Đoàn Tàu Trong Sương Mù

Chương 40




Tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt, Phương Hàn Tẫn nhìn chuyên chú đến đâu cũng chỉ nắm bắt được vài từ khoá hiển thị trên phụ đề chi chít chữ chạy dưới màn hình – vi rút, lây nhiễm, phong toả…

Anh quay sang hỏi Natasha: “Chuyện gì đang xảy ra thế?”

Natasha nóng nảy: “Anh còn hỏi tôi? Bộ anh không đọc tin tức hay gì?”

Phương Hàn Tẫn ngẫm nghĩ, lấy điện thoại nhấn mấy lần, màn hình vẫn đen kịt.

Từ lần trước điện thoại sập nguồn đến giờ, anh cũng chưa từng ngó ngàng tới. Một mặt là vì trong lòng có chuyện nên không rảnh bận tâm, mặt khác là do anh cũng chẳng có nhiều bạn bè, phần lớn giao tình đều nhạt như nước ốc nên cũng không cần lúc nào cũng phải giữ liên lạc.

Cho nên tình hình trong nước ra sao, Phương Hàn Tẫn hoàn toàn không hay biết gì cả.

Song chỉ dựa vào giọng điệu của người dẫn chương trình và suy đoán của các chuyên gia trên bản tin, sự kiện lần này có vẻ vượt quá mức bình thường.

Phương Hàn Tẫn nghiêm túc xem xong, lông mày bất giác nhíu chặt.

“Tôi đi tìm Văn Tuyết bàn bạc đã.” Nói xong, anh xoay người dợm bước rời đi.

Natasha hớt hải đổi theo, vội hỏi: “Tôi có giúp được gì không?”

Phương Hàn Tẫn thả chậm bước chân, “Cô có sạc điện thoại không?”

“Có đây.” Natasha lấy sạc trong túi đưa cho Phương Hàn Tẫn, suy tư một lát rồi lại nói: “Để tôi hỏi Diệp Tử Hàng, cậu ta nhạy tin, hẳn là biết chuyện gì đã xảy ra.”
Đợi đến khi tia sáng cuối cùng trên bầu trời tan hết, Văn Tuyết mới chậm rãi xuống lầu. Đẩy cửa phòng bệnh ra, cô nhìn thấy Phương Hàn Tẫn ngồi cạnh giường, gục đầu nhìn điện thoại, nhíu chặt mày như đang sầu lo chuyện gì.

Phương Xuân Sinh dựa trên giường, nhìn Văn Tuyết rồi quay sang nhìn anh trai, mím chặt môi không nói lời nào.

Còn Natasha đứng chống nạnh gọi điện thoại bên cửa sổ, cô nàng bắn tiếng Trung liến thoắng, lặp đi lặp lại câu hỏi “Vậy phải làm sao bây giờ.”

Văn Tuyết nhận ra không khí trong phòng bệnh không đúng lắm, hỏi dồn: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Bấy giờ Phương Hàn Tẫn mới ngẩng đầu, vẻ mặt anh căng thẳng, đưa tay kéo Văn Tuyết đến cạnh giường, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.

Anh hỏi: “Dạo gần đây em có theo dõi bản tin trong nước không?”

Văn Tuyết mờ mịt lắc đầu.

“Điện thoại em sập nguồn lâu rồi. Vả lại em cũng vứt mất thẻ sim… Có chuyện gì thế? Trong nước có vấn đề gì à?”

Phương Hàn Tẫn nhìn cô, chậm rãi thông báo: “Có một tin xấu…”

Anh kể với cô về những thông tin mình vừa đọc được.

Văn Tuyết nghe xong càng thêm mơ hồ: “Virus này có nghiêm trọng không anh? Nghiêm trọng hơn cả dịch SARS năm đó à?”

Phương Hàn Tẫn lắc đầu, “Những chuyện này vẫn chưa nói trước được. Tuy nhiên, theo thông tin mới nhất -” Anh vừa nói, vừa đưa điện thoại lên ra hiệu cho cô, “một số quốc gia đã đình chỉ toàn bộ chuyến bay đến và đi từ Trung Quốc để ngăn chặn lây lan.”

Văn Tuyết hít vào một hơi thật sâu, “Không phải chứ?! Còn Nga thì sao? Chuyến bay về từ Nga không bị huỷ đúng không?”

Phương Hàn Tẫn mím môi, cúi xuống tra cứu gì đó trên điện thoại. Chỉ vài giây sau, trên màn hình hiển thị vài dòng tin nhắn, chứng thực suy đoán của Văn Tuyết.

“Các chuyến bay từ Moscow đến Bắc Kinh bị hạn chế, vé dư lại không nhiều.”

Lần này Văn Tuyết choáng toàn tập.

Sao có thể cơ chứ?

Rõ ràng lúc rời đi vẫn còn sóng yên biển lặng, cớ gì chỉ trong một đêm lại xảy ra chuyện thế này?

Có phải họ bị mắc kẹt ở Nga rồi không? Lỡ thị thực hết hạn thì phải làm sao bây giờ? Khi nào các chuyến bay mới khôi phục lại như bình thường?

Vô số vấn đề ùn ùn kéo đến, Văn Tuyết rối bời, nhất thời chẳng biết làm sao.

Natasha đã cúp điện thoại từ lâu. Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều trầm mặc, bầu không khí nặng nề khác thường.

Im lặng hồi lâu, Phương Hàn Tẫn thấp giọng hỏi: “Văn Tuyết, em muốn về không?”

Còn một câu sau, anh không nhẫn tâm vạch trần: tình hình trong nước có lẽ còn hung hiểm hơn trên báo đài đưa tin.

Văn Tuyết đáp không chút do dự: “Đương nhiên rồi!”

Phương Hàn Tẫn trầm ngâm, nói: “Được rồi, để anh liên hệ với Trịnh Khải Nhiên, biết đâu anh ấy có thể lấy được vé.”

Natasha đứng một bên nhịn không được nói chen vào: “Đúng thế, tôi vừa gọi điện cho Diệp Tử Hàng, cậu ấy định bay đến Moscow ngay đêm nay. Anh có thể đến đó tìm cậu ta.”

Văn Tuyết hơi ngạc nhiên: “Cậu ta cũng định về nước à? Không phải cậu ta muốn ở lại hồ Baikal mở homestay hả?”

Natasha nhíu mày nhớ lại: “Cậu ấy chỉ nói muốn mua gì đó chứ không bảo mình sẽ về nước… Nhưng thứ gì mà lại đến tận Moscow để mua vậy? Giờ nào rồi còn chạy lung tung khắp nơi, thật đúng là không khiến người khác bớt lo được mà!”
Sau khi thống nhất ý kiến, mọi người bắt đầu chia nhau hành động.

Văn Tuyết ở lại phòng bệnh thu dọn hành lý, Natasha đi làm thủ tục xuất viện, Phương Hàn Tẫn phụ trách săn vé. Bất kể là vé máy bay, vé tàu hoả hay ve xe khách, chỉ cần có thể về nước thì đường đi có gian nan đến đâu cũng chẳng màng.

Cú điện thoại cho Trịnh Khải Nhiên nhanh chóng được kết nối, Phương Hàn Tẫn còn chưa kịp giải thích cặn kẽ thì người đầu bên kia đã đoán được ý đồ của anh: “Muốn đặt vé đúng không? Ngày mai đến nhà ga tìm anh!”

Lòng Phương Hàn Tẫn phấp phới, đang muốn nói tiếng cảm ơn thì đột nhiên ý thức được vấn đề: “Ngay ngày mai á?!”

“Tàu về nước một tuần chỉ có một chuyến, khởi hành mỗi tối thứ tư, cũng chính là đêm mai.” Trịnh Khải Nhiên ngập ngừng, lúc cất lời, giọng điệu trở nên nặng nề khôn xiết: “Từ tuần sau, có lẽ chuyến tàu này sẽ ngừng hoạt động.”

Dứt lời, anh ta thở dài thườn thượt.

Phương Hàn Tẫn không biết đáp gì

Anh rất muốn an ủi Trịnh Khải Nhiên, song lại không biết nên mở miệng thế nào.

Tất cả mọi chuyện ập đến quá đột ngột, giống như họ đều bị cuốn vào cơn ác mộng, không biết thảm kịch này bao giờ mới kết thúc, hoặc tương lai của họ, của đất nước họ rồi sẽ ra sao.

Lời an ủi ai cũng nói được, nhưng những thứ quan trọng như hy vọng, niềm tin và lòng can đảm, ai có thể cấp cho anh ta được đây?

Cúp máy, Phương Hàn Tẫn ra ban công rửa mặt, dưới sự kích thích của làn nước lạnh lẽo, trí óc anh dần khôi phục tỉnh táo.

Trở về phòng, cả Văn Tuyết và Phương Xuân Sinh đều quay sang nhìn anh, giữa hàng mày nhíu lại nhuốm vẻ lo lắng.

“Anh không sao.” Phương Hàn Tẫn nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy có chút xót xa, “Trịnh Khải Nhiên đã giúp chúng ta giữ vé, là tối ngày mai. Bây giờ anh sẽ mua vé về Moscow, sáng mai xuất phát được không?”

“Không thành vấn đề.” Văn Tuyết gật đầu đồng ý.

Phương Hàn Tẫn khoác áo xoay người về phía cửa lớn, chuẩn bị mở cửa thì bỗng nghe thấy tiếng gọi của Văn Tuyết: “Phương Hàn Tẫn —”

Phương Hàn Tẫn quay lại.

“Chuyện kia…” Văn Tuyết há miệng, muốn nói lại thôi.

Phương Hàn Tẫn vẫn lẳng lặng nhìn cô, anh cực kì kiên nhẫn.

Văn Tuyết đi tới trước mặt anh, nắm tay anh lay nhẹ.

“Phương Hàn Tẫn, em biết anh không phải người xấu. Chuyện trước kia hai ta cứ bỏ qua đi, em sẽ không nhắc lại, anh cũng không cần giằng xé bản thân… Tương lai còn dài, phải đi về hướng ánh sáng mới có thể buông bỏ bóng tối phía sau.”

Giọng điệu cô nhẹ nhàng, từng câu từng chữ như gõ trên đầu quả tim Phương Hàn Tẫn, dịu dàng xốn xang khôn tả.

Phương Hàn Tẫn nhìn gương mặt cô phớt hồng, trong lòng đột nhiên vô cùng mềm mại, bao tâm tư phiền muộn chồng chất bấy lâu từ từ tiêu tán, biến thành làn gió xuân sưởi ấm trái tim anh.

“Ừ.” Anh nhoẻn môi cười, ngữ khí cũng trở nên thong dong, “Chỉ cần hướng về ánh sáng, tương lai sẽ ngày một tốt hơn.”
Có rất nhiều người đứng đợi trước cửa thang máy. Phương Hàn Tẫn đang xếp hàng, tâm trí trôi dạt đến tận đâu.

Theo như những gì Văn Tuyết nói.

Cô sẵn sàng buông bỏ quá khứ, điều này đồng nghĩa với việc cô chấp nhận tha thứ cho anh?

Phương Hàn Tẫn lại nhớ tới giấc mộng kia. Trong mộng, anh quạnh hiu nơi căn phòng nhỏ, lòng nặng trĩu không yên, tiếng gõ cửa quá đột ngột làm anh hoảng hốt lo sợ, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ.

Anh những tưởng đó là tiếng búa kết án.

Nhưng thực ra thì không.

Đây là hồi chuông cảnh tỉnh lôi anh ra khỏi cơn ác mộng.

Nếu cô không xuất hiện kịp thời, kéo anh trở về từ vực thẳm nhân gian thì e rằng cả đời này anh sẽ bị mắc kẹt trong những giấc mơ nặng nề đáng sợ này, vĩnh viễn không có cách nào tỉnh lại.

Âm thanh vang lên, cửa thang máy mở ra, nhóm người đi với tốc độ rùa bò dịch về phía trước, được nửa đường thì lại bất động, thang máy đã đủ số người.

Phương Hàn Tẫn ngẩng đầu nhìn, phía trước còn tận mười mấy người, phải chờ hai chuyến thang máy mới có thể đi xuống.

Ở đây là lầu năm, chi bằng cứ cuốc bộ xuống cầu thang thì hơn.

Phương Hàn Tẫn rời khỏi hàng người, chuyển hướng về phía cầu thang, bất chợt đảo mắt nhìn qua một vị trí.

Ở góc hành lang chợt có một bóng người vụt qua, rẽ sang lối thoát hiểm.

Anh không buồn để tâm, vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhưng rồi cả cơ thể chợt khựng lại.

Hình bóng ấy giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó…

Ở đâu được nhỉ? Anh cố gắng hồi tưởng.

Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cũng gặp gỡ quá nhiều người, nhất là gương mặt Đông Âu kiểu mẫu, mũi cao, da trắng, râu quai nón thế này có thể bắt gặp được ở bất cứ đâu.

Khoan!

Trong đầu chợt nhảy số, Phương Hàn Tẫn sực nhớ ra, co chân đuổi theo tên nọ, một cước đá văng cửa vào lối thoát hiểm.

Trong không gian nửa sáng nửa tối, anh trông thấy một bóng lưng đang chạy nhanh thoăn thoắt, chỉ trong chớp mắt đã phóng xuống lầu dưới, dần biến mất khỏi tầm mắt.

Phương Hàn Tẫn nối gót theo sau, sải chân thật dài xuống bậc thang.

Sợ tốc độ quá chậm, anh quyết định chống tay vịn, bật người nhảy xuống, chỉ mới mấy bước đã vọt xuống dưới, gần như đưa tay là có thể chạm tới lưng người nọ.

Tên kia quay đầu liếc nhìn anh, bước chân đột nhiên tăng tốc, lao nhanh như chớp, chui vào ngõ hẻm bên cạnh bệnh viện.

Phương Hàn Tẫn cũng gia tốc đuổi theo, nhấc chân đạp người nọ ngã xuống đất.

Người nọ nhanh nhảu bật dậy, thuận tay vơ lấy chai rượu lia sang Phương Hàn Tẫn.

Phương Hàn Tẫn nghiêng người né tránh, chai rượu đập vào tường vỡ thành trăm mảnh. Anh nhanh tay lẹ mắt cúi xuống nhặt lấy miểng chai, từng bước áp sát tên đàn ông.

Người nọ giơ tay phòng thủ, từ từ lùi về đằng sau.

Đáy mắt Phương Hàn Tẫn nhiễm tia sắc lạnh, anh hỏi: “Người thuê mày là ai?”

Người đàn ông ngu ngơ lắc đầu, lẩm bẩm một câu tiếng Nga: “Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu?”

Phương Hàn Tẫn cười khẩy, “Đừng có vờ vịt nữa, tao biết mày hiểu tiếng Trung, bằng không thì sao hắn có thể thuê mày được.”

Ánh mắt người nọ hiện vẻ khác thường, Phương Hàn Tẫn biết mình đoán không sai. Anh nhíu mày, giọng điệu uy hiếp: “Muốn tao tẩn mày một trận ra trò mới chịu mở miệng phải không?”

Người đàn ông đột ngột nhếch mép, lộ ra nụ cười trào phúng, mở miệng nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn: “Chỉ bằng mày?”

Phương Hàn Tẫn một mét chín, dáng người to cao khoẻ khoắn, bờ vai rộng cùng với thân hình cường tráng, chiếc áo lông bên ngoài cũng không che được cơ bắp của anh. Để chế ngự một người đàn ông châu Á với miếng chai vỡ cũng không quá khó.

