Mạnh đến mức không thể tưởng tượng được?
Tôi thật sự không thể tưởng tượng được. Bây giờ tôi tiếp xúc với bên ngoài quá ít, căn bản không hiểu rõ lắm, bởi vì phạm vi sống của tôi chỉ có ở đây. Trước kia tôi và mẹ mỗi ngày đều mở tiệm xem tướng số, một năm cũng không đến thành phố được mấy lần, không mấy va chạm.
Hiện tại tôi cảm thấy mình đang dần dần tiếp xúc với bên ngoài rồi. Dương Siêu thấy sắc mặt tôi không tốt lắm, bèn nói:
"Nữ thi này nếu như đã bị người đó nhìn trúng, thời gian ngắn như vậy, cậu cũng đừng nghĩ nhiều."
Tôi cười khổ, có thể nghĩ thế nào chứ? Tôi cũng không biết bốn người giấy kia mang nữ thi đi đâu, cũng không rõ ngọn nguồn để đi tìm. Cô ấy có thể là người biết rõ thân thế của tôi, mà vừa tôi lại trơ mắt nhìn cô ấy bị mang đi, không biết còn có thể gặp lại cô ấy nữa không. Tôi chán nản, hỏi người đứng sau mấy người giấy kia rốt cuộc là ai. Dương Siêu chỉ trả lời tôi một câu:
"Cậu tạm thời đừng nghĩ đến, căn bản bây giờ cậu không thể tiếp cận được dạng người này."
Tôi thừa nhận, nhưng kẻ đứng sau này lợi lại như vậy, rốt cuộc nhìn trúng ở nữ thi này ở điểm gì? Tôi không nói nữa, thấy trời đã khuya, Dương Siêu vừa làm xong cũng khá mệt nên tôi bảo ông ấy ngủ lại ở đây. Dương Siêu do dự một chút rồi đồng ý. Tôi để ông ta ngủ ở phòng tôi nhưng ông ta lắc đầu và nói muốn ngủ dưới sàn nhà. Tôi không thuyết phục được, chỉ đành dọn dẹp một chỗ ở phòng khách cho ông ta ngủ. Dương Siêu nằm xuống, nhắm mắt lại. Ông ta có thể không phải là người, tôi không biết ông ấy có phải đã ngủ rồi không, tôi cũng không hỏi.
Mà sau khi tôi cho còn thỏ trắng ăn cà rốt, đến nửa đêm mà tôi vẫn chưa ngủ được. Trong đầu toàn là hình ảnh người giấy khiêng quan tài đi, nụ cười quỷ dị của bọn chúng, muốn không nghĩ cũng không được. Mãi đến khi trời gần sáng tôi mới miễn cưỡng ngủ được, ngủ 1 mạch tới hơn 10 giờ mới dậy, tôi liền vội vàng chuẩn bị cho việc kinh doanh.
Nhưng sau khi tôi thức dậy thì không thấy Dương Siêu, cũng không biết ông ta đang làm gì. Người trong thôn tới đây, thấy trong nhà không còn quan tài liền hỏi tôi quan tài đâu? Nếu tôi nói tối qua quan tài bị bốn người giấy khiêng đi, bọn họ chắc chắn sẽ bị dọa mất, tôi nói cả đêm thức trắng, đã xử lý xong rồi, bọn họ mới thở phào, yên tâm đi về. Tôi hỏi trưởng thôn đâu, bọn họ nói vẫn còn đang nằm viện. Trưởng thôn này cũng có chút khả nghi, nhất định phải tìm cơ hội hỏi ông ta một chút.
