Sân bay Murmansk rất nhỏ, máy bay tròng trành hạ cánh, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ chỉ thấy một cánh đồng băng mênh mông bát ngát.
Trong lúc đứng chờ hành lý cạnh băng chuyền, Văn Tuyết lấy cuốn sổ tay ra, tìm thấy trang có dòng chữ viết tay của Diệp Tử Hàng.
Là một địa chỉ bằng tiếng Nga kèm theo một chuỗi số theo sau.
Lúc ấy cậu ta nói gì nhỉ? Đây là đồng chí tốt của cậu ta, mở một căn homestay ở gần cực quang, hình như tên là… “nhà của Natasha”?
Văn Tuyết mở điện thoại, hơi ngạc nhiên vì màn hình yên tĩnh đến lạ thường, không có thông báo tin nhắn mới, cũng không có bất cứ tin gì từ người kia.
Bây giờ đã là mười giờ hơn, chắc chắn anh đã thức giấc.
Văn Tuyết nhìn điện thoại suy nghĩ đến xuất thần, thầm nhủ, nhất định là anh cực kỳ thất vọng về cô.
Như vậy cũng tốt. Phải thất vọng đến tột đỉnh mới có thể cắt đứt hoàn toàn.
Văn Tuyết khẽ cong môi cười chua chát, quay về thực tại, bấm gọi số trên sổ chép tay.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ Nga trong trẻo.
Văn Tuyết giới thiệu bằng tiếng Anh, nghe được cái tên “Diệp Tử Hàng”, đầu kia tức tốc chuyển sang nói tiếng Trung.
“Do Thiết Tử giới thiệu à? Vậy giờ chị đang ở đâu? Tôi tới đón chị. Ôi dào khách khí cái gì, đây là chuyện phải làm!”
Tốc độ nói của cô ấy vừa nhanh vừa lưu loát, mang theo chút khẩu âm Đông Bắc. Văn Tuyết không khỏi ngạc nhiên trước mức phổ biến của tiếng Trung trên thế giới.
Đợi chừng hai tiếng đồng hồ, Văn Tuyết rốt cuộc cũng được diện kiến vị “đồng chí tốt” của Diệp Tử Hàng.
Cô nàng có một mái tóc ngắn đỏ rực, mắt sâu mũi cao, vóc dáng cao gầy, trông vô cùng bắt mắt giữa đám đông.
Văn Tuyết trù trừ, đi về phía cô nàng theo quán tính, quả nhiên khi chỉ còn cách vài mét liền nghe thấy tiếng Trung đặc sệt giọng Đông Bắc đang hét lên với chiếc điện thoại: “Đến rồi! Tôi làm việc ông cứ yên tâm đi, đảm bảo tiếp đón tận tình.”
Cúp điện thoại xong, cô nàng chủ động dang tay đón Văn Tuyết đang bước tới: “Là Văn Tuyết phải không? Tôi là Natasha.”
Văn Tuyết bắt tay với cô nàng, cười hỏi: “Cô đang gọi cho Tử Hàng à?”
“Ừ.” Natasha ôm lấy vai cô, “Cậu ấy dặn tôi phải đặc biệt quan tâm chị, cứ yên tâm nhé.”
Natasha đỗ xe ngoài sân bay. Cửa kính vừa mở, gió lạnh thấu xương ùa vào khoang xe như dao cứa. Hai mắt Văn Tuyết bị gió thổi buốt đau, lệ đong đầy hốc mắt, chưa kịp tuôn rơi đã kết băng.
Natasha khom lưng khuân hành lý của Văn Tuyết chất lên xe.
Trên xe tốt hơn nhiều. Máy sưởi trên xe còn ấm nóng, băng đọng trên hàng mi Văn Tuyết nhanh chóng tan ra, hai tròng mắt rưng rức trông đến là thương.
“Chị ổn chứ?” Natasha đưa khăn giấy cho cô, sau đó cắm chìa khoá khởi động xe.
Văn Tuyết quệt nước mắt, hỏi cô nàng: “Nơi này lạnh bao độ vậy?”
“Chắc phải âm hai mươi độ, ngày thường vẫn ổn nhưng hôm nay gió trở lớn, chắc chị bay sang đây chắc cũng mệt rồi đúng không?”
Nghe cô nàng nói thế, Văn Tuyết lại nhớ tới chuyến bay trắc trở ban nãy – máy bay gặp phải luồng khí lưu, xóc nảy liên tục trong mười phút, khuôn mặt người đàn ông ngồi bên trái cô tái đi vì sợ hãi, còn bà lão ngồi bên phải thì luôn miệng cầu nguyện.
Vất vả lắm mới chạm đến vùng trời Murmansk, xui rủi thế nào lại gặp phải gió mạnh, trước khi hạ cánh máy bay còn chao đảo mấy lần, tiếng nức nở sau cơn hoạn nạn phút chốc ngập tràn khoang máy bay.
Chính vào khoảnh khắc ấy, Văn Tuyết mới chợt nghĩ tới Phương Hàn Tẫn.
Anh vĩnh viễn trầm lặng như một tảng băng trôi, chỉ lại gần mới có thể phát hiện ra tình yêu sâu sắc ẩn sâu trong đôi mắt anh, tình yêu ấy luôn nhẹ nhàng khắc chế, gãi đúng chỗ ngứa.
Trên người anh có loại khí chất bình tĩnh không gì lay chuyển nổi, có lẽ vì đã kinh qua cuộc sống thăng trầm mới có thể tôi luyện anh thành một con người mạnh mẽ đến vậy, mặc cho đối diện với nghịch cảnh vẫn có thể ung dung thoải mái mà giải quyết.