Phương Hàn Tẫn cũng bình thản nhìn gã.

“Đúng vậy, chỉ cần mình tao.”

Dứt lời, một cánh tay đột ngột vung tới, kéo theo làn gió mạnh, Phương Hàn Tẫn cảnh giác nghiêng người, kìm lấy cổ tay người nọ, dùng sức vặn ngược về sau —

“Rắc”, gã đau đến mức mặt mày biến dạng.

Gã mau mắn xoay người, tay còn lại cuộn thành nắm đấm thụi thật mạnh vào bụng Phương Hàn Tẫn.

Phương Hàn Tẫn rên rỉ đau đớn, anh khom người, lùi về sau vài bước.

Người đàn ông lại sấn tới, Phương Hàn Tẫn né được, tung một cú đá về phía gã khiến gã chao đảo.

Người đàn ông còn uốn mình muốn đứng lên nhưng chợt bị một thứ gì đó đè chặt phía sau lưng. Chưa kịp nhận ra đó là gì thì mảnh thuỷ tinh sắt nhọn đã đặt tại động mạch cổ của gã.

Mặt gã bị ấn chặt xuống nền tuyết, cảm giác rét buốt thấm nhuần vào từng lỗ chân lông, âm thanh lạnh lẽo vang lên từ đằng sau: “Muốn tao cắt cổ mày rồi mày mới chịu nói phỏng?”

Sắc mặt gã trắng bệch, ấp úng khai báo: “Người thuê tôi là anh Tôn.”

Lòng Phương Hàn Tẫn đã có sẵn đáp án, song anh vẫn muốn nghe chính miệng gã trả lời.

“Cái gì Tôn?”

“Anh ta không nói, tôi chỉ biết anh ta họ Tôn.”

Vẻ như lo Phương Hàn Tẫn chưa hài lòng với đáp án này, người đàn ông sợ sệt nuốt nước bọt, nói chêm vào một câu: “Anh ta tìm đến tôi thông qua web chợ đen, yêu cầu tôi phải theo dõi một người phụ nữ.”

Phương Hàn Tẫn nhíu mày hỏi: “Chỉ mỗi theo dõi?”

“Đúng thế, anh ta muốn tôi phải kè kè cô ta, đi đâu, làm gì, gặp ai đều phải báo lại với anh ta.”

Phương Hàn Tẫn đăm chiêu trong chốc lát, tiếp tục hỏi: “Bây giờ tên đó có ở Murmansk không?”

Người đàn ông hơi chần chờ: “… Có.”

Phương Hàn Tẫn lấy chai rượu vỡ gõ vào đầu gã, hứng thú hỏi: “Tên đó cho mày bao nhiêu tiền?”

Lần này người đàn ông thực sự lúng túng ra mặt: “Chuyện này… đây là bí mật kinh doanh, không tiện tiết lộ.”

Phương Hàn Tẫn cười, ngón tay xoắn từng lọn tóc của gã, ép gã phải nhìn thẳng mình, sau đó mới ung dung cất lời: “Tao cho mày gấp đôi.”

Người đàn ông cay mày, vẻ mặt ra chiều khó hiểu.

Phương Hàn Tẫn buông gã ra, đứng dậy phủi tuyết bám trên người, nói lời ngắn gọn: “Mà mày cũng chỉ cần giúp tao một việc.”

Người đàn ông cảnh giác, giọng điệu kiên quyết đáp trả: “Không được! Bán đứng chủ thuê là tối kỵ trong ngành!”

Phương Hàn Tẫn vỗ bả vai gã, “Yên tâm đi, không để mày bán đứng tên kia đâu. Chỉ cần dẫn hắn đến một nơi.”

“Đi đâu? Làm gì?”

“Làm việc mày am hiểu nhất.” Phương Hàn Tẫn túm chặt cổ áo gã, gằn từng chữ một, “Chụp! Ảnh!”