Đoán Thiên Mệnh

Chương 75-76




Sau khi nghe thấy giọng nói của Ninh Vũ Hi, tôi lập tức chạy vào nhà.

“Trên kia... Anh nhìn trên kia xem.” Ninh Vũ Hi chỉ tay lên phía nóc nhà, thấp giọng nói.

Tôi vội vàng nhìn theo mà choáng váng cả đầu óc. Trên nóc nhà chỉ có 1 con chim to bằng khoảng nắm tay đang đậu trên đó. Nó không phải như những con chim bình thường khác mà cả người được bao phủ bởi bộ lông vàng kim lấp lánh, trên đầu có chiếc mào óng vàng óng như những cụm san hô, đặc biệt hơn là ở đuôi nó xuất hiện 3 chiếc lông màu sắc hoàn toàn khác nhau, trông hết sức lạ thường. Đây là tiểu phượng hoàng vừa mới nở ra ư?

Tôi và Ninh Vũ Hi đều bị sững sờ đến đứng hình vì trước nay tôi chưa từng nhìn thấy 1 con chim lạ như thế này bao giờ. Chẳng lẽ thật sự là tiểu phượng hoàng sao?

Cả căn phòng yên tĩnh lạ thường, phượng hoàng nhỏ cúi đầu nhìn nhìn chúng tôi.

“Đây là phượng hoàng hay loài chim nào khác vậy?” Ninh Vũ Hi nhỏ giọng hỏi.

Tôi lắc đầu, sao mà tôi biết được chứ. Mà không biết tiểu phượng hoàng này có nói được không, mà chắc là biết nói thôi vì mẹ nó là linh thú mà. Hơn nữa loài vẹt còn biết nói chuyện thì sao tiểu phượng hoàng lại không biết được.

“Lý Dịch, anh có cảm thấy bé ấy nhìn 2 người chúng ta như 2 đứa ngốc không...” Ninh Vũ Hi yếu ớt nói.

Tôi liếc nhìn Ninh Vũ Hi 1 cái, cô ấy lại nghiêm túc nói:

“Thật luôn, anh tự nhìn anh đi, cái nhìn này đúng là nhìn mấy đứa ngốc...”

Tôi thật không nói nên lời bèn lườm Ninh Vũ Hi sau đó ho khan 1 cái, ngẩng đầu lên nói với tiểu phượng hoàng:

“Xuống đây ăn chút đi nào.”

Tôi thở phào 1 hơi, xem ra thì lần trước vỏ trứng bị nứt cũng không ảnh hưởng mấy đến nó, chỉ là không biết về lâu dài sau này có bị sao không.

Tiểu phượng hoàng vẫn nhìn tôi và Ninh Vũ Hi như cũ, tôi lại họ khan cái nữa, ánh mắt này thật là... có chút giống như Ninh Vũ Hi nói. Mà tiểu phượng hoàng này bẩm sinh đã thông minh rồi, ánh mắt của nó cho thấy điều đó. Nó bay xuống, tôi đưa tay ra để con bé đậu lên đó nhưng ánh mắt nó lại có chút ghét bỏ, nó đậu xuống chiếc bàn bên cạnh. Tôi hỏi nó muốn ăn gì, nó không đáp lại, thật không hiểu nổi mà...

“Gạo nhé?” Tôi hỏi.

Con bé lắc đầu.

“Thóc nhé?” Tôi lại hỏi

Con bé vẫn lắc đầu.

Tôi lại hỏi trái cây thì sao. Con bé nghĩ 1 chút rồi gật đầu. Tôi bèn vào bếp gọt hoa quả. Nó vẫn còn nhỏ quá nên tôi phải cắt miếng nhỏ một chút, sau đó để lên 1 chiếc đĩa. Tôi dùng tay định bón cho nó, nó lại dùng ánh mắt ghét bỏ kia nhìn tôi mà lắc đầu.

“Ý của em ấy là, để em ấy tự ăn.” Ninh Vũ Hi phiên dịch.

Tôi gật đầu, nhìn tiểu phượng hoàng ăn, Ninh Vũ Hi nhỏ giọng nói với tôi:

“Em ấy rất thông minh đó.”

