Đoàn Tàu Trong Sương Mù

Chương 3




Toa tàu lắc lư giống chiếc nôi dỗ ngủ, ánh mặt trời xuyên thấu rèm lụa trắng nhè nhẹ rọi lên gối đầu, Văn Tuyết rất nhanh đã thiếp đi.

Trong mộng là một khoảng trắng mênh mông, đưa mắt nhìn bốn phía chỉ thấy trống trải không bóng người.

Văn Tuyết độc bước trong làn tuyết dày đặc, gió buốt xẹt qua tai, bông tuyết rơi xuống đỉnh đầu thấm chút mát lạnh. Tuyết đọng trên mặt đất bị bánh xe nghiền thành băng, hai chân trơn trượt.

Cô thấp tha thấp thỏm bước từng bước nhỏ. Đi một lúc lâu, đến khi trời tối đen, đèn đường mờ ảo bật sáng kéo dài đến tận cùng màn đêm.

Một chiếc ô tô nhỏ màu đen đậu ven đường, cửa sổ dần hạ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt sạch sẽ của Phương Hàn Tẫn.

Bằng cách nào đó, Văn Tuyết ngồi vào trong xe.

Người phụ nữ ngồi ở ghế lái quay lại mỉm cười với cô, còn cô chỉ dám lí nhí: “Chào cô ạ.”

Trong xe bật điều hoà, nhiệt độ rất dễ chịu, Văn Tuyết cảm thấy hơi nước trên người chậm rãi bốc hơi, giày bông bị nước tuyết thấm ướt để lại dầu giày ướt sũng trên thảm xe.

Cô gục đầu, bồn chồn giấu chân xuống gầm ghế.

Trái với Phương Hàn Tẫn im lặng suốt quãng đường, mẹ anh trò chuyện với Văn Tuyết vô cùng thân thiết. Lúc xuống xe còn đưa cô một chiếc ô.

Xuyên qua con hẻm bẩn thỉu tối tăm, Văn Tuyết về đến nhà.

Trong nhà không có ai, căn phòng rét buốt. Văn Tuyết vừa lạnh vừa đói, cô cởi áo khoác ướt dầm dề, bước vào bếp úp mì.

Đang định bưng lên bàn thì cánh cửa đột ngột mở ra, âm thanh cười nói ríu rít rót vào tai.

Bố ôm em trai bước vào nhà, mẹ nối gót theo sau, trên tay còn xách giỏ đồ ăn.

Vừa thấy Văn Tuyết, hai người nhất thời sửng sốt, nụ cười tắt ngấm.

Em trai tọt vào phòng, ngồi trên sofa bật TV như thể không hề trông thấy người chị là cô.

Mẹ cô nghiêm mặt, không vui hỏi: “Sao tự nhiên lại về nhà?”

Văn Tuyết bất an đứng dậy, ngón tay xoắn chặt lấy góc áo, ngập ngừng giải thích: “Trường học cúp điện nên lớp tự học buổi tối bị huỷ ạ.”

“Sao không về ký túc?”

“Ký túc cũng mất điện, giáo viên bảo bọn con có thể về nhà…”

“Trường con vô trách nhiệm thật đấy.” Mẹ cô nhíu mày, mất kiên nhẫn xua tay, “Đã làm bài tập về nhà chưa?”

“…Không có bài tập về nhà ạ.”

“Vậy cũng đừng rỗi việc, lại đây giúp mẹ dọn đồ ăn đi.” Người mẹ lạnh lùng bỏ lại một câu, xách giỏ đồ ăn vào bếp.
Phương Hàn Tẫn tựa lên gối, gõ chữ “Murmansk” vào ô tìm kiếm trên điện thoại.

Một thành phố nhỏ ở góc tây bắc nước Nga, cách St.Petersburg hơn 1300 kilomet, giao thông đi lại không thuận tiện và cũng không phải là địa điểm thu hút khách du lịch. Ngoại trừ các từ khoá “Vòng Bắc Cực”, “Cảng không đóng băng” và “Căn cứ quân sự” thì không có gì đặc biệt cả.

