Giờ ăn tối, hai người tìm một chỗ trong toa ăn, ngồi đối diện nhau.
Toa ăn theo phong cách địa phương Mông Cổ, thành và nóc xe được khắc bằng gỗ đặc dùng làm nội thất, hoa văn chạm trổ cầu kỳ kết hợp đồ trang trí bằng đồng tinh xảo, ngay cả góc bàn ghế cũng được đẽo gọt tỉ mỉ, kết cấu đâu ra đấy.
Sau khi hỏi Văn Tuyết, Phương Hàn Tẫn gọi hết một lượt mấy món đặc sản Mông Cổ kèm hai chai bia.
Lúc chờ đồ ăn, hai người chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời dần tối, cuối cùng chỉ còn lại bóng đêm vô tận.
Không ai mở lời trước.
Trong toa ăn có không ít người, vài tên đàn ông trò chuyện ồn ào, dăm ba cậu thanh niên thỉnh thoảng lại phá lên cười, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng khóc kêu của trẻ nhỏ, âm thanh cực kì huyên náo.
So ra thì bầu không khí trên bàn hai người họ lạnh đến mức đóng băng.
Cuối cùng món ăn cũng được dọn lên, mùi thơm nóng hổi khơi gợi cảm giác thèm ăn, Văn Tuyết cầm thìa yên lặng khai bữa.
Phương Hàn Tẫn khui bia tự rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch.
Chờ văn Tuyết ăn xong, một chai bia đã gần thấy đáy.
Phương Hàn Tẫn đặt chai bia xuống, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi không lừa cậu.”
Văn Tuyết buông thìa lẳng lặng nhìn anh.
Đôi mắt Phương Hàn Tẫn nhuốm men say, chìm vào dòng ký ức: “Năm cuối đại học, công ty bố tôi đóng cửa, một cục nợ hơn năm trăm vạn rơi xuống đầu tôi. Tôi bán cả nhà và xe nhưng vẫn còn nợ hơn một trăm vạn.”
Anh vừa nói vừa khui chai thứ hai.
Văn Tuyết đẩy ly tới trước mặt anh, “Rót cho tôi một ly.”
Đổ bia vào, ánh sáng màu hổ phách tỏa ra giống như từng tấm ảnh cũ ố vàng, ghi lại những năm tháng thanh xuân vội vã.
Đã thật lâu Phương Hàn Tẫn không nghĩ về chuyện cũ.
Những gì xảy ra mấy năm đó, trải qua lắng đọng thời gian trở thành giọt rượu ủ đắng chát nơi vòm họng.
Thật ra khi anh học năm ba thì công ty bố anh đã gặp vấn đề, đối tác bỏ trốn, đứt mạch vòng vốn, ngày nào cũng bị nhà thầu đến cửa đòi nợ, công ty lâm vào sóng gió.
Bố anh đã cố xoay xở nhưng vẫn không đủ khả năng trả nợ, cuối cùng công ty phá sản.
Để trả nợ, nhà họ thế chấp toàn bộ tài sản cho ngân hàng, bán xe với giá rẻ bèo, van lơn cả người thân lẫn bạn bè nhưng vẫn không bù được số tiền nợ lãi suất khổng lồ ấy.
May mắn thay, vào năm thi đại học, bố mẹ đã thưởng cho Phương Hàn Tẫn một ngôi nhà ngay cạnh trường học.
Giá nhà ở Bắc Kinh mấy năm đó tăng vọt, mặc dù không chát như thời buổi bây giờ nhưng căn nhà kia vẫn bán được hơn ba trăm vạn.
Phương Hàn Tẫn cũng tiễn nốt con xe mình mua chưa tới hai năm cùng với tất cả những thứ đáng giá sưu tập được từ nhỏ đến lớn – nào là máy chơi game phiên bản giới hạn, giày thể thao có chữ ký cầu thủ bóng đá, Gundam [1]…
[1] Gundam (ガンダム Gandamu) là dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ (mecha) với tên gọi “Gundam”.
Năm anh tốt nghiệp, không những trắng tay mà còn gánh thêm khoản nợ hơn trăm vạn.
Từ mây xanh xuống vực thẳm, anh ngã đến thương tích đầy mình, nhưng nào có thời gian liếm láp miệng vết thương. Gánh nặng đè trên vai, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, liều mạng bước tiếp.
Không ai hay rằng anh đã đi qua con đường lầy lội kia ra sao, vượt qua đêm tối đằng đẵng ấy thế nào.
Quá ba tuần rượu, câu chuyện cũng dần đến hồi kết.
Văn Tuyết ngửa đầu nốc nửa ly bia mới nén lại giọt lệ chực chờ tuôn trào. Mùi vị đắng chát tràn từ đầu lưỡi đến cổ họng, rồi lại thấm đẫm tim gan.
Cô hỏi Phương Hàn Tẫn: “Tôi không hiểu, tại sao công ty của bố cậu phá sản mà lại bắt cậu trả nợ? Luật nào quy định cha nợ con trả chứ?”
Dưới ánh đèn mờ, con ngươi Phương Hàn Tẫn nặng nề giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, ẩn chứa sương mù dày đặc khiến người ta khó có thể chạm tới.
“Bởi vì,” Anh nâng ly bia, tựa lưng vào ghế, trái cổ trượt nhẹ, “Năm cuối đại học, bố tôi nhảy lầu tự sát. Tôi được thừa kế toàn bộ tài sản, vậy nên tôi phải gánh toàn bộ các khoản nợ của ông.”
Văn Tuyết bần thần, trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng lòng cô vẫn hoang mang, lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô biết vấn đề nằm ở những từ “toàn bộ tài sản” kia.
Theo quy định của pháp luật, người thừa kế đầu tiên phải là vợ hoặc chồng rồi mới đến con cái, cha mẹ. Nhưng chính Phương Hàn Tẫn mới là người đảm đương mọi thứ.
“Còn mẹ cậu thì sao? Sao bà ấy không giúp cậu trả nợ?”
Phương Hàn Tẫn cụp mắt nhìn chằm chằm ly bia trên tay, mãi không thấy đáp.
Sự trầm mặc dị thường ấy khiến trái tim Văn Tuyết dần chìm xuống đáy.
Qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng nghe được hồi đáp từ anh, giọng nói khàn đặc như bị giấy nhám mài mòn: “Trước khi bố tôi mất, bà đã qua đời vì ung thư phổi giai đoạn cuối… Bố tôi không chịu được cú sốc này nên mới tự sát. Trên đời này tôi chỉ còn lại một người thân duy nhất, đó là Phương Xuân Sinh, nhưng tình trạng của em ấy cậu cũng thấy rồi đấy…”
Văn Tuyết đau đớn, nhịn không được cắn chặt môi, muốn đè lại cảm xúc chua xót dâng lên từ đáy lòng.
Cô đã từng gặp mẹ Phương Hàn Tẫn vài lần. Trong ấn tượng của cô, đó một người phụ nữ rất có khí chất, gương mặt thanh lệ, nụ cười hiền hậu, không nhuốm vẻ khói dầu của lứa trung niên, cũng không có cảm giác xa vời không thể với tới.
Bà cũng rất tử tế với bạn cùng lớp của con trai mình, luôn mỉm cười hòa nhã. Văn Tuyết vẫn nhớ rõ, khi ấy trời tuyết rơi rất dày, bà Phương lái xe đưa cô về nhà, còn kể rất nhiều chuyện lúc bé của con trai mình để giảm bớt cảm giác bối rối của Văn Tuyết, chọc cho Văn Tuyết cười không ngớt. Lúc xuống xe cô mới để ý mặt Phương Hàn Tẫn đã đen như đít nồi.
Dứt khỏi hồi ức, Văn Tuyết nhìn Phương Hàn Tẫn, không biết phải an ủi anh thế nào.
Môi cô run run, mấy lần hé ra rồi lại khép lại, sau cùng chỉ ấp úng câu, “Tôi xin lỗi.”
Phương Hàn Tẫn cười khẽ, đáy mắt lấp lánh ánh nước.
Anh tự giễu cười: “Vậy nên cậu thấy đó, có rất nhiều người trên thế gian này còn khổ hơn cậu, chuyện của tôi có giúp cậu thấy khá hơn chưa?”
Văn Tuyết nghe tới đây, ánh mắt khẽ dao động, gần như nghẹn ngào thành tiếng: “Phương Hàn Tẫn, cậu nghĩ tôi thấy cậu sống không tốt thì có vui nổi không? Tôi không gàn dở như thế.”
