Đoán Thiên Mệnh

Chương 21




Cậu ta nói không còn thần núi nữa, ấn thần núi vỡ rồi nên không còn thần núi nữa sao?

Có lẽ là vậy rồi, nếu không thì sao cậu ta dám trắng trợn như vậy. Nhưng Dương Siêu đã giết 1 người con trai của cậu ta, hiển nhiên chọc giận cậu ta, cậu ta sắp lộ nguyên hình, khuôn mặt cậu đang biến dạng, hàm răng ố vàng sắc nhọn lộ ra, những chiếc ria mép trắng nơi khóe miệng dài ra như sợi thép, trông thật gớm ghiếc và quái dị. Đột nhiên ánh mắt hận thù của cậu ta chuyển từ Dương Siêu sang nhìn thắng vào tôi. Loại ánh mắt tàn nhẫn đó làm tôi toát mồ hôi hột, tai sao lại nhìn tôi? Ấn thần núi bị vỡ thì liên quan gì tới tôi? Lẽ nào là do mẹ tôi? Cùng ở 1 ngọn núi nên xảy ra mâu thuân ư? Tôi bị cậu ta nhìn chòng chọc như vậy nhưng nói thật tôi cũng không mấy sợ hãi. Mẹ tôi đang ở trên núi, con chuột tinh này còn lâu mới dám động vào tôi.

Sau khi giết chết 1 con chuột tinh, thanh kiếm gỗ xoan đào trên tay Dương Chiêu vẫn còn vương máu, ông ta đi về phía cậu ta rồi phi ra. Cậu ra dường như biết mình không phải là đối thủ của Dương Siêu, chỉ kịp hét 1 tiếng, cơ thể như bình cứu hỏa bị mở khóa, phun ra 1 làn khói trắng bao phủ lấy cậu ta. Kiếm gỗ của Dương Siêu lao vào làn khói trắng, nhưng Dương Siêu lại cau mày 1 cái. Tôi mơ hồ nhìn thấy 1 con chuột màu râu trắng to cỡ đầu người đang vội vàng chạy trốn, lúc tháo chạy còn cố quay lại nhìn tôi.

Con chuột tinh này đấu không lại Dương Siêu nên trực tiếp chạy trốn. Dương Siêu rốt cuộc lợi hại như thế nào? Tôi cảm thấy càng ngày càng nhìn không thấu được ông ta. Ông ta nhắn kiếm gỗ lên, vẻ mặt vô cùng khó coi:

“Chuột vẫn là chuột, chỉ biết trốn chạy, có thành tinh rồi thì bản chất vẫn không thay đổi.”

Nhưng tôi quá vội vàng rồi, không dễ gì mới đến được đây, vẫn không biết mẹ tôi sống ở đâu. Vậy tôi biết đi đâu tìm bà ấy đây?

“Mẹ cậu có nói với cậu tại sao mùng 3 hàng tháng phải lên núi không?” Dương Siêu đột nhiên hỏi tôi.

Tôi vô thức lắc đầu:

“Không biết.”

Không phải ông ta nói mẹ tôi mùng 3 hàng tháng đi hút máu người để duy trì hình dáng sao? Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?

“Không biết?” Sắc mặt Dương Siêu thay đổi.

Tôi bèn bổ sung thêm là mỗi lần ra ngoài đều là đi lên núi.

“Ngày mùng 3 lên núi sao?” Dương Siêu lẩm bẩm 1 mình, tựa hồ như đã nghĩ ra điều gì, nhưng vẻ như không muốn tin.

“Cậu từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy nguyên hình của mẹ cậu?

Dương Siêu toàn hỏi mấy câu không ăn nhập. Tôi lại lắc đầu nói chưa từng. Tôi thậm chí còn không nghĩ về mấy điều này, làm sao mà phát hiện ra chứ. Nhưng mà ông ta hỏi như vậy làm tôi cũng cảm thấy kì quái, lẽ nào là do mẹ tôi giấu kĩ quá? Hay là do đạo hạnh của bà rất cao? Nhưng nếu đạo hạnh cao thì sao bà ấy luôn tĩnh lặng không nói?

“Chuyện này không thể nào, mẹ cậu liên tục không nói, rõ ràng là đạo hành rất thấp. Đạo hạnh thấp thì không thể điều khiển được mọi vật trong núi, không thể nào làm…” Dương Siêu lại tự lẩm bẩm, như nghĩ ra gì rồi, ông ta lại nói.

“Chúng ta xuống núi, cầm lấy nó vào phòng mẹ cậu xem xem.”

Tôi không động đậy vì tôi chưa tìm thấy mẹ tôi. Tôi muốn nói cho bà Dương Siêu muốn giết bà.

Dương Siêu thu dọn đồ đac bước ra ngoài, tôi ngập ngừng bước theo, chủ yếu là phải cẩn thân, ai mà biết được lúc nào thì con chuột tinh kia xuất hiện chứ. Hang động này quá hôi thối rồi, tôi sắp chết ngạt mất. Ra khỏi hang, Dương Siêu đi xuống núi, tôi đứng im không nhúc nhích. Ông ta quay đầu:

“Làm gì thế? Không phải là cậu dùng kính chiếu yêu nhìn ra ta không phải là người đó chứ?”

Câu này dọa tôi rồi, lúc tôi lén dùng kính chiếu yêu chiếu vào ông ta, ông ta đã phát hiện ra rồi, chỉ là không vạch trần sao? Còn nữa, câu này của ông ta có ý gì? Mẹ tôi nói không được tin ai, ý ông ta là tôi có thể tin ông ta sao? Nhưng ông ta sẽ giết mẹ tôi. Tôi bỗng thấy khó xử. Tôi nhìn những ngọn núi xung quanh, làm sao mới có thể tìm được bà ấy?

Sau khi trầm mặc 1 lúc, tôi thấy vẫn còn 1 cách, đó là khi chưa tìm thấy mẹ tôi, trực tiếp quan sát kĩ Dương Siêu là được, để ông ta không có cơ hội ra tay. Nghĩ vậy tôi mới an tâm 1 chút, cùng Dương Siêu xuống núi. Đi một chút đã thấy như rất lâu vì không có người dẫn đường. Nhưng tôi có thể thấy được lúc đi trong núi, rất nhiều động vật chạy loạn ra ngoài, như không có trật tự vậy. Có rắn, lợn rừng, và nhiều động vật khác đều nhìn chằm chằm vào Dương Siêu. Tôi không cảm thấy kì lạ. Động vật có khứu giác rất nhạy, chắc hẳn chúng đã ngửi thấy mùi máu của nhiều tinh quái trên người Dương Siêu vì ông ta đã giết quá nhiều tinh quái. Mà đây đều là động vật có trí tuệ, không trực tiếp bao vây ông ta, xem như là ổn.

Nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy. Những con vật hỗn loạn kia không hề xuất hiện trước mặt tôi, vừa xuất hiện đã chạy ra xa, thậm chí có 1 con chồn chạy ra khỏi bụi cỏ, đưa cho tôi vài quả như quả anh đào rồi lại chạy vào trong bụi cỏ, chỉ lộ ra 1 đôi mắt nhìn tôi. Tôi bịt mắt lại. Dương Siêu quay đầu nhìn tôi 1 cái, vẻ nghi hoặc trên mặt ông ta càng lộ rõ, dường như lại lẩm bẩm 1 mình, tôi không nghe rõ ông ta nói gì.

2 người chúng tôi cứ yên lặng như vậy mà xuống núi. Mấy quả con chồn kia đưa tôi nhìn rất ngon mắt, tôi không nhịn được bèn ăn thử. Rất ngọt, vừa miệng, ăn vào có cảm giác rất sảng khoái, rất hưng phấn, tôi cũng không biết là quả gì. Tôi đưa Dương Siêu 1 quả nhưng ông ta không muốn ăn. Đương nhiên là tôi giữ lại, khi nào muốn ăn thì sẽ ăn.

Nhưng điều nà càng chứng mình lời con chuột tinh kia nói, thần núi không còn nữa, vậy phải làm sao? ấn thần núi không sửa được sao? Tôi vẫn giữ câu hỏi này trong lòng. Đi tới nhà, đến gần cửa tôi thấy rất nhiều người trong thôn vây quanh nhà tôi bàn tán. Sắc mặt Dương Siêu bỗng thay đổi. Tôi vội chạy vào cửa, chú Vương trong thôn túm lấy tôi hỏi:

“Chiếc quan tài đó sao lại ở nhà cậu?”

Những thôn dân khác nghe thấy tôi đã về liền đồng loạt quay ra nhìn tôi. Tôi cũng không giải thích điều này. Lúc đào quan tài, bọn họ đều ở đó xem, Dương Siêu bảo bọn họ mang quan tài về nhà tôi, bọn họ đều biết. Hỏi ra mới biết là họ thấy trưởng thôn đến nhà tôi, tôi vào bên trong nhà xem xem, không ngờ lại phát hiện trưởng thôn đang quỳ gối trước quan tài, không ngừng dập đầu đến chảy cả máu. Cảnh tượng quái dị như vậy làm tôi lạnh cả sống lưng. Sao trưởng thôn lại ở trong nhà tôi? Sao lại dập đầu không ngừng thế kia?

“Trưởng thôn đã dập đầu rất lâu rồi. Chúng ta nghe thấy tiếng kêu của trưởng thôn mới chạy tới đây, ông ấy rột cuộc làm sao vậy? Bị ma ám hả?” Chú Vương nói tiếp, giọng hơi run run.

Giữa thanh thiên bạch nhật này, ma quỷ ở đâu cơ chứ? Tôi nhìn chằm chằm chiếc quan tài, do dự 1 chút rồi bước vào. Không có gì phải sợ cả, nữ thi trong quan tài không có ác ý với tôi. Quả nhiên khi tôi bước đến bên cạnh trưởng thôn, tôi vẫn chưa có bất kì phản ứng lạ nào, chỉ thấy trong phòng rất lạnh, như đang mở điều hòa vậy.

Dân làng bên ngoài không dám bước vào, chỉ duy có Dương Siêu vào mà thôi. Trưởng thôn gần như sắp ngất, khổ sở van xin nói không dám nữa, không bao giờ dám nữa. Tôi biết vì sao rồi, có 1 lưỡi rìu kẹt trong khe nắp quan tài, hẳn là trưởng thôn nhằm lúc tôi vắng nhà, đến lén mở quan tài ra xem bên trong là ai. Dương Siêu nhìn trưởng thôn 1 cái nhưng cũng không nói gì, trưởng thôn vẫn tiếp tục dập đầu quỳ lạy van xin, như không thể giúp được vậy.

Nữ thi trong quan tài đã tình lại chưa? Chắc chắn là rồi, nếu không thì sao trưởng thôn lại ra nông nỗi này? Người trong làng thấy bộ dạng thảm hại của trưởng thôn, hết người này đến người khác tức giận đòi Dương Siêu đốt quan tài, xử lí chuyện này. Dương Siêu vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào quan tài. Tất nhiên là không thể đốt rồi, tôi càng ngày càng tò mò về nữ thi trong quan tài này.

“Thật phi lí.” Dương Siêu hừ lạnh 1 tiếng, lấy ra 1 tấm bùa muốn đặt lên quan tài.

Tôi vội vàng ngăn cản ông ta. Dương Siêu trừng mắt nhìn tôi:

“Cậu bệnh đến không nhìn ra ông ấy dập đầu sắp chết rồi sao?”

Tôi đưa mắt nhìn vị trưởng thôn đang hấp hối này, tự hỏi không biết có phải là trưởng thôn và nữ thi trong quan tài có thù hằn gì không. Tôi bèn nói để tôi giải quyết chuyện này.

Dương Siêu hừ lạnh 1 cái, tôi ngập ngừng bước đến trước quan tài, chạm tay vào quan tai vuốt nhẹ vài cái, cũng không biết gọi bà ấy như thế nào, chỉ đành nói:

“Cô ơi, ông ấy sắp chết rồi, hay là bỏ qua cho ông ấy đi.”

Quả nhiên tôi nói xong, trưởng thôn đang quỳ bỗng nhắm nghiền mắt lại, ngất đi.

- Hết chương 21–