Du du lịch nước ngoài quá mạo hiểm đối với một cô gái trẻ, chưa kể cô ấy còn lặn lội đến một nơi nhỏ bé xa xôi như thế này.

Phương Hàn cất điện thoại, nhìn sang giường đối diện.

Cô nhắm mắt, môi khép hờ, khuôn mặt say ngủ rất bình yên. Một nửa chiếc chăn bông đắp trên người, nửa còn lại rơi trên đất.

Giữa hai giường cách nhau không quá một mét, Phương Hàn Tẫn hơi nhoài người nhặt chăn đắp lên người Văn Tuyết, động tác rất nhẹ nhàng chậm rãi, e sợ sẽ đánh thức cô.

Gần hơn chút nữa, anh nhìn thêm rõ bàn tay Ôn Tuyết đặt ngoài chăn, ngón tay mảnh mai trắng nõn, không có bất kỳ trang sức hay dấu vết đeo nhẫn nào.

Hẳn là cô ấy vẫn còn độc thân, nếu không cũng sẽ không đi du lịch nước ngoài một mình.

Phương Hàn cười tự giễu, tự thấy mình đúng là chẳng nên cơm cháo gì, ngay cả dũng khí hỏi thẳng “cậu kết hôn chưa” cũng chẳng có.

Có lẽ vì nhiệt độ trên tàu tăng lên nên chăn bông của Văn Tuyết chỉ phủ đến bụng, áo sơ mi màu vàng cam tôn lên vóc dáng mảnh mai, vị trí đường cong tròn trịa cũng lên xuống theo nhịp thở phập phồng của cô.

Hai mắt Phương Hàn Tẫn không tự chủ được nhìn vào nơi đó vài giây, không hiểu sao cổ họng trở nên khô khốc.

Tiếp tục hướng mắt lên trên, cổ cô trắng nõn thon dài, trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt, đây là một vẻ đẹp yếu ớt mong manh.

Đường nét gương mặt cô rất mềm mại, hầu như không có góc cạnh, thậm chí đầu mũi cũng tròn tròn nhỏ nhắn, tổng thể khuôn mặt mang lại cảm giác vô cùng thoải mái.

Chẳng trách Phương Xuân Sinh lại ngoan ngoãn nghe lời cô.

Phương Hàn Tẫn nhìn đến chăm chú, bất tri bất giác nín thở, nửa người trên chậm rãi kề sát, cảm thụ từng hơi thở của cô nhẹ nhàng phả vào mặt mình.

Lông mi cô rất dài, có một sợi rơi rụng trên má, Phương Hàn Tẫn đang muốn lấy xuống giúp cô, nhưng vừa duỗi tay ra thì hàng mi cô bỗng khe khẽ lay động.

Phương Hàn Tẫn vội rụt tay lại, giấu đầu lòi đuôi kéo chăn đắp lên vai cô.

Văn Tuyết xoay người, chậm rãi mở mắt.

“Sao thế?”

Giọng cô mơ màng, âm cuối còn nghe ra vẻ lười biếng, vẫn chưa tỉnh hẳn.

Phương Hàn Tẫn tự nhiên đáp lại: “Chăn của cậu rơi xuống đất.”

“À…” Văn Tuyết cúi đầu nhìn thoáng qua, “Cảm ơn cậu.”

Cô từ từ ngồi dậy vặn cổ, hỏi: “Mấy giờ rồi? Tôi ngủ lâu chưa?”

Phương Hàn Tẫn nhìn điện thoại, “Gần mười hai giờ rồi. Muốn đi ăn tối không?”

“Được, cậu chờ tôi chút.”

Văn Tuyết chỉnh lại áo sơ mi, mặc thêm áo khoác rồi đứng dậy bước theo sau Phương Hàn Tẫn.

Vừa mở cửa toa, hai người đã gặp ngay gã cà-ri vừa đi vệ sinh về.

Khi lướt qua nhau, Văn Tuyết cảm thấy có một ánh mắt ác ý suồng sã rơi trên ngực mình.

Gã cà-ri đột ngột dơ tay, Văn Tuyết không tránh kịp nên bị khuỷu tay gã huých vào ngực thật mạnh.