“Ý tôi không phải thế.” Phương Hàn Tẫn im lặng, cười khổ, “Lòng người là thế, đáng hận có, nực cười có. Phần đông người trên đời này chẳng ai muốn nhìn thấy người khác yên ổn cả.”
Văn Tuyết chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc gằn từng câu từng chữ: “Phương Hàn Tẫn, dĩ nhiên tôi hy vọng cậu sống tốt.”
“… Cám ơn.”
Có lẽ cồn là gia vị xúc tác, tình yêu và sự cảm động chồng chéo lên nhau làm lu mờ lý trí.
Trước khi kịp nhận ra, tay Phương Hàn Tẫn đã không chịu kiểm soát nhẹ phủ lên mu bàn tay Văn Tuyết.
Da thịt chạm nhau, nhiệt độ truyền đến làm trái tim Văn Tuyết tức khắc nhảy vọt, giống như thiếu oxy lên não.
Lòng bàn tay Phương Hàn Tẫn khô ráo ấm áp, ngón tay có lớp chai mỏng nhẹ vuốt ve mu bàn tay cô, ma sát đến độ ngứa ngáy.
Ngừng thở, tim đập thình thịch.
Cô chưa từng biết rằng làn da trên mu bàn tay cũng có thể nhạy cảm đến nhường ấy.
Thêm hai giây nữa.
Văn Tuyết ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện, chậm rãi rút tay về.
Bầu không khí lâm vào lúng túng.
Văn Tuyết đột ngột bật dậy, chộp lấy máy ảnh đặt trên bàn, cố giữ cho giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh: “Cậu say rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”
Phương Hàn Tẫn cười khẽ, tựa lưng vào ghế ngẩng đầu nhìn cô.
Qua vài giây nhìn nhau, anh cong mắt, cười đến lười biếng.
“Từng này bia, không say được.”
Thoáng ngừng một chút, anh lại nói: “Văn Tuyết, thật ra hai mươi vạn cũng không nhiều lắm, có người kiếm được trong một tháng, có người tiêu sạch trong một đêm. Cho nên, chuyện tiền bạc phải nghĩ thoáng một chút, sau khi về nước chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Cùng nhau?
Văn Tuyết thở dài, không biết làm sao cho đặng: “Cậu cứ thích xen vào chuyện rảnh rỗi của người khác vậy à?”
“Cậu không phải người khác, chuyện của cậu cũng không phải chuyện rảnh rỗi.” Phương Hàn Tẫn nhìn chằm chặp mắt cô, thôi không cười nữa, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, “Văn Tuyết, tôi cũng hy vọng cậu sống tốt.”
Văn Tuyết chỉ nghĩ rằng anh đang nghe sao nói vậy, cười cười nhưng không để trong lòng.
Cô ghẹo: “Tốt nghiệp nhiều năm như vậy nhưng năng lực học tập của bạn học Phương thật đúng là chưa từng mai một.”
Phương Hàn Tẫn không đáp, lẳng lặng nhìn theo bóng cô rời đi.
Cuộc sống về đêm trên tàu khá nhàm chán. Ngoài cửủa sổ đen nhánh không nhìn ra bất cứ thứ gì. Tốc độ internet quay lại kỷ nguyên 2G, lết chậm như rùa bò.
Ban ngày ngủ đủ giấc nên ban đêm không ngủ được, hành khách chỉ có thể tụm năm tụm ba với nhau, giết thời gian bằng một vài hoạt động giải trí đơn sơ nhất.
Mà trong phòng riêng của Văn Tuyết lại có đến hai hũ nút và một người nửa câm, bầu không khí càng thêm tẻ ngắt.
Phòng bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, Diệp Tử Hàng nằm yên không nổi, bèn bật dậy hào hứng để nghị: “Này hai vị, chúng ta đấu bài địa chủ đi!”
“Nhảm nhí.” Văn Tuyết lười biếng tựa vào đầu giường, chăm chú đọc quyển sách trong tay, đến mí mắt cũng không buồn nhấc.
Diệp Tử Hàng kiên cường bất khuất: “Nếu không thì chơi mạt chược nhé? Bốn người chúng ta vừa khéo đủ một bàn.” Nói đoạn cậu ta lục ra một cái hộp nhỏ trong balo, đắc ý lắc qua lắc lại, “Thấy tôi tính toán ghê chưa, trước lúc ra ngoài tôi đã mang theo bàn mạt chược 2D quý giá của mình đấy.”