Đến giờ cơm trưa, Dương Siêu mới trở về. Tôi nhớ lúc trước Dương Siêu đã đào được một cái hộp rỗng phía dưới quan tài nữ thi kia, chuyện này ông ta không nhắc một lời nào nên tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng ông ta rủ tôi cùng ra ngoài một chuyến, nói là đến thành phố gặp một người. Tôi nói là đêm qua ngủ không ngon, không muốn đi. Ông ta liếc nhìn tôi và lấy từ trong túi ra vài trăm tệ, mắt tôi sáng rực, cho tôi sao? Không phải tôi có tiền mua điện thoại di động rồi sao?
"Mấy trăm tệ này bằng số tiền cậu kiếm được mười ngày, cậu giúp ta một chút là được." Dương Siêu nói.
Tôi không hiểu rõ ông ta lắm, nhưng mà mẹ tôi nói có thể tin tưởng được, đương nhiên là tôi làm theo. Với lại dường như gần đây mẹ tôi rất thiếu tiền, không biết bà muốn làm gì nữa. Kiếm được chút tiền cũng tốt. Tôi bảo ông ta đợi chút, nói chúng tôi đi xe điện là được rồi, Dương Siêu không phản bác. Đi tới đi lui 50km trong thành phố, đến đó tìm chỗ sạc điện là được rồi.
Tôi lấy xe điện ra, đóng cửa lại, chở ông ta vào thành phố. Đến nơi, là một nhà hàng cao cấp, bãi đỗ xe cũng toàn xe xịn, có vẻ rất đắt tiền. Tôi có chút mông lung, vì bình thường trong thôn ở đâu có loại xe này? Dương Siêu bảo tôi cẩn thận một chút, đừng đụng vào xe của người ta. Tôi đương nhiên phải cẩn thận rồi, đụng nhẹ một cái, tôi phải xem bói bao nhiêu năm mới đủ tiền bồi thường chứ? Chắc là tôi phải dùng cả nửa cuộc đời của mình mất, thật là mất tiền oan uổng? Khi tôi nói điều này, Dương Siêu nói rằng tôi là người không có lý tưởng, nói tôi có thể kiếm tiền rất dễ dàng.
Dễ cái quỷ. Mẹ tôi quy định cho tôi xem mệnh mỗi lần chỉ lấy10 tệ, một ngày không ăn không uống, lãi được mấy trăm tệ là nhiều nhất rồi. Tôi thật sự có hơi chán nản, nhưng tôi cũng không có cách nào. Tôi phải nghe lời mẹ.
Đột nhiên “phốc” một tiếng, lúc đang nói chuyện với Dương Siêu, tôi quay đầu không chú ý, xe điện quẹt qua làm xước một chiếc ô tô có bốn vòng, tôi lập tức cả kinh.
"Thằng nhóc này, cậu không có mắt à? Audi A8, tôi liều mạng với cậu!!" Dương Siêu mấy ngày nay luôn tỏ vẻ lạnh lùng, thấy tôi làm xước xe, lại mắng tôi một câu.
Trái tim tôi thắt lại, thấy vọng vô cùng. Hôm nay ra ngoài xui xẻo quá, bèn hỏi chúng ta nên làm sao đây.
“Còn có thể làm thế nào? Gom tiền lại trả người ta chứ sao, ta thật không biết hôm nay đưa cậu ra ngoài là đúng hay sao nữa...” Dương Siêu lẩm bẩm, tìm trong túi được hơn 1000 tệ, thêm mấy trăm tệ vừa nãy đưa tôi, tất cả mới hơn 1000 tệ, đương nhiên là chưa đủ.
Tôi vô cùng áy náy, hỏi ông ta vết xước này pahir đền bao nhiêu tiền, Dương Siêu nói khoảng 1 vạn, trái tim tôi như rơi xuống vực thảm. Không ngờ rằng chủ xe này là 1 cô gái chừng 20 tuổi, ăn mặc thời thượng, tóc dài, trên mặt trang điểm nhẹ. Tôi vừa nhìn thấy cô ấy thì lập tức nghĩ chiếc xe này là của bố cô ấy. Nhưng, có gì khác biệt cơ chứ?! Dù sao cũng là xe của bọn họ. Vừa nhìn thấy vết xước ở xe, cô ấy lập tức nhíu mày, nhìn chúng tôi mấy lần rồi hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Tôi nói không cẩn thận nên lỡ va vào, tôi sẽ bồi thường. Dương Siêu bên cạnh thì thầm vào tai tôi rằng ông ta không có tiền. Tôi biết ông ta không có tiền nhưng không bồi thường thì phải làm sao?!