Văn Tuyết giận đỏ cả mặt, khép chặt áo khoác, bắt chéo tay trước ngực.

Gã ta nhếch miệng cười vẫy tay với cô như thể không có gì xảy ra.

Lòng Văn Tuyết muốn bốc hỏa nhưng lại chả biết trút vào đâu, chỉ đành nhíu chặt mi, hung hăng trừng mắt với gã đàn ông kia.

Cô vốn nghĩ mình xui xẻo nên dợm bước đi thật nhanh, nhưng đột nhiên có bàn tay đặt trên vai cô, lòng bàn tay dày rộng có lực, nhiệt độ nóng ấm truyền từ vai đến tận đáy lòng.

Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông mắng “Fuck off” vào mặt gã cà-ri.

Văn Tuyết bất ngờ ngẩng đầu nhìn Phương Hàn Tẫn.

Anh vẫn cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình, tràn đầy vẻ uy hiếp khiến cho khí thế gã kia bại trận.

Gã rà-ri vô thức lùi về sau, rõ là bị dọa sợ.

Giằng co trong giây lát, gã lẩm bẩm gì đó, nhún vai xoay người bước vào trong.

Bàn tay trên vai tức tốc nới lỏng, Văn Tuyết thấy sự lạnh lùng trong mắt Phương Hàn Tẫn dần tan biến, nhanh chóng khôi phục vẻ thờ ơ.

Chuyện bị người ta sàm sỡ này nói thế nào cũng có chút xấu hổ, Văn Tuyết mất tự nhiên cụp mắt, nhỏ giọng: “Có phải tôi nhạy cảm quá không? Khéo anh ta chỉ lỡ tay thôi.”

Phương Hàn Tẫn lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Lúc ra ngoài luôn đề cao cảnh giác là tốt.”

Anh vừa đi vừa nói: “Vả lại gã vừa rồi rõ ràng cố ý. Cậu thấy không thích thì đó chính là xúc phạm.”

Văn Tuyết bước nhanh đuổi theo anh, nhẹ giọng: “Ừ, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu nhé.”

Được vài bước, Phương Hàn Tẫn dừng bước, quay đầu lại nhìn Văn Tuyết, nhíu mày.

“Kéo áo lên đi kìa.”

Ngữ khí ra lệnh có chút bất mãn.

“…Ừ.” Văn Tuyết ấp úng đáp lại, cúi đầu kéo khoá kín mít.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, hai má cô chợt râm ran.
Thời gian trên tàu trôi qua khó khăn hơn dự kiến, đặc biệt là trong tiết trời băng giá, cây cỏ khô héo này. Quang cảnh ngoài cửa sổ vô cùng đơn điệu, ngoại trừ cây cối trơ trọi cũng chỉ có bầu trời xám xịt.

Chạng vạng, xe lửa chạy qua thảo nguyên Tích Lâm Quách Lặc [2], sau cùng thì cảnh vật cũng có nét bao la hùng vĩ.

[1] Tích Lâm Quách Lặc: là một trong số 12 đơn vị cấp địa khu của Nội Mông Cổ và một trong ba minh còn tồn tại trong khu tự trị này (Ảnh cuối chương).

Mây cuồn cuộn đè lên chân trời không ngừng xoay vần, cánh đồng quạnh hiu cằn cỗi, chỉ còn vài cọng cỏ lưa thưa khô héo đang vùng vẫy trong gió.

Văn Tuyết lấy máy ảnh trong balo, hướng ra ngoài cửa sổ, hết sức kiên nhẫn xoay tay điều chỉnh ống kính và tiêu cự.

Phương Hàn Tẫn hứng thú quan sát cô, chờ cô chuẩn bị xong xuôi mới chủ động đề nghị: “Muốn tôi mở cửa cho cậu không?”