Cái gọi là phiên bản 2D thật ra in hình mạt chược trên các thẻ bài xì phé. Văn Tuyết nhìn thoáng qua, hoàn toàn không có hứng thú. Cô chỉ Phương Xuân Sinh giường đối diện, nói với Diệp Tử Hàng “Ở đây còn có học sinh tiểu học đấy.”
“Chả sao.” Diệp Tử Hàng vỗ ngực đảm bảo, “Với tư cách là người truyền bá tinh hoa dân tộc, tôi xin hứa sẽ dạy dỗ em ấy tới nơi tới chốn.”
Văn Tuyết dội một chậu nước lạnh vào sự nhiệt tình của cậu ta: “Bỏ đi, cậu đừng có dạy hư thằng nhỏ.”
Diệp Tử Hàng vẫn quyết không nản lòng, đảo mắt nhìn xuống giường dưới.
Phương Hàn Tẫn dựa trên gối đầu chợp mắt, đôi má ửng hồng như đang say.
Diệp Hàng Tẫn khom người vỗ vai Phương Hàn Tẫn, “Người anh em, chúng ta chơi bốc thăm đi.”
Phương Hàn Tẫn khịt mũi, mang theo mùi rượu ung dung đáp trả: “Cậu tự đi mà bốc.”
Diệp Tử Hàng: “…”
Im lặng vài phút, Diệp Tử Hàng không nhịn nổi nữa. Cậu ta nằm sếp trên giường Văn Tuyết, mong ngóng nhìn cô.
“Chị à, chị đang đọc sách gì thế? Kể tôi nghe với.”
Văn Tuyết nhấc cuốn sách lên cho cậu ta xem bìa.
“Aurora?? Nó nói về gì vậy? Đọc hay chứ?”
“Phổ cập khoa học.”
“Hở?” Diệp Tử Hàng ghét bỏ dẩu môi, “Chán chết được.”
Văn Tuyết mặc kệ cậu ta.
Không biết Diệp Tử Hàng lại nghĩ tới gì đó, ánh mắt đột nhiên loé sáng, mồm oang oang: “Ái dà, chị gái, chị đi Nga ngắm cực quang đúng không?”
Văn Tuyết đáp hời hợt.
“Vậy chị đến Murmansk à, mấy năm trước tôi có ghé đến đó, lạnh lắm nên chị nhớ chú ý giữ ấm nhé.”
Văn Tuyết nhướng mày: “Cậu từng đến đó rồi?”
“Đúng thế, tôi là đại sứ thương mại Trung-Nga mà, có nơi nào ở Nga mà tôi chưa đến đâu?”
Lại nữa rồi.
Cái tật xấu thích khoe khoang thật sự không chữa nổi. Văn Tuyệt lặng im trợn trắng mắt.
Diệp Tử Hàng lại nói: “Nhưng mà chị à, để em giới thiệu cho chị một homestay cách trạm Cực Quang siêu gần. Nếu sống ở đó khẳng định chị có thể ngồi xổm ngắm cực quang luôn.”
Văn Tuyết có hứng ngay. Cô ngồi thẳng dậy, lấy cuốn sổ và bút rồi trải thảm lên đầu gối.
“Tên của Homestay ấy là gì? Cậu có địa chỉ không?”
“Gọi là nhà của Natasha.” Giọng điệu Diệp Tử Hàng ra chiều đắc ý, “Chủ nhà là bạn tốt của tôi, chị cứ đến đó báo tên tôi là được.”
Văn Tuyết tò mò: “Báo tên cậu xong có được giảm giá không?”
“Có thể bị đánh gãy xương.”
“…”
Miệng anh chàng này có thốt được lời nghiêm túc nào không thế? Văn Tuyết không biết đáp thế nào.
Diệp Tử Hàng phá lên cười, “Đùa chị thôi. Có thể giảm hay không thì tôi không biết, nhưng nếu chị bảo chị là bạn tôi thì chắc chắn cô ấy sẽ chiêu đãi chị tử tế.”
Văn Tuyết hừ lạnh, hỏi tiếp: “Địa chỉ thì sao?”
“Chị có biết nói tiếng Nga không? Tôi viết địa chỉ chị xem cũng không hiểu.” Diệp Tử Hàng lấy cuốn sổ cùng bút viết trong tay cô, “Tôi cho chị số điện thoại của cô ấy. Chị tới nhà ga cứ gọi điện cho cô ấy, cô ấy sẽ lái xe tới đón chị.”
