của mình kích nó, kéo theo chân khi vận chuyển. Không biết đã bao lâu trông qua, đầu đầy mồ hôi rồi. Thân thể y trầm trọng, không thể vọng động (làm bừa) chân khí, lúc này chỉ cố được thế thôi.

Sắc trời dần sáng, hài tử toàn thân toát mồ hôi, cơn nóng dần hạ. Ngôn Phi Ly thở phào một cái, mệt mỏi ngã xuống giường, trầm trầm thiếp đi.



“Nghĩa phụ! Nghĩa phụ!”

Ngôn Phi Ly nghe thấy tiếng Ly nhi gọi, miễn cưỡng mở mắt.

Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Nghĩa phụ người nghe, bên ngoài rất loạn.”

Ngôn Phi Ly ngưng thần lắng nghe, bên ngoài quả nhiên có tiếng người và tiếng động lớn, tiếng đao kiếm hỗn loạn, vội vàng ngồi dậy, kéo Diệu Nhật qua, kiểm tra một chút thương thể ở lưng nó. Minh Nguyệt thần công quả là phi thường, chỉ bất quá một đêm, vết thương đã khép miệng hơn nửa.

Ngôn Phi Ly nói: “Ly nhi, bất luận có chuyện gì xảy ra, con phải hảo hảo đi bên cạnh nghĩa phụ! Nghĩa phụ bảo gì con phải nghe theo!”

Bắc Đường Diệu Nhật gật đầu nói: “Phụ vương tới cứu chúng ta.”