“Chỗ này ít nhất cũng hơn 1 vạn, cậu có bồi thường nổi không?” Cô gái đó hỏi tôi.
Tôi ngượng ngùng đáp:
“Giờ tôi chưa thể nhưng tôi nhất định sẽ bồi thường, xin cô tin tôi.”
Giọng điệu của tôi có vẻ rất tự tin nên làm Dương Siêu hơi sửng sốt.
Cô gái kia “hừ” 1 tiếng:
“Đi đi, nhìn cậu cũng chẳng có bao nhiêu tiền, không cần cậu bồi thường, lần sau phải cẩn thận nhé, mau đi đi.”
Dương Siêu nghe cô ấy nói xong thì nhìn tôi, vẻ mặt càng thêm kì quái:
“Cậu biết cô ấy sẽ không bắt cậu bồi thường à?”
Giọng nói tuy nhỏ nhưng mà tốt nhất tôi nên im lặng không trả lời, không biết cô ấy có nghe thấy không nữa. Thật ra tôi từ khuôn mặt cô mà nhìn ra tính cách, cô ấy sẽ không bắt tôi bồi thường.
Lông mày ngang, miệng có má lúm đồng tiền, mắt không có tia máu, khuôn mặt tròn trịa, đây là 1 tướng phú quý, người con gái như vậy sẽ càng lương thiện, hơn nữa, bên ngoài tỏa ra ánh sáng đức hạnh, rõ ràng cho thấy cô ấy rất hay làm việc tốt. Cô ấy biết thông cảm cho 1 người đi xe đạp như tôi, mà tôi lại ở đây phân tích người ta, thật không phải phép.
Cũng may cô ấy không nghe thấy lời Dương Siêu hỏi tôi. Cô ấy mở cốp xe, lấy ra 1 thứ gì đó như hộp quà, sau đó đi thẳng vào khách sạn, chắc là có tiệc đây.
“Lợi hại thế, thật sự không cần chúng ta bồi thường sao?” Dương Siêu ngạc nhiên muốn rớt hàm.
Tôi nói với Dương Siêu những gì về khuôn mặt cô ấy mà tôi vừa thấy, ông ta có chút xem thường tôi:
“Cô ta thông cảm cho chúng ta như vậy, sao cậu không bảo chúng ta sắp chết rồi để cô ta đưa chúng ta chút tiền tiêu?”
Tôi nghe xong thật sự cạn lời luôn, làm xước xe người ta lại còn đòi tiền người ta. Dù nhìn mặt cô ấy như vậy, làm cô ấy cảm động rồi đưa chúng tôi vài trăm tệ là hoàn toàn có thể, nhưng tôi sẽ không làm vậy. Khi tôi nói xong những lời vừa nghĩ, Dương Siêu nở nụ cười:
“Vậy thì cậu đi “chạm sứ”* đi? xem ai có thể cho cậu tiền thì chạm.
*Chạm sứ: một nghĩa dùng để chỉ một số hành vi cơ hội, tống tiền, nghĩa khác dùng để chỉ một số tội phạm trong ngành đồ cổ khi bán đồ cổ tại các gian hàng, chúng thường đặt đồ sứ dễ vỡ ra giữa đường. Nếu những người qua đường vô tình làm vỡ nó, họ có thể nhân cơ hội để tống tiền người ta.