Tôi nói chắc chắn rồi, vì con bé là tiểu phượng hoàng mà. Tôi nhìn nó ăn rồi nghĩ phải tìm chỗ cho con bé nghỉ ngơi. Tôi bèn bảo nó để tôi làm cho nó 1 chiếc lồng nhỏ rồi để đồ êm êm vào trong cho, như thế thì ngủ sẽ thoải mái hơn. Con bé nhìn tôi một cái, cũng không có phản ứng gì.

Tôi nói rồi quyết định tự đi làm luôn, sau đó để chiếc hộp trước mặt con bé. Nó cũng bước vào, chui đầu vào bộ lông của mình như thể vừa mới nở ra nên rất mệt vậy, muốn đi ngủ rồi.

“Anh nói xem, con chim đẹp như vậy, khi biến thành người thì biết xinh đẹp đến cỡ nào nhỉ?” Ninh Vũ Hi thở dài.

Tôi lắc đầu nói không biết, sao mà biết được ba ba của con bé như thế nào, nếu biết thì có thể chiếu theo ba nó mà... Tôi vừa nói đến đây thì tiểu phượng hoàng giật mình ngóc đầu ra nhìn tôi. Tôi có chút xấu hổ, nó có thể nghe hiểu hết mà. Ninh Vũ Hi cười nhẹ, nghiêng người nói:

“Chị với em nói chuyện được không?”

Tiểu phượng hoàng lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt Ninh Vũ Hi, sau đó dùng một cánh che trước miệng của cô ấy. Tôi cười muốn nội thương, có lẽ trong khoảng thời gian vừa rồi, đinh Vũ thì đã làm con bé sắp phát điên nên nó mới làm như vậy. Ninh Vũ Hi đỏ mặt không nói gì bay vào trong linh vị, còn Tiểu Phượng Hoàng tiếp tục đi ngủ.

Tôi thấy con bé ngủ rồi nên cơn buồn ngủ của tôi cũng kéo tới, nhưng tôi lo ngày mai biết đâu con bé sẽ chết nên cứ nhìn nó mãi thôi. Trời đã sáng rồi mà tôi vẫn chưa ngủ được, cứ nhìn nó đến hết ngày. 1 ngày trôi qua rồi, không có chuyện gì xảy ra tôi mới thở phào 1 hơi nhẹ nhõm. Có vẻ mẹ tôi đã làm gì đó để trì hoãn cái chết của tiểu phượng hoàng, mà kẻ sát hại con của Hồ Thanh Từ cũng không thấy xuất hiện. Thế này cũng làm tôi an tâm 1 chút, mà tiểu phượng hoàng cũng khá ngoan, không hề hay ra ngoài, nhưng mà cứ dùng cái ánh mắt kia nhìn tôi… Tôi thật bất lực mà!!!

Ngày thứ 2, tôi vẫn cắt ít trái cây cho con bé ăn. Sau đó mở cửa tiếp tục kiếm tiền. Gần đây tôi không kiếm được chút tiền nào cả, tôi vẫn muốn kiếm nhiều 1 chút rồi sau đó đến động quỷ hỏi quỷ vương xem kẻ đứng sau người giấy là ai và tôi có thể mua lại nữ thi khi trước không. Tôi bỗng thấy lo lắng về cuộc sống hiện tại, càng ngày càng muốn biết nhiều hơn nhưng mọi chuyện thì lại không suôn sẻ như vậy.

Trong khi tôi đang đứng bất lực thì tiểu phượng hoàng lại bay lên đậu ở chiếc bạn mà tôi dùng để xem mệnh, không biết con bé muốn làm gì nữa. Còn Ninh Vũ Hi thì chắc là vẫn đau lòng vì tiểu phượng hoàng nên tối qua có bảo tôi là cô ấy đi ra sông của cô ấy xem xem, thành ra giờ ở nhà chỉ còn tôi và tiểu phượng hoàng. Thật buồn chán quá đi mất, tôi bèn hỏi tiểu phượng hoàng xem nó biết nói không thì nói chuyện một chút, dù sao nhìn nó cũng có vẻ không thoải mái cho lắm. Tôi thật sự cạn lời luôn, tôi đành hỏi:

“Chắc là không phải em đang nhìn anh như nhìn thằng ngốc đâu nhỉ?!”

Con bé lắc đầu làm tôi nhẹ nhõm, tôi lại hỏi nó có biết ngốc là gì không, con bé lại nghiêm túc lắc đầu, vậy đó, đây là cách nó nhìn tôi. Tôi bày ra nét mặt ủ rũ, ánh mắt tiểu phượng hoàng đột nhiên có vẻ gì đó không đúng cho lắm. Nó dùng cánh che mỏ lại, như thể đang cười vậy, thế là tôi lườm nó 1 cái:

“Nhìn anh như thế là không được, anh là anh trai của em đấy.”

Tiểu phượng hoàng phớt lờ tôi, một mình chơi trên chiếc bàn kia. Nó thông minh như vậy làm tôi thấy hơi xấu hổ... Thôi được, không sao cả.

Lúc này bên ngoài có người đi vào, là Dương Siêu. Anh ta vào thấy tiểu phượng hoàng thì rất ngạc nhiên, anh ta bước đến muốn vuốt ve con bé nhưng con bé lại đột nhiên rũ bỏ vẻ ghét bỏ tôi mà bay đến đậu lên vai tôi, không cho Dương Siêu chạm vào nó. Nói thật là 2 ngày vừa rồi tôi cũng không chạm vào nó chút nào, chủ yếu là do ánh mắt khó chịu của nó nên tôi chủ động tránh xa. Dương Siêu hơi xấu hổ hỏi tôi tiểu phượng hoàng nở lúc nào. Tôi kể lại sự tình, anh ta nghe xong gật đầu:

“Bộ dạng này của nó có lẽ là biết nói chuyện đấy.”

Tôi cũng nghĩ như vậy nhưng không nói gì, tôi đưa tay ra xoa đầu tiểu phượng hoàng, mà nó lại dùng chiếc mỏ nhọn mổ mổ vào tay tôi, lực không mạnh lắm. Dù sao thì tôi cũng nuôi nó 2 ngày rồi, thế mà nó lại có vẻ chán ghét tôi trong khi biết rõ tôi không hề có ác ý với nó. Chắc là nó không muốn tôi chạm vào, ok tôi không chạm nữa, quay sang hỏi Dương Siêu tình hình sao rồi. Anh ta lại hỏi ngược tôi mẹ tôi sao rồi. Tôi nói tôi không biết. Vừa nhắc đến mẹ một cái là tiểu phượng hoàng háo hức nhìn Dương Siêu. Dương Siêu nói:

“Ta đọc bức thư kia rồi, tốt nhất đừng để Phượng Sở Lan hiện thân.”

Anh ta nói vậy lại làm tôi lo lắng, tôi không thể liên lạc được với mẹ, mà tên ông chủ của Lâm Tử Mệnh kia ra lệnh tìm mẹ tôi chắc chắn không có ý gì tốt rồi. Tôi hỏi Lâm Tử Mệnh thì sao, ông ta có thúc giục Dương Siêu không. Anh ta lắc đầu:

“Không, chục ngày trước ông ta có gọi hỏi có manh mối gì không, ta bảo vẫn chưa có, ông ta cũng không hỏi gì thêm.”

Lâm Tử Mệnh sao mà nhẹ nhàng với Dương Siêu thế? Hay là ông ta vẫn còn kế hoạch khác? Trong lòng tôi nổi lên biết bao nhiêu nghi vấn. Dương Siêu lại nói tiếp:

“Lần này ta đến là muốn nói cho cậu chuyện về chữ ở lưng cậu, có chút manh mối rồi.”

Tôi bỗng có chút cảm động, em gái anh ta sắp sinh mà vẫn bỏ thời gian ra đến đây nói với tôi chuyện này. Tôi hỏi anh ta tình hình sao rồi, lần trước anh ta nói rằng có thứ gì đó bị phong ấn nhưng không biết rốt cuộc là thứ gì. Dương Siêu bảo tôi cởi áo ra cho anh ta xem một chút. Tiểu phượng hoàng che mắt không nhìn tôi, nó tự biết nam nữ thụ thụ bất thân.

“Người bạn kia của ta muốn trực tiếp gặp, nói chuyện với cậu.” Dương Siêu nói làm tôi hơi bất ngờ.

“Vậy thì đi, giờ tôi đang rảnh đây.” Tôi vội vàng đứng lên, sau khi kiểm tra, người bạn kia của anh ta hẳn là đã phát hiện ra chuyện khác. Xem ra những chữ sau lưng tôi rất bí ẩn.

“Được, cậu thu dọn đồ chút đi.” Dương Siêu đứng dậy.

Tôi mặc áo lại rồi đi xếp chút quần áo và đồ linh tinh. Lúc đi ra ngoài tôi thấy Quách Đình Đình, không biết cô ấy đến tự bao giờ, đang xoa đầu tiểu phượng hoàng. Cô ấy đến tìm tôi có chuyện.

“Đẹp quá, đây là loài chim gì vậy?” Quách Đình Đình tò mò hỏi tôi.

Tôi vội vàng đi tới vì ánh mắt tiểu phượng hoàng có chút tức giận. Tôi tùy tiện nói ra 1 cái tên, Quách Đình Đình lại nhìn tiểu phượng hoàng nói:

“Bao nhiêu tiền? Tôi cũng muốn mua 1 con.”

Tôi thật sự cạn lời mà, đây không phải là thứ có tiền mà mua được.

Thấy tiểu phượng hoàng sắp sửa mổ tay Quách Đình Đình, mà nhỡ mổ được thật thì chắc chắn sẽ có “cãi nhau”, tôi liền vội vã chạy tới. Quách Đình Đình là thần tài của tôi, không đắc tội nổi.

“Cái này không phải đồ mua.” Tôi nói, rồi đẩy đẩy tiểu phượng hoàng một cái, ý bảo đừng nghịch. Thế là ánh mắt kia lại xuất hiện

Tôi cũng vì bất đắc dĩ, phải kiếm tiền mà. Đã vậy đại đa số tiền tích trữ của tôi đều kiếm được từ Quách Đình Đình, cô ấy thực sự là thần tài của tôi.

“Không phải mua? Cậu có thấy nó đẹp lắm không? Hay là cậu nhường cho tôi đi, muốn bao nhiêu cậu cứ ra giá.” Quách Đình Đình lại quay sang nhìn tiểu phượng hoàng, trông có vẻ rất thích, hai tay còn vuốt vuốt nhẹ mặt con bé. Tôi đang lo không biết có khi nào giây tiếp theo tay cô ấy sẽ chảy máu không.

“Không muốn bị anh bán thì bay vào trong đi, ngoan.” Tôi cố tình nói cho Quách Đình Đình nghe, để cô ấy biết tôi với tiểu phượng hoàng đi chung chứ không bán.

Tiểu phượng hoàng lườm tôi một cái rồi ghét bỏ vỗ cánh bay lên, khó ở đậu trên vai tôi. Lạ ghê, mặc dù Phượng Sở Lan đã bảo tình tình con bé không tốt lắm, nhưng tôi có chọc gì nó đâu? Sao nhìn khó chịu quá vậy?

Tôi đưa tay chạm con bé, con bé lại hơi dịch người, không cho tôi đụng. Quách Đình Đình xem mà ngạc nhiên:

“Sao nó thông minh thế?? Biết bay lên vai cậu nữa cơ. Giỏi quá đi, huấn luyện thế nào vậy?”

Tôi nên giải thích sao đây? Chẳng lẽ lại bảo đây là một bé phượng hoàng, vốn không cần huấn luyện? Cuối cùng thấy Quách Đình Đình quá hào hứng, tôi chỉ có thể cắt ngang, hỏi cô ấy tới làm gì, để giải quyết chuyện lần trước à?

Cô ấy mới gật đầu:

“Đúng vậy, mà cậu đang tính ra ngoài hả?”

Tôi đáp “ừ”. Dương Siêu đã ra xe đợi, chắc muốn cho tôi thêm chút thời gian nói lại với Quách Đình Đình.

“Dạo này cậu bận quá nhỉ.” Quách Đình Đình bĩu môi. Tôi đành cười khổ, có gì bận chứ? Dạo này có kiếm ra được đồng nào đâu.

“Vậy thôi cậu đi đi, bao giờ cậu rảnh tôi lại tới tìm là được.” Cô ấy nói.

Tôi thở phào. Vốn đã hẹn xong, ai ngờ bị trì hoãn. Tôi cố ý nhìn Quách Đình Đình mấy lần, ngoại trừ chuyện công ty của ba thì cung mệnh cô ấy còn xuất hiện màu đỏ nhạt, cũng có nghĩa liên quan đến tướng cung Phụ Mẫu, nói rõ ba cô ấy lại giới thiệu đối tượng xem mắt. Nên chắc cô ấy muốn tôi đi chung giống lần trước để coi người này thế nào.

Thật ra đây vừa là việc tốt vừa kiếm được tiền, lại còn có đồ ngon ăn. Nếu như không phải Dương Siêu tới tìm, tôi nhất định sẽ đi cùng cô ấy.