“Không cần đâu.” Văn Tuyết đứng dậy, tròng dây máy ảnh qua cổ, “Mở cửa sổ sợ thằng bé bị lạnh mất.” Cô nhìn sang Phương Xuân Sinh còn đang say ngủ, chỉ về phía cửa phòng, “Tôi ra ngoài hành lang chụp.”
Văn Tuyết dùng sức đẩy một cánh cửa, gió lạnh thấu xương tràn vào trong nháy mắt, cô không khỏi rùng mình.

Rèm lụa trắng phất phơ trong gió, cô thò nửa người khỏi cửa sổ, giơ máy ảnh lên nhắm ngay đầu tàu, chờ thời điểm thích hợp nhất.

Rốt cuộc cũng đợi đến khúc ngoặt, xe lửa uốn lượn về phía trước, một mình bước đi giữa trời đất hoang vu.

Văn Tuyết nhanh chóng ấn nút chụp bằng ngón tay bị đông lạnh đến cứng ngắc, ghi lại khoảnh khắc này.

Đóng cửa sổ, vừa xoay người vào trong đã thấy một chiếc túi chườm nóng bằng vải nhung được đưa tới ngay trước mắt.

Phương Hàn Tẫn xuất hiện rất đúng lúc.

“Cầm đi cho ấm tay này.”

Văn Tuyết ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì. Cô ôm túi chườm nóng trước ngực, bé giọng nói tiếng cảm ơn.

Tay dần khôi phục cảm giác, thân thể rất nhanh ấm lên, ngay cả trái tim cũng giống như bị bao phủ bằng hơi ấm, vô cùng dễ chịu.

Phương Hàn Tẫn cụp mắt nhìn cô, bỗng nhiên cười rộ lên tựa như nhớ lại chuyện gì đó.

“Tôi nhớ rõ trước kia cậu cũng rất thích chụp ảnh.”

Trước kia nào cơ? Hồi cấp ba á?

Văn Tuyết đơ người, trong tích tắc không thể nhớ nổi.

Nhiếp ảnh vốn là sở thích đốt tiền, bây giờ cô cũng phải cần kiệm lắm mới đủ để chi trả, hồi đó cô làm gì có nhiều tiền tiêu vặt như thế?

Phương Hàn Tẫn thấy cô hoang mang thì gợi lại: “Trước kia không phải cậu có máy ảnh Polaroid [2] à?”

[2] Máy ảnh phim chụp lấy ngay hay còn được gọi là Insant Camera.

“À, cái đó..” Cuối cùng Văn Tuyết cũng nhớ lại, bỗng thấy buồn cười: đó đâu được tính là thích nhiếp ảnh chứ?

Chiếc máy ảnh đó là món quà được cô họ tặng vào dịp sinh nhật tuổi mười tám. Cô mang đến lớp vốn định chụp ảnh chung với bạn thân, không ngờ bị người khác nhìn thấy, họ vây kín quanh cô như tổ ong.

Đó là lần đầu Văn Tuyết trở thành tiêu điểm của cả lớp, cô hồi hộp đến mức không biết phải làm sao cho phải.

Có vài cô bạn học xinh xắn quấn lấy Văn Tuyết, cứ muốn cô chụp ảnh cho họ. Cô lại dễ ngại, không biết từ chối thế nào nên đành phải đồng ý.

Sau giờ học, mấy bạn nữ kia lôi kéo Văn Tuyết đến sân thể dục, tìm cảnh đẹp tạo đủ dáng đủ kiểu.

Văn Tuyết tận tâm làm nhiếp ảnh gia, trong lòng lại âm thầm rỉ máu, phim chụp ảnh đắt, một cuộn phim phải hơn trăm tệ. Hễ cô tách tách một lần sẽ ngốn mất năm đồng, bằng số tiền tiêu vặt cả một tuần của cô.

Nhưng cô không nói gì, lòng thầm hạ quyết tâm, chờ năm mới nhận tiền mừng tuổi lại đi mua thêm cuộn phim mới vậy.

Chụp hết một cuộn phim nhưng mấy bạn nữ vẫn chưa thoả mãn, vừa xem ảnh vừa trách: “Sao chỉ có mấy tấm thế kia? Cậu không định mua thêm phim chụp à?”