Cái này đúng thật là có thể nhìn ra, hơn nữa phải vô cùng cẩn thận. Nhưng mẹ tôi mà biết tôi kiếm tiền bằng cách này chắc bà sốc lắm. Tôi nói vơi Dương Siêu xong thì tự dựng xe ở chỗ đậu xe. Sau đó chúng tôi đến cổng 1 nhà hàng cao cấp, lễ tân thấy chúng tôi vẻ như không có tiền nên thái độ hơi khinh khỉnh coi thường. Tôi rất không vui nhưng cũng đành bất lực.
Dương Siêu nói có người đã đặt chỗ, báo cho ông ấy rồi, nhân viên lễ tân tỏ vẻ không kiên nhẫn mà dẫn chúng tôi đến chỗ hẹn. Nhưng khi đi qua 1 căn phòng, tôi nhìn thấy cô gái lúc nãy, nhìn vào tướng mặt của cô ấy cũng đủ thấy cô ấy cùng bố đang tham gia bữa tiệc kinh doanh của gia đình, có điều việc kinh doanh phát sinh vấn đề rồi, nếu không cô ấy sẽ không tham gia nó.
Tôi do dự 1 chút, lấy giất bút ra, viết vài chưa rồi nhờ phục vụ đưa cho cô gái đó, cô ấy để tôi đi mà không gây khó dễ gì, tôi đương nhiên nên giúp cô ấy.
Người phục vụ ngờ vực đẩy cửa, bước vào phòng cô ấy, còn tôi và Dương Siêu đi đến 1 phòng khác.
Tôi cùng Dương Siêu tiến vào bên trong phòng, tôi hỏi rốt cuộc thì ông ta muốn tôi đi gặp ai? Dương Siêu cũng không nhiều lời, nói là tới đó thì biết thôi, tới nước này rồi mà ông ta còn cố gắng giữ bí mật, thật là...
Có điều tôi biết, mục đích ông ta để tôi tới đây, cũng là nhìn thấy bản lĩnh xem mệnh của tôi, phỏng chừng là muốn cho tôi xem cho thứ gì đó.
Thế nhưng nói thật, bản lĩnh của tôi so với mẹ tôi đúng là kém xa bà ấy, thấy tôi nói như vậy, Dương Siêu lắc đầu.
"Tôi nói rồi, dựa theo mệnh trời, mẹ cậu không thể nào xem mệnh cho con người được, bởi vì bà ta là tinh quái, lời nói không êm tai, nói cách khác, bà ta là động vật, người bình thường sẽ nghe theo lời động vật sao? Cho nên bà ta xem cho con người khá miễn cưỡng, vì lẽ đó mỗi ngày chỉ có thể xem cho 3 người, xem nhiều hơn bà ta gánh vác không nổi. Nhưng mà cậu lại không giống, cậu là một con người, xem cho người khác, cho tinh quái, yêu ma, thậm chí cho thần tiên đều được, so với mẹ cậu thì không gian phát triển của cậu lại lớn hơn rất nhiều."
Những lời này ông ta nói cũng không phải là không có lý, động vật lại đi xem mệnh cho người ta, cho nên mẹ tôi đúng là khó chịu qua được mệnh trời mỗi lần chỉ có thể lấy mười tệ, mỗi ngày ba người, còn tôi thật sự không giống bà. Nhưng cụ thể như thế nào, tôi chỉ có thể chờ mẹ tôi trở về, hỏi lại cho rõ ràng mới được. Hiện tại tốt nhất vẫn nên trung thực thu mười tệ.
Chờ một hồi, người mà Dương Siêu nói vẫn chưa tới, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một người phục vụ đi vào, ngón tay chỉ về phía tôi nói, "Chính là người này viết giấy, còn bảo tôi chuyển tờ giấy cho cô."
Người phụ vụ này chính là người đưa đồ ăn cho cô gái lúc nãy, mà anh ta lại dẫn theo cô ấy tới, tôi cũng có chút ngạc nhiên, xem ra mấy chữ tôi viết vừa nãy đã giúp được cô ấy rồi, nếu không thì cô ấy cũng chẳng tới tìm tôi làm gì.