Nên đối với việc cô không từ mà biệt, chắc là anh cũng có thể thản nhiên chấp nhận thôi…
Cứ xem như là một khúc nhạc đệm giữa hành trình cuộc đời dài đằng đẵng đi, tuy rằng kết cục không hoàn mỹ nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc anh tiếp tục tiến bước về phía trước.
Một bàn tay chợt quơ quơ trước mắt cô, “Ây, chị gái, nghĩ gì thế?”
Văn Tuyết hoàn hồn, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, “Tôi đang nghĩ không biết chừng nào mới thấy được cực quang.”
Natasha vừa lái xe vừa đưa tay chỉnh tần số đài radio.
“Khó nói lắm, Aurora nói rằng chỉ số cực quang hôm nay chỉ tầm 1,5. Ít nhất phải 3,5 trở lên thì mới thấy cực quang bằng mắt thường được.”
Thấy Văn Tuyết khó hiểu, cô nàng lại giải thích: “Aurora là một ứng dụng giám sát cực quang, có thể dự đoán được mức độ cực quang bùng phát. Chỉ số càng cao thì khả năng nhìn thấy càng nhiều. Nhưng cũng phải đáp ứng các điều kiện khác như không có ô nhiễm ánh sáng, thời tiết đẹp… Nhưng tóm lại là hôm nay chị không thể ngắm cực quang được đâu.”
Không cần cô nàng nói, Văn Tuyết đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu.
Chung quanh sương mù mờ mịt, gió lớn cuốn theo hạt tuyết đập lộp bộp vào cửa xe. Chiếc xe nhỏ đổ nát này giống một hòn đảo biệt lập kẹt trong gió tuyết, một mình một lối, tầm mắt chỉ nhìn rõ được con đường phía trước khi đèn pha tuyết rọi vào.
Hai cô gái trò chuyện câu được câu chăng.
Natasha kể rằng cô nàng dành vài năm ở vùng Đông Bắc, là bạn làm ăn của Diệp Tử Hàng, họ cùng nhau bán hàng tạp hoá dọc theo tuyến đường sắt K3 [1], đợi tích cóp đủ tiền sẽ trở về quê nhà mở homestay.
[1] Tàu K3/4 là tàu tốc hành quốc tế hàng tuần từ Bắc Kinh đến Moscow thông qua Ulaanbaatar. Đọc thêm tại đây.
Văn Tuyết hỏi: “Vậy dạo gần đây có đắt khách không?”
“Cũng tạm, bảy tám phần là tới đây là để ngắm cực quang. Có cặp yêu nhau ở một tuần rồi mà vẫn chưa đợi được cực quang, hôm qua vừa rời đi, hẳn là họ thất vọng lắm.”
Văn Tuyết thầm khấn, mong mình không xui xẻo như vậy.
Natasha hỏi lại: “Cơ mà sao chị tới đây một mình vậy?”
Văn Tuyết đáp hời hợt: “Không tìm được bạn đồng hành.”
Natasha liếc nhìn cô, hỏi bằng vẻ lơ đãng: “Sao không gọi Diệp Tử Hàng đi cùng? Dù sao cậu ta cũng là tên thất nghiệp lang thang, khẳng định sẽ đến chơi với chị.”
Văn Tuyết cảm thấy buồn cười, “Tôi và cậu ấy chỉ quen biết nhau trên tàu thôi, mới nói chuyện được mấy câu, vẫn chưa đủ thân đến mức có thể đi du lịch cùng nhau đâu.”
Nghe Văn Tuyết nói xong, rõ ràng Natasha thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tươi tắn hẳn lên.
Văn Tuyết nhớ tới điệu bộ của cậu chàng kia, không nén được cười rộ.
Cô hỏi Natasha: “Cậu ta bảo cô là đồng chí tốt của cậu ta, hai người từng yêu nhau à?”
Natasha chửi thầm, tỏ rõ chán ghét: “Cậu ta á, anh em thì được chứ bạn trai thì thôi đi.”
Văn Tuyết cười không đáp.
“À đúng rồi,” Natasha không kìm được lòng hiếu kỳ, nhướng mày nhìn sang Văn Tuyết, “Chị có bạn trai chưa?”
Văn Tuyết ngừng cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhất thời lâm vào luống cuống.
Qua thật lâu, cô mới nghe thấy chính mình trả lời: “… Từng có.”
“Thế sao anh ta không đến đây cùng chị?”
“Vừa chia tay.”
“À…” Natasha thức thời không hỏi tiếp nữa.
Im lặng lái xe một lát nữa, Natasha lại không nhịn được mở miệng: “Chị gái à, đừng buồn vì đàn ông nha, không đáng đâu.”
Văn Tuyết cười ảm đạm, “Tôi không buồn.”
Natasha nguýt cô, giọng điệu chắc nịch: “Đừng giả vờ nữa, chị tự soi gương mà xem có phải vẻ mặt mình bây giờ thất hồn lạc phách, bộ dáng như bị tổn thương vì tình không nhé? Một mình đến đây tức là đang cãi nhau với bạn trai đúng không?”
Văn Tuyết quay đi, không soi gương cũng chẳng buồn nói chuyện.
Gặp gỡ đúng người nhưng sai thời điểm đã được định sẵn sẽ không có kết cục hoàn hảo, chi bằng từ biệt đôi đường, mