Đoán Thiên Mệnh

Chương 67




Tôi và Ninh Vũ Hi nhìn nhau, lúc này tôi nghe thấy tiếng rên của mẹ, sinh một đứa trẻ không đơn giản chút nào, nhất là đây là lần đầu bà ấy sinh. Tình hình này rõ ràng không ổn, bởi vì tôi cảm thấy thời tiết bên ngoài thay đổi, chính là nhắm vào mẹ tôi, đợi lát nữa chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

“Mẹ, con cảm thấy có chút không ổn, con thật sự không phải làm gì sao?” Tuy rằng tôi không có bao nhiêu sức lực, nhưng nên làm gì đó giúp mẹ chứ.

Ít nhất khi tình hình quá nguy cấp, tôi phải có mặt giúp đỡ mẹ tôi, không được để bà đối mặt 1 mình.

"Lý Dịch, con không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi ở cửa. Có người tới thì con nói 1 câu không có ở đây, đừng làm gì hết, cũng không cần ra ngoài, chỉ cần nói không có ở đây, ngàn vạn lần cũng đừng đi ra ngoài!" Phượng Sở Lan bên trong nói vọng ra.

“Vâng, còn gì nữa không mẹ?” Tôi hỏi, mặc dù tôi không biết tại sao mẹ lại bảo tôi làm như vậy, nhưng tôi biết, lát nữa sẽ có người đến.

"Chờ lát nữa sẽ có người đến, là một người có cầm bút lông trên tay. Nói cho hắn biết, con là con của ta, ở đây giúp mẹ. Hắn sẽ đưa con 1 tia sáng, ngươi cầm lấy, ánh sáng, cầm lấy, mang vào trong đưa cho mẹ." Phượng Sở Lan vì khó chịu nên lời nói bị đứt quãng, không liền mạch.

“Vâng.” Tôi gật đầu, nhưng lúc đó sẽ có ai đến, đưa ánh sáng gì? Tôi nghe xong hơi mơ hồ.

“Dì, có cần con giúp không?” Ninh Vũ Hi hỏi.

"Cám ơn, con giúp Lý Dịch là được rồi."

“Ừm, dì cứ bình tĩnh, đừng lo.” Ninh Vũ Hi nói, tôi nhìn cô ấy một cái rồi kéo cô ấy ra cửa.

Theo lời của mẹ, tôi lấy ghế ra ngồi ở cửa. Lúc này trời đã tối hẳn, bên ngoài tối đến như mực. Trời chưa sang thu nhưng gió thổi qua thực sự khiến tôi lạnh đến mức rùng mình, tôi lập tức chỉnh đốn tinh thần ngồi chờ.

Trong phòng của mẹ tôi trở nên yên tĩnh đến mức khiến tôi có cảm giác như thể bà ấy đang chờ đợi điều gì đó.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn đêm, Ninh Vũ Hi đứng bên cạnh tôi, không ngừng nói nhỏ, hỏi tôi đang xảy ra chuyện gì? Tôi sao trả lời nổi.

Tôi nghĩ người mà mẹ tôi nói đến, cũng chính là người đã giết con của Hồ Thanh Từ.

Nhưng bà ấy nói hắn cầm bút lông, đưa ánh sáng tức là có nghĩa gì? Trong lúc tôi đang suy nghĩ về điều này, Ninh Vũ Hi đột nhiên đẩy tôi:

"Nhìn kìa."

Tôi vô thức nhìn ra thì thấy có một người ở cửa, nhưng trời tối quá, tôi không nhìn thấy người này trông như thế nào, nhưng tôi biết người này không phải là người cầm bút lông như mẹ tôi đã nói.

Sau khi bóng dáng này xuất hiện, tôi thấy hắn ta rõ ràng đang bước đi, nhưng lại có cảm giác hắn ta đang đi bộ tại chỗ giống như đang đi trên máy chạy bộ vậy, hắn ta không thể vào được nhà tôi. Tôi ngạc nhiên. Mẹ tôi đã làm gì ở cửa nhà vậy?! Hẳn là nên làm như vậy, nếu không mẹ tôi đã không chọn sinh ở đây.

“Phượng Sở Lan có ở đây không?” Giọng nói này vô cùng kì lạ, giống như là sắt đá cọ vào nhau, rất khô khốc, rất khó chịu.

"Không có." tôi nói ngay lập tức, không dư 1 từ nào.

Tim tôi dâng lên 1 cỗ sợ hãi, người này có phải là người đã giết con của Hồ Thanh Từ không?

“Phượng Sở Lan có ở đây không?” Người này lại nói, tôi lại đáp rằng tôi không có ở đây, nhưng người này cứ lặp đi lặp lại câu nói này khiến tôi cảm thấy cáu kỉnh không thể lí giải được, tôi tức giận đứng dậy, muốn đi qua đó chửi hắn.

Nhưng Ninh Vũ Hi lập tức kéo tôi lại:

"Này, anh làm sao vậy? Mẹ anh bảo anh không được ra ngoài."

Tôi tỉnh táo trở lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh, có phải vừa rồi tôi bị tiếng động kia thôi miên không? Nếu không có Ninh Vũ Hi thì tôi đã ra ngoài rồi.

“Người này thật quỷ dị, đừng nghe giọng của hắn nữa!” Ninh Vũ Hi rất nghiêm túc.

Tôi gật đầu, nhà này có thủ pháp, người này sẽ không vào được. Để không bị ảnh hưởng bởi âm thanh này, tôi bịt tai lại, sau vài phút thì không nghe thấy âm thanh nữa, người này cũng không hỏi nữa. Nhưng trong bóng tối, tôi vẫn mơ hồ nhìn thấy mắt hắn ta thật lạnh lùng.

“Mau đi thôi, anh có nghe thấy không?” Ninh Vũ Hi vừa nhìn hắn vừa lay tôi

Người đàn ông liếc nhìn Ninh Vũ Hi một cái, bắt đầu xoay người vào trong sân, giống như một con hổ đói đang nghĩ cách săn con mồi. Đương nhiên tôi rất cảnh giác, dõi theo mọi động thái của hắn, đi được một lúc, hình như hết cách nên hắn quay trở lại cửa. Tôi thở phào 1 hơi, mẹ tôi biết trước sẽ có ngày này, nên nhân lúc tôi chưa về nhà, đã sắp xếp một thut pháp mà tôi không biết. Xem ra hiện tại thủ pháp này quá mạnh nên hắn ta không vào được.

"Phượng Sở Lan ở đây." Hắn ta nói, đột nhiên quay đầu lại, tôi không biết hắn ta phát hiện ra cái gì, nhưng tôi thấy hắn ta quay người rời đi.

"Sao rồi? Hắn ta phát hiện ra cái gì rồi?" Ninh Vũ Hi hỏi, tôi lắc đầu, tôi không rõ. Nhưng đột nhiên trong bóng tối truyền đến một âm thanh rất lớn, tôi lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ninh Vũ Hi cũng sửng sốt, tôi vô thức muốn chạy ra ngoài xem thử, cô ấy đã kéo tôi lại: “Đừng chạy lung tung.”

Nhưng âm thanh bên ngoài giống như tiếng đánh nhau vậy.

Người này đang đánh nhau với ai? Ngộ nhỡ như là với người mẹ tôi nói, người cầm bút lông thì sao? Nếu người này không cho người cầm bút lông đến đây, vậy phải làm sao?

Tôi nói như vậy, Ninh Vũ Hi lắc đầu:

"Đừng đi ra ngoài, lỡ như là người này cố ý làm ra âm thanh này dẫn chúng ta ra ngoài thì sao?"

Tôi không nói tiếng nào, vội vã chạy vào phòng, lấy đèn pin ra và soi thẳng vào bóng tối bên ngoài. Vậy mà tôi lại nhìn thấy người khi nãy không vào nhà được là 1 lão già mặc đồ đen, tôi cũng nhìn thấy một người khác, là một phụ nữ cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay, Diệp Thanh!

Sao cô ấy lại đến nhà tôi? Tôi hơi bối rối, không nghĩ ra lý do gì, chẳng lẽ cô ấy đến nhà tôi là vì lần trước tôi nhìn thấy tướng mạo cô ấy, biết được cô ấy có thể bị Lâm Tử Mệnh mua chuộc nên lần này cô ấy đến đây để bịt miệng tôi? Khả năng là như vậy, nếu không thì tôi thực sự không nghĩ ra được cô ấy đến nhà tôi để làm gì. Đèn của tôi chiếu qua bên đó, vẻ như khiến cả hai cảm thấy chói mắt nên họ đều quay đầu lại liếc nhìn tôi.

Diệp Thanh tiếp tục dùng kiếm gỗ đào tấn công lão nhân, tôi chạy tới cửa, nhưng không có đi ra ngoài, Ninh Vũ Hi cũng chạy tới.

“Chị Diệp Thanh, người này là ai?” Tôi vội vàng hỏi.

“Không rõ, nhưng không phải người tốt.” Diệp Thanh nói, tiếp tục công kích lão nhân, tuy rằng ông ta tuổi đã cao, nhưng động tác rất linh hoạt khiến Diệp Thanh một chân vấp ngã.

Tôi nhìn đến nỗi lo lắng, không quan tâm cô ấy có phải nội gián hay không, nhưng lúc này lại đánh nhau với ông ta, rõ ràng là giúp tôi.

Diệp Thanh lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn lại căn nhà phía sau mình, đang nhìn về phía phòng của Phụng Sở Lan:

"Mẹ cậu sắp sinh rồi, nhưng còn thiếu một thứ. Lúc tôi đi qua đây thấy một người cũng đi về phía này, tôi nghĩ chắc là đến đây để tìm mẹ cậu... "

Vừa nghe xong, tôi lập tức căng thẳng:

"Người đó trông như thế nào?"

"Tôi không nhìn thấy mặt, nhưng trên tay cầm một cây bút lông." Diệp Thanh nói.

Tôi sửng sốt, người mà chị ấy đang nói đến không lẽ chính là người mẹ tôi nói?!

“Đang ở đâu?” Tôi vội vàng hỏi.

"Ở cổng thôn, có 1 con chó đen chặn anh ta lại.”

“Chó đen?” Tôi ngạc nhiên, con cho canh ở đó thì kệ cứ mở cổng là được.

Nhưng vừa nghe chị ấy nói vậy, tôi liền nghe thấy tiếng chó sủa, hơn nữa không phải chỉ có một con.

Sao lại như vậy nhỉ!? Tôi tự hỏi. Diệp Thanh nói:

"Chó bình thường chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến anh ấy, nhưng chó đen thì khác, dù là ma quỷ thế nào thì cũng kiêng dè chó đen, bởi vì người ta đồn rằng chó đen là Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần hóa thân... "

“Ý chị là người này là ma?” Tôi bị sốc, ma? Ma thì đưa cho mẹ tôi ánh sáng gì!

“Đúng vậy, tốt hơn là cậu nên đón anh ta.” Diệp Thanh nói xong lại đánh nhau với lão già kia, lúc này tiếng chó sủa thôn dân càng làm người ta thêm lo lắng, có cảm giác sắp cắn người đến nơi vậy.

“Ừ, là anh ấy, chúng ta mau đi đón anh ấy đi.” Ninh Vũ Hi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức kéo tôi ra ngoài, tôi hỏi rốt cuộc là cái gì vậy? Cô ấy vội vã nói tiếp:

"Phán quan, vị này chính là Phán quan!"

“Phán quan?” Tôi vô cùng kinh ngạc, đây không phải là Phán quan của Âm Tào Địa phủ sao? Tại sao Phán quan lại đến đây? Hơn nữa còn ngay lúc này? Nhưng vì anh ấy là một phán quan, vậy ánh sáng anh ấy đưa là...

"Đúng vậy, Phán quan tới đây để cho dì con gái." Ninh Vũ Hi nói.

- Hết chương –