“Ừ, tôi sẽ liên hệ với cô sau.” Tôi bảo.

“Cậu liên lạc với tôi? Hình như cậu chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho tôi.” Quách Đình Đình nói vậy làm tôi xấu hổ. Không có chuyện gì thì nhắn tin cô ấy làm gì? Chẳng lẽ đi hỏi ăn cơm chưa, ngủ chưa? Chả có ý nghĩa gì.

“Thôi, tôi đi đây.” Quách Đình Đình ra ngoài nhưng vẫn lưu luyến không rời hỏi tôi không bán thật à. Tôi lắc đầu, tiểu phượng hoàng trên vai tôi cũng lắc đầu theo, Quách Đình Đình đành thất vọng lái xe đi. Bấy giờ tôi mới đóng cửa lại, ngồi vào xe.

Tiểu phượng hoàng lần đầu được đi xe nên cứ hiếu kỳ nhìn quanh nhìn quất, tôi bèn nhân cơ hội này sờ lông nó. Mượt thật. Con bé nhìn tôi kiểu ghét bỏ rồi tức giận mổ tôi một cái, cơ mà cũng chẳng đau gì.

Dương Siêu không nhiều lời đã trực tiếp chở tôi đi gặp người bạn nọ của anh ta. Trên đường đi, anh ta bảo người bạn này là đồng nghiệp trong tổ chức.

Có không ít tổ chức bí ẩn chuyên đi xử lý những chuyện tâm linh kiểu này, tôi dần dà cũng biết rồi. Bạn anh ta khá để tâm chuyện của tôi, xem ra tôi phải nghĩ cách báo đáp mới được, tại dù sao nếu không có anh ta, tôi đã không nhận ra chữ sau lưng mình là chữ gì nhanh đến vậy.



Đi hơn năm tiếng đồng hồ mới tới nơi. Mà từ lúc chưa được nửa đường, Dương Siêu đã nhận một cuộc điện thoại, hình như do chính người bạn ấy của anh ta gọi tới. Chủ yếu là người bạn đó không ngờ Dương Siêu hành động nhanh vậy, hiện ông ta không có ở nhà.

Sau khi hỏi rõ thì Dương Siêu cúp điện thoại rồi báo tôi biết bạn anh ta đang ăn tiệc, có thể phải đến tối mới về.

Tôi không có ý kiến. Đây là chuyện lớn, để ông ấy xong việc trước đã, nhưng Dương Siêu lại lắc đầu:

“Ông ấy không kêu chúng ta chờ, mà kêu chúng ta cùng đi.” Dứt lời liền nhấn ga đi tiếp.

Tôi giữ im lặng suốt cho tới khi tới một quán rượu, Dương Siêu dẫn tôi vào, tôi mới nói với tiểu phượng hoàng sẽ mua cho con bé một cái lồng nhỏ, vậy thì người khác sẽ không nhìn thấy. Song con bé lại lắc đầu.

Tôi hết cách. May mà lông con bé đẹp thật nhưng nhìn cũng từa tựa vẹt, người ta không nhận ra được nó là phượng hoàng. Thời buổi này mà, người từng gặp chân thân phượng hoàng có được mấy ai? Càng đừng nói là tiểu phượng hoàng thế này.

Con bé đậu trên vai tôi để vào quán. Rất nhiều người nhìn về hướng này, hẳn là ngắm tiểu phượng hoàng với ánh mắt ngạc nhiên. Dẫu sao bình thường nuôi chim đều phải đeo dây* mà?

[*Thường chủ sẽ đeo một đầu sợi dây vào chân chim, đầu còn lại cầm trong tay hoặc đeo vào tay mình. Chủ yếu là để kiểm soát nó, không để nó bay mất.]

Theo Dương Siêu vào một căn phòng riêng mới thấy bên trong có một ông lão hơn sáu mươi tuổi, trông có vẻ rất khỏe mạnh, chẳng qua giữa hai hàng lông mày xuất hiện màu đen, thể hiện rõ ông ấy không còn sống lâu nữa.

Mật con cá nọ giúp tôi vô thức nhìn ra tướng mạo của vài người mà, hiệu quả còn ngày càng rõ rệt, người này là một trong số đó. Trên cung mệnh ông ấy không xuất hiện khí mệnh tương ứng, nói rõ đây không phải bạn Dương Siêu, cũng nghĩa là không phải người mà tôi đang tìm.

Bữa tiệc này chưa bắt đầu.

Dương Siêu hỏi ông lão người bạn kia đi đâu rồi, ông ấy nói đi đón khách. Ý là đón các vị khách khác rồi, bảo chúng tôi cứ ngồi đi.

Tôi và Dương Siêu ngồi xuống, ông lão liền nhìn tôi:

“Ban nãy cậu cứ nhìn chằm chằm mặt tôi, cậu nhìn ra gì rồi?”

Cái này phải nói sao đây? Chẳng lẽ nói thẳng ông ấy không còn sống được lâu nữa? Nói vậy chắc chắn sẽ làm người ta nổi khùng, thế nên tôi chỉ có thể trả lời:

“Không nhìn ra gì hết ạ. Khí trên mặt ông dày lắm, nhìn không thấu.”

“Nịnh nọt, nói năng còn vụng về hơn cả đám thầy rởm tầm thường nữa.” Ông lão mắng.

Dương Siêu liếc tôi một cái lạ lùng, tôi đành yên lặng cười cười. Có mấy câu không nên nói lung tung, tránh rước lấy phiền phức bên lề. Tướng người chết cũng lây nhiễm, tôi không muốn bị lây.

“Cậu ta tên Lý Dịch, cũng coi như tôi tìm thấy một thầy bói có thiên phú rồi.” Dương Siêu nói đỡ cho tôi.

“Thế này cũng gọi là thiên phú á? Thôi khỏi đi, thầy bói thiên phú không xuống đâu. Đã ngần ấy năm tôi còn chưa gặp được thầy nào giỏi, đoán chừng qua mấy năm nữa thầy bói đều “tuyệt chủng” hết.” Ông lão hơi bùi ngùi.

Câu này tôi không đáp trả được, kĩ năng thầy tướng số quả thực ngày càng xuống dốc. Song, với tôi mà nói lại là một cơ hội tốt.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn theo ba bốn người nữa đến. Đây chính là người bạn mà Dương Siêu kể, tên Vương Song Lâm.

Mặt ông ấy cũng được che bởi rất nhiều khí, chỉ là không phải khí đạo thuật như mặt Dương Siêu mà là khí phong thủy. Vương Song Lâm thực sự là một thầy phong thủy giỏi, nhưng lại mù một mắt. Xem ra có ít chuyện cũ.

“Lão Viên, chuyện gì vậy?” Vương Song Lâm nhìn tôi một cái rồi hỏi ông lão nọ, ông lão nọ liền kể chuyện tôi nịnh nọt, tâng bốc ông ấy ra.

Tôi nghe mà xấu hổ. Vương Song Lâm ngạc nhiên nhìn tôi mấy lần, mấy người bạn của ông cũng nhìn tôi với vẻ mặt lạ lùng. Chung quy thì bọn họ đều không biết tôi, mà tôi cũng chẳng muốn phản bác.

Vương Song Lâm không nói gì thêm, chỉ bảo:

“Cậu ta còn trẻ, nhìn không ra mấy người chúng ta là bình thường, mọi người đừng khắt khe với một thanh niên như vậy.”

Ông lão nọ không nói gì nữa, chỉ kêu tôi cố gắng học tập, chớ có lệch lạc. Tôi đành bất đắc dĩ gật gật. Tôi đâu có lệch lạc, chẳng qua không muốn nói trắng ông sắp chết thôi. Huống hồ tôi còn từng ăn mật cá, mắt sáng ra là sự thật, tôi có thể nhìn ra đôi điều từ mặt đám người Vương Song Lâm, cùng lắm là không đầy đủ.

Mọi người ngồi xuống gọi món, tôi quả nhiên bị cho ra rìa, không ai nói chuyện chung. Tôi ngược lại càng thêm an nhàn húp miếng canh, ăn miếng cơm, đang ăn thì Vương Song Lâm chợt nhắc tới ba chữ “Lục Thiên Quật”.

Tôi không biết đó là đâu, tuy nhiên trong lúc nói chuyện, ông ấy cứ như có như không liếc qua đây làm tôi khá bất ngờ. Nhưng bây giờ đang nhiều người không tiện hỏi nên tôi cứ lo ăn phần mình, ai ngờ tiểu phượng hoàng trên vai bỗng tiến sát tới lỗ tai tôi thì thầm:

“Sao anh không ghét bọn họ?”