Cậu ta cúi đầu hí hoáy ghi một dãy số, đang định trả lại cuốn sổ cho Văn Tuyết thì vô tình bị nội dung trong đó hấp dẫn.
“Đây là kế hoạch du lịch của chị à? Để tôi xem nào.”
“Này, cậu đừng có đọc -”
Chuông báo động trong đầu Văn Tuyết reo vang, cô hấp tấp vươn tay giật lấy nhưng cậu ta né được ngay.
“Để tôi xem nào, còn có thể cho chị ít lời khuyên đấy. Tôi hành tẩu giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm du lịch phong phú, nghe tôi thì khỏi phải lọ mọ trong vô ích.”
Văn Tuyết xụ mặt nhìn Diệp Tử Hàng.
Diệp Tử Hàng vừa lật xem ghi chép của cô vừa gạch vài chỗ, lại viết thêm vài nét, miệng lải nhải không ngớt: “Chị biết không? Không nên đến nhà hàng này ở Moscow, họ chuyên lừa khách du lịch nước ngoài, để tôi giới thiệu cho chị một nhà hàng vừa rẻ vừa đàng hoàng. Quán bar này cũng không tệ lắm, đặc sản của họ là cocktail bomb shot [2], nhưng mà chị chỉ là gái ngoan, tốt nhất không nên thử làm gì… Ở Murmansk không chỉ ngắm được cực quang mà còn làm rất nhiều chuyện thú vị khác, ví dụ như chó kéo xe trượt tuyết này, câu cá trên băng này…”
[2] Bomb shot là tên một loại cocktail, được đặt theo tên của deep bomb vì nó chìm xuống rất mạnh.
Lật đến cuối cùng, cậu ta đột ngột “ơ” một tiếng, âm thanh ồn ào bỗng nhiên im bặt.
Nhân lúc cậu ta ngây người, Văn Tuyết nhào tới đoạt lại cuốn sổ ghi chép nhét nhanh xuống gối, không quá một giây.
Diệp Tử Hàng hồi thần, ngước mắt kinh ngạc nhìn cô, “Chị muốn đi rừng Iman à?”
Có lẽ vì để che giấu sự chột dạ, giọng điệu Văn Tuyết gay gắt hơn hẳn, vặn hỏi cậu ta: “Tôi đi đâu không nhọc cậu quan tâm!”
Phía giường dưới đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng của Phương Hàn Tẫn: “Rừng Iman là ở đâu?”
Diệp Tử Hàng đặt mông ngồi xuống giường anh, trợn to hai mắt, nói như thật: “Anh chưa từng nghe về rừng Iman à? Khu rừng đen nổi tiếng ở Nga đấy, bên trong tối om, dù có soi đèn cũng không thể nhìn thấy gì! Nó giống một lỗ đen hút lấy tất cả ánh sáng vậy!”
Biểu cảm nhố nhăng, đồng tử run rẩy, giọng điệu cà giật của cậu ta cứ như đang kể chuyện ma.
Tuy nhiên cậu ta lúc nào chả thích cường điệu mọi thứ, Phương Hàn Tẫn không cho là thật.
Anh khinh ra mặt: “Thế luôn? Giờ đã là đêm vùng cực [3] ở vòng cực bắc, rừng cây rậm rạp cản mất ánh sáng bên ngoài. Không nhìn thấy chả phải là chuyện thường như ở huyện à?”
[3] Ban đêm vùng cực hay đêm vùng cực là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó. Hiện tượng ngược lại, khi Mặt Trời nằm trên đường chân trời trong suốt một thời gian dài được gọi là ban ngày vùng cực hay mặt trời lúc nửa đêm diễn ra trong mùa hè tại bán cầu đó (theo Wiki).
“Không không, anh phải nghe tôi nói, rất rất không bình thường là đằng khác. Vào đó không ai tìm được phương hướng cả. Ngay cả la bàn lẫn GPS đều không hoạt động, người ta nói là do rối loạn từ trường. Nói tóm lại rất đáng sợ, rất quỷ dị, người dân địa phương còn sợ không dám đi chứ đừng nói là khách du lịch.”
Phương Hàn Tẫn nhíu mày suy tư, “Nghe giông giống rừng gì bên Nhật Bản…”
“Đúng rồi đúng rồi! Cái gì bên Nhật là… À đúng, rừng tự sát! Nghe nói nhiều người đến đó tự tử lắm, năm nào cảnh sát địa phương cũng tiến hành tìm kiếm thi thể đấy.”
Diệp Tử Hàng che ngực, vẻ mặt hoảng sợ, “Tôi xem video trên mạng rồi, cứ giống hệt phim kinh dị, đúng là hù chết người ta mà!”
Hai người im lặng, đồng thơi quay đầu nhìn Văn Tuyết, ánh mắt mang theo nghi hoặc cùng dò xét.
Văn Tuyết vờ trấn định, “Nhìn tôi làm gì? Lúc tôi lên kế hoạch thì nhìn thấy chỗ này, nhủ thầm nó thú vị nên đánh dấu bừa thế thôi, cũng đâu phải là tôi thật sự muốn đến đó.”
Diệp Tử Hàng chỉ vào cuốn sổ tay, không khách khí vạch trần lời nói dối của cô: “Vậy mà chị còn ghi chép tuyến đường giao thông chi tiết thế cơ.”
Văn Tuyết biện giải: “Thuận tay thôi.”
Hiếm khi Diệp Tử Hàng tỏ vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói: “Chị à, chị phải nghĩ thật kỹ nhé. Chị là một cô gái trẻ tuổi, một mình đi du lịch nước ngoài vốn đã rất nguy hiểm rồi, đến nơi đáng sợ thế kia cơ bản là tìm chết.”
Văn Tuyết bị cậu ta nhìn đến mức xoắn xuýt, không rõ vì sao hơi tức giận: “Tôi đã nói là tôi không định đến đó! Chỉ tiện tay viết tên địa danh nghĩa là muốn đi tìm chết à? Vậy tôi vẽ một con dao có được tính là giết người luôn không? Cậu có nhạy cảm quá không?”
Diệp Tử Hàng nghẹn họng, gãi đầu rầm rì: “Không thì tốt, tôi cũng chỉ quan tâm chị thôi mà.”
Văn Tuyết không hé răng, Diệp Tử Hàng cũng im phăng phắc, cuộc tranh luận cứ vậy lắng xuống.
Trong lòng Phương Hàn Tẫn lại nổi lên nghi vấn.
Vừa rồi anh nghe được từ “rừng tự sát” thì chợt lóe lên một ý nghĩ, tuy là viển vông, vô căn cứ nhưng nó cứ mãi lởn vởn trong đầu anh khiến anh không tài nào giải thích được, kìm lòng không đậu mà bất an, run sợ không thôi.
Anh nằm nghiêng trên gối, một tay đệm sau đầu, tay kia với lấy điện thoại di động trên bàn.
Mở công cụ tìm kiếm, nhập từ “rừng tự sát”.
Tốc độ internet rất chậm, anh kiên nhẫn chờ đợi. Nửa phút sau, hàng loạt kết quả liệt kê trên màn hình.
Có rất nhiều đường dẫn, bao gồm giới thiệu từ chính phủ, ghi chú thám hiểm của khách du lịch, đại đa số là những bức hình u ám: những bộ xương khô phơi thây trên cành cây, quần áo lẫn giày cũ rải rác trên mặt đất, những lời tuyệt vọng trước khi từ giã cõi đời được khắc lên thân cây khiến lòng người hoảng hốt.
Phương Hàn Tẫn hít thật sâu, nhịp tim dần chậm lại, nhập tiếp từ khóa thứ hai: Rừng Iman.
Có rất ít thông tin. Không có giới thiệu đặc biệt, chỉ ẩn trong vài ghi chép của dân phượt nhân tiện đề cập đến mà thôi.
Xem ra cái gọi là Rừng rậm hắc ám này không nổi bằng rừng tự sát ở Nhật Bản, ít nhất nó không khét tiếng như cái cách Diệp Tử Hàng thổi phồng.
Nhưng lạ thật đấy, nếu nơi này không nổi tiếng thì vì sao Văn Tuyết biết được? Có thật sự là cô ấy tìm thấy nó thông qua ghi chép du lịch của người khác không?
Phương Hàn Tẫn chậm rãi ngước mắt lên.
Phía giường đối diện, Văn Tuyết vẫn đang chăm chú đọc sách. Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.