Sau khi nhìn thấy tôi, cô ấy có chút hơi nghi ngờ, có điều vẫn gật đầu.
"Được, tôi biết rồi."
Cô ấy lấy ra ba trăm tệ bo cho người phục vụ anh ta ngạc nhiên cảm ơn rối rít sau đó xin phép rời đi.
"Thật sự hào phóng ghê, bình thường ta bận bịu chết đi được, giết một 1 quỷ cũng chỉ được có mấy trăm, người phục vụ này chỉ cần dẫn đường thôi đã kiếm được ngần ấy rồi..." Dương Siêu nhỏ giọng thầm thì.
Tôi cũng không ngạc nhiên lắm, vì tôi đã nhìn ra được tính cách của cô ấy, nếu như cô gái này mà không cho người phục vụ tiền bo mới là không bình thường ấy.
Hơn nữa những lời vừa nãy tôi nói với Dương Siêu là sự thật, nếu vừa nãy tôi và Dương Siêu thật sự bán thảm*, cô gái này chắc chắn sẽ cho chúng tôi tiền.
*Bán thảm: Là lợi dụng hoàn cảnh khốn cùng của bản thân để lấy lòng người khác
"Cái này là cậu viết?" Cô ấy đi tới, đặt tờ giấy trước mặt tôi.
Tôi gật đầu, "Là tôi viết, "
"Tại sao lại viết cho tôi?"
Tôi nói xin lỗi, làm trầy xước xe người ta mà không làm gì bù đắp lại được thì thật không phải phép.
Thế nhưng cô ấy lắc đầu.
"Cha tôi nói cậu là bọn giang hồ bịp bợm."
Tôi sửng sốt, tôi là tên lừa đảo?
Vừa nãy từ tướng mạo cô ấy, tôi nhìn ra việc kinh doanh trong nhà cô ấy đang xảy ra chuyện. Thực ra, không khó giải quyết. Trên tướng mạo của cô ấy, đầu tiên chỗ sống mũi đại biểu cho của cải, có mang một chút khí đen, thêm vào ấn đường cô bé phản hồng, cho thấy rõ thời gian vừa rồi khá bất lợi. Hơn nữa tuy khí đen trên mũi chỉ có một chút ít, thế nhưng màu sắc tương đối đậm, điều này hiển nhiên là do tích lũy 1 thời gian dài mà tạo thành, xét theo sắc độ thì chuyện làm ăn trong nhà cô ấy trong hai năm nay không được suôn sẻ lắm.
Bữa tiệc ngày hôm nay là cơ hội do ba cô ấy tranh thủ giành được, tuy những món quà phải tặng đã được chuẩn bị chu đáo, thế nhưng tướng mạo bất lợi của cô bé không có dấu hiệu giảm bớt, thậm chí càng sâu sắc thêm, suy ra chỉ có một vấn đề, món quà cô ấy tặng không ổn, hơn nữa sẽ làm người ta phản cảm, sẽ không có tác dụng gì. Vì lẽ đó tôi ngăn cô ấy đừng tặng món quà đó.
Nội dung tôi viết trên tờ giấy chính là: Không thể tặng được.
Ý tôi là để cho cô ấy mang, tối thiểu làm vui lòng mới được, cô bé trả lại cho tôi tờ giấy này, tôi khá là bất đắc dĩ, tôi lắc đầu, "Tôi không phải là kẻ lừa gạt, có điều có tin hay không là tùy cô."
"Cha tôi nói cậu chính là tên lừa đảo” Cô gái nói.
Tôi thật sự cạn lời, chỉ có thể nói ra những gì tôi nhìn thấy trên mặt cô ấy cho cô ấy nghe, đương nhiên là tôi phải ém nhẹm việc tôi nhìn được ra cô ấy nhất định không bắt tôi bồi thương vụ va quệt xe kia.