Văn Tuyết tốt bụng giải thích: “Một cuộn chỉ chụp được hai mươi tấm, chờ tớ về nhà hỏi cô tớ đã nhé. Chắc cô ấy biết mua cuộn phim ở đâu.”

“Ầy, nhưng mà không đúng…” Có một bạn nữ gom hết ảnh lại đếm lại lần nữa, vẻ mặt nghi hoặc, “Ở đây chỉ có mười chín tấm, Văn Tuyết, có phải cậu giữ một tấm làm của riêng không hửm?”

Văn Tuyết đơ toàn tập, vành tai nhanh chóng đỏ lên.

Các bạn nữ còn lại bắt đầu nhốn nháo: “Văn Tuyết, lấy ra đi, đừng keo kiệt vậy chứ, chúng ta chụp ảnh tập thể mà…”

“Không, không có…Chụp hết cuộn phim rồi.” Bởi vì lòng bứt rứt nên đầu lưỡi Văn Tuyết líu lại, mặt đỏ như nhỏ máu, do dự hồi lâu mới bịa đại lý do, “À tớ nhớ rồi, là em trai tớ, tớ đã chụp cho nó một tấm.”

“Thôi được rồi.” Mấy cô gái nhỏ bĩu môi, giơ ảnh trong tay lên cười với cô, “Cám ơn!”

“Không có gì.” Văn Tuyết thở dài, lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi.

Về lại ký túc xá, Văn Tuyết lấy một quyển sách bài tập từ trong cặp sách mở ra.

Một tấm ảnh xuất hiện.

Đây là bức đầu tiên cô chụp bằng chiếc Polaroid của mình, nhân vật chính trong ảnh là Phương Hàn Tẫn.

Lúc đó anh đang chơi bóng trên sân, trời đổ tuyết nhưng anh chỉ mặc chiếc áo nỉ mỏng, đang bật nhảy cao trước rổ, áo trắng tựa tuyết, đạp gió mà đi.

Bức ảnh đó có lẽ chính là sơ tâm ban đầu của Văn Tuyết đối với sở thích nhiếp ảnh.

Bởi vì khoảnh khắc ấn nút chụp là vĩnh hằng.

Mặc kệ tương lai ra sao, dầu cho Phương Hàn Tẫn có ở nơi nao, trở thành người thế nào thì giờ khắc này, Phương Hàn Tẫn chỉ thuộc về Văn Tuyết, thuộc về tuổi thanh xuân năm cô mười tám.
Tám rưỡi tối, cuối cùng họ cũng đến ga Erenhot [3]. Đây là điểm dừng chân cuối cùng trước khi tàu ra khỏi đất nước.

[3] Thành phố Erenhot trong liên đoàn Tích Lâm Quách Lặc, Nội Mông.

Sau khi tàu dừng hẳn, vài thanh tra biên phòng lần lượt lên tàu thu hộ chiếu của hành khách.

Tàu đậu ở đây hơn bốn tiếng, khách đi tàu có thể xuống tàu một thời gian ngắn, thư giãn tại ga hít thở không khí trong lành.

Phương Xuân Sinh vừa xuống tàu mấy phút đã cóng không chịu nổi. Cậu bé co người vùi đầu vào khăn quàng cổ, hai chân cũng run lẩy bẩy trông đến là đáng thương. Văn Tuyết không khỏi cảm thấy xót xa.

“Vào trong thôi.” Lúc cô nói chuyện, hơi thở phả ra làn khói trắng.

Phương Hàn Tẫn nhìn quanh sân ga, hỏi cô: “Cậu không chụp ảnh à?”

Trạm này là một trong những địa điểm lý tưởng cho những người yêu thích nhiếp ảnh. Ánh đèn trắng mờ, màn đêm lạnh lẽo, hành khách xuống tàu xả hơi, và cả cảnh tàu lăn bánh kinh điển. Tiện tay chụp bừa là có ngay một tác phẩm cảm xúc, tràn ngập chuyện xưa.

Văn Tuyết do dự chốc lát, lại nhìn đến Phương Xuân Sinh run bắn vì lạnh, cuối cùng lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, tôi chụp thế đủ rồi, lên tàu nào.”