Cô ấy nhìn chằm chằm tôi vài giây, vẻ ngờ vực trên mặt càng nhiều, đột nhiên cô đứng lên đi mở cửa, một người trung niên mặc âu phục từ bên ngoài đi tới, đôi lông mày của 2 người rất giống nhau, là cha cô ấy.
"Tôi là Quách Vĩ, đây là con gái tôi, Quách Đình Đình, xin hỏi quý tính đại sư?" Người đàn ông trung niên này vừa đi vào đã hỏi 1 cách rất khiêm nhường, lịch sự. Xem ra vừa nãy ông ta ở ngoài cửa nghe thấy hết những gì tôi nói với con gái ông ta, xem chừng bị những lời tôi nói thuyết phục rồi.
Tôi vội vàng đứng lên. "Tôi không phải đại sư, tôi mới vừa mới làm trầy xe của các người, cho nên mới..."
"Tôi biết, con gái của tôi đã nói với tôi rồi" Ánh mắt của ông ta có chút thâm ý, trong lòng tôi nhất thời hơi lúng túng, người này là ông chủ lớn, có tình huống nào mà ông ta chưa từng thấy chứ? Chắc chắn là biết tôi cũng nhìn ra con gái ông ta sẽ không để cho tôi thường tiền, chỉ là không vạch trần tôi mà thôi.
Có điều đây là bệnh nghề nghiệp của tôi, tôi cũng không có cách nào khác.
"Đại sư mới vừa nói, đồ vật tôi định tặng, người kia sẽ không thích, tại sao đại sư lại nói như vậy?" Ông ta đặt câu hỏi.
"Tướng mạo con gái ông, với tướng mạo ông không có bất kỳ thay đổi gì đã nói lên được chuyện này." Tôi nói, sau khi tặng lễ mà tướng mạo không biến hóa, vậy còn có thể giải thích gì nữa. Người ta không thích, vậy tại sao phải giúp nhà ông ta?
"Ba, có thật không? Người kia chẳng phải rất yêu thích đồ cổ sao? Chúng ta đã bỏ ra một tr..." Cô gái nhỏ giọng nói.
Người đàn ông trung niên giơ tay lên, cô gái im bắt, không nói nữa, ông ta lộ ra vẻ trầm ngâm.
"Bữa tiệc này tôi phải hẹn từ rất lâu, người đó mới bằng lòng gặp mặt, tôi biết ông ta yêu thích đồ cổ, hơn nữa đó là năm sinh của ông ta, vậy nên đã bỏ ra những hơn 1 triệu… ông ta nên thích mới phải…”
"Các người tặng gì vậy?" Tôi không nhịn được hỏi, Dương Siêu cũng có chút hiếu kỳ.
"Con hổ được tạc bằng ngọc cổ, là đồ từ thời nhà Thanh." Người trung niên nói.
"Cái này là tôi và cha cùng nhau chọn, trước khi mua còn tìm người chuyên giám định, chắc chắn là ngọc nhà Thanh, cũng là đồ cổ thật, cái này không sai". Cô ấy cũng không nhịn được nói một câu, phỏng chừng là cho rằng tôi nghĩ bọn họ đưa đồ cổ là giả, cho nên mới bổ sung một câu như vậy.
Dựa theo bọn họ nói, đúng là đồ quá tốt, bọn họ bỏ ra nhiều tiền như vậy để làm vui lòng người khác mà vẫn không có kết quả, vậy vấn đề ở đâu? Tôi trở nên trầm tư, người đàn ông trung niên này cũng không giục tôi, tôi nghĩ một hồi, đột nhiên nảy ra 1 ý.
"Ngoài ông tặng hổ ra thì những người khác, có ai đưa nữa không?
"Đại sư nói vậy là có ý gì?". Người trung niên kinh ngạc.
"Rất đơn giản, một núi không thể có hai hổ, nếu như trước đây người ta đã có một con rồi, ông lại đưa một con, cho dù đắt hơn nữa, mất nhiều tiền như thế, hai con cũng chỉ là hai con hổ, ông ta thể yên bình sao? Đây không phải là ông muốn nói cho người ta biết ông muốn người ta nội bộ lục đục sao? Đây chắc chắn là điều làm người ta không vui." Tôi nói như thế, nếu là thật thì là ông ta rủa nhà người ta chiến tranh nội bộ, người ta không trả thù ông là may rồi, chuyện làm ăn của hai cha con này không thể khởi sắc lên được.
"Hình như không có, tôi chưa từng nghe qua." Người trung niên lắc đầu, cô bé kia ghé vào lỗ tai ông ta nói nhỏ:
"Ba, ba đã quên rồi sao, chuyện ba năm trước..."
Người đàn ông bừng tỉnh, vỗ trán một cái, có chút bất đắc dĩ.
"Ôi, tôi đã quên ba năm trước, tôi đã tặng một con hổ cho ông ta, lúc đó ông ta vô cùng yêu thích, sao tôi lại quên mất chứ, một núi không thể chứa hai hổ, điều cấm kỵ như vậy mà tôi lại quên đi mất..."
Ông ta có chút ảo não, nhưng ánh mắt nhìn tôi lấp lánh, có thần hẳn.
"Phiền đại sư chỉ điểm giúp, người khác sắp tới đây rồi, tôi đi chuẩn bị đồ vật cũng không kịp, lần này nếu như ông ta không hài lòng, lần sau hẹn ông ta ra ngoài càng khó khắn, rắc rối.”
Tôi nghĩ 1 chút rồi nói, "Cách thì có, chỉ là ông có dám hay không"
"Đại sư mời nói"
"Đưa con hổ ngọc kia cho tôi xem thử một chút". Tôi nói.
Ông ta lập tức bảo con gái đi lấy, ngay sau đó, cô ấy đã lấy ra một hộp quà từ trong xe, trong đó có một con hổ màu xanh ngọc, tôi nhìn mấy lần sau đó nói, "Bẻ con hổ này đi, rồi đưa cho người đó là được."
"Cái gì? Bẻ đi? Bẻ rồi không phải là sẽ thành phế phẩm sao? Làm sao có thể tặng người ta được chứ? Chỉ càng làm người ta chán ghét!" Cô gái kia nói thầm, trên mặt bắt đầu xuất hiện ngờ vực với những lời tôi nói, ngay cả Dương Siêu đều dùng ánh mắt quái lạ nhìn tôi, thật giống như đang thắc mắc tại sao tôi lại muốn nói như vậy.
Người đàn ông này nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ trán, lộ ra vẻ vui mừng không tả xiết.
"Đa tạ đại sư chỉ điểm, Đình Đình, đưa cho vị đại sư này 1 vạn, là thù lao cho lần chỉ điểm xem tướng này."
Ông ta nói xong cũng bắt đầu dùng sức bẻ con hổ thành hai nửa, rồi thả hai khối ngọc vỡ vào trong hộp, sau đó trực tiếp đi đến bữa tiệc đã hẹn, cô gái nhìn tôi một chút, càng thêm hiếu kỳ, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lấy ra 1 vạn đặt trên bàn, tôi ngây người, 1 vạn tệ...
Dương Siêu không nhịn được hỏi tôi.
"Cậu lại nảy ra ý đồ xấu gì nữa vậy? Đập vỡ khối ngọc, không phải là thành phế phẩm rồi sao? Vậy mà người ta còn làm theo? Lạ thật, cái người họ Quách này thế mà cũng nghe theo cậu, cậu mau nói cho ta biết rốt cuộc là ý gì vậy?"
- Hết chương 29+30 –