Phương Hàn Tẫn gật đầu, khom người ôm Phương Xuân Sinh vào lòng. Trước khi lên tàu, anh muốn lấy điện thoại ra chụp một tấm mới biết rằng trời quá lạnh nên điện thoại đã sập nguồn.

Vừa vào phòng, anh tìm ngay bộ chuyển đổi phích cắm từ vali để sạc điện thoại.

Văn Tuyết ngồi đầu giường cúi đầu nhìn máy ảnh, phóng to từng tấm, nghiêm túc xem xét từng chi tiết.

Phương Hàn nhìn cô, chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Hình như cả ngày nay cô chưa từng dùng điện thoại.

Thời đại này ngay cả một học sinh tiểu học như Phương Xuân Sinh cũng lướt điện thoại cả ngày, thế nhưng Văn Tuyết chỉ đọc sách, chụp ảnh rồi đi ngủ luôn mà không hề chạm vào điện thoại, không hề có dáng vẻ của một thanh niên đương đại.

Phương Hàn Tẫn nhìn Văn Tuyết, hỏi vu vơ: “Cậu có muốn sạc điện thoại không?”

Văn Tuyết vẫn nhìn chăm chăm vào máy ảnh, không buồn ngẩng đầu, “Không cần đâu.”

Phương Hàn không chút nản lòng, lấy điện thoại di động vừa khởi động lại đưa tới trước mặt Văn Tuyết, “À quên, tôi còn chưa có WeChat của cậu nữa.” Giọng nhuốm ý cười thiện chí, “Có thể thêm WeChat chứ?”

Sắc mặt Văn Tuyết bỗng cứng đờ, trầm mặc hồi lâu mới rầu rĩ đáp: “Tôi không có WeChat”

Phương Hàn Tẫn: “..”

Lý do từ chối này hơi tệ… thậm chí xúc phạm chỉ số IQ người khác.

Quên đi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cô ấy không muốn nói thì mình cũng không nên miễn cưỡng.

Phương Hàn Tẫn bất đắc dĩ cười cười, lấy điện thoại về.

Chờ thanh tra biên phòng trả hộ chiếu xong, Văn Tuyết chỉ rửa mặt qua loa rồi nằm luôn trên giường.

Toa tàu dừng ở ga này rất lâu. Không có âm thanh xình xịch, không có xóc nảy ngược lại khiến người ta cảm thấy không quen.

Ngoài cửa sổ là màn đêm dày đặc, ngọn đèn nhỏ trên xe tản ra ánh sáng mờ nhạt.

Giường trên truyền đến tiếng ngáy đinh tai nhức óc, không cần nghĩ cũng biết đến từ gã đàn ông nước ngoài không tim không phổi kia, đúng là bạ đâu ngủ đấy.

Văn Tuyết nghiêng người nhìn Phương Hàn Tẫn, lần này không ai dời mắt đi cả.

“Phương Hàn Tẫn.” Giọng Văn Tuyết rất nhẹ, giống như đang thủ thỉ, “Mấy giờ rồi?”

Phương Hàn Tẫn nhìn điện thoại: “Sắp mười hai giờ rồi.”

Văn Tuyết kéo chăn lên che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt dịu dàng.

“Vậy tôi ngủ nhé. Ngủ ngon.”

“Ừ.” Ánh mắt Phương Hàn Tẫn sâu hút, ngắm cô thật lâu, “Chúc ngủ ngon.”
Lúc tàu khởi động lại, Phương Hàn Tẫn đã thức giấc.

Nếu như anh nhớ không nhầm, lát nữa chuyến tàu sẽ đi qua biên giới Trung Quốc và Mông Cổ.

Trong bóng đêm, anh rón rén bước xuống giường, với tay lấy áo khoác mặc vào. Đi khỏi phòng chưa được bao lâu đã quay lại, lấy thuốc và bật lửa đặt trên bàn nhỏ.

Khoang hút thuốc vẫn sáng đèn, mùi thuốc lá còn vương. Phương Hàn Tẫn đẩy cửa sổ tạo thành khe nhỏ, gió lạnh trong nháy mắt lao tới, kéo theo cái lạnh của vùng hoang dã.

Phút chốc đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều.

Cửa sổ xe phản chiếu hình bóng anh có phần mờ ảo méo mó, đôi mắt thâm quầng, xương má gầy gò, như thể linh hồn anh đã bị hút khỏi thể xác, chỉ còn trơ trọi thân hình da bọc xương.

Ánh lửa bập bùng, khói lượn lờ giữa những ngón tay đang châm lửa, chậm rãi bủa vây cả không gian.

Đêm khuya thanh vắng, biên giới Trung Mông sáng rực như một người lính nơi biên cương, trầm mặc, trung thành.

Phương Hần Tẫn vô thức đứng nghiêm trang, nhìn theo cổng biên giới dần khuất dạng, cuối cùng biến mất trong màn đêm sâu thẳm.

Hiện tại chuyến tàu này đã ra nước ngoài, tiến vào lãnh thổ Mông Cổ.

Khói giữa giữa các ngón tay cháy đến tận cùng.

Phương Hàn Tẫn ra khỏi khoang hút thuốc, dọc theo hành lang trở về.

Tia sáng mờ ảo toả ra từ nóc xe lửa, ở đằng xa, anh trông thấy một bóng đen nhỏ nhắn giữa hành lang, giống như một túi hành lý bị bỏ rơi, cũng giống với một người đang ngồi xổm trên đất.

Đi thêm mấy bước nữa, ánh mắt Phương Hàn Tẫn đột ngột nheo lại, anh bước vội tới trước, ngồi xổm bên cạnh bóng đen.

“Xuân Sinh?” Anh cứ cho là mình trông gà hoá cuốc.

Trước khi ra khỏi cửa anh còn cố tình kiểm tra, rõ ràng Phương Xuân Sinh đang nằm trên giường ngủ rất ngon giấc. Sao đột nhiên lại rời giường, còn lang thang một mình giữa hành lang cơ chứ?

Ánh mắt Phương Xuân Sinh trợn tròn, môi không ngừng run rẩy, vừa nhìn thấy Phương Hàn Tẫn liền nhào ngay vào lòng anh, ôm chặt cổ anh nhỏ giọng khóc nức nở.

Lòng Phương Hàn Tẫn chùng xuống, cố sức giữ giọng điệu bình tĩnh, kiên nhẫn hỏi thằng bé: “Có chuyện gì thế? Em có lạnh không?”

Phương Xuân Sinh vùi vào lòng anh lắc đầu như trống bỏi, trong miệng ê ê a a, muốn nói gì đó nhưng không sao thốt thành lời.

Phương Hàn Tẫn tiếp tục dẫn dắt: “Có phải em muốn đi vệ sinh không?”

Phương Xuân Sinh vẫn lắc đầu, chỉ tay về hướng toa tàu.

“Vậy chúng ta về thôi.” Phương Hàn Tẫn ôm cậu bé, đi tới trước cửa toa tàu, đưa tay kéo cửa –

Cửa không mở được.

Bị khoá từ bên trong.

Cho nên, có ai đó đã đuổi Phương Xuân Sinh ra khỏi toa xe sau đó khóa trái cửa?

Phương Hàn Tẫn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ. Anh đập thình thịch vào cửa, gào lên bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh: “Mở cửa ra! Open the door!”

Qua thật lâu vẫn không nghe thấy ai đáp lại.

Phương Hàn Tẫn dường như nghe được âm thanh gì đó truyền ra từ trong phòng, ấm ức, đứt quãng giống như có người đang thụi vào giường.

Một luồng suy nghĩ chợt lóe lên, anh chợt ý thức được điều gì đó, toàn thân như nhũn ra, sống lưng ớn lạnh.

Anh nín thở, nghiêng tai dán sát cửa.

Phải rồi, là tiếng ai đó đang đấm vào giường! Còn xen lẫn vài ba tiếng khóc không rõ ràng.

Cẩn thận phân biệt, hẳn là truyền đến từ giường dưới bên góc trái.

Là giường của Văn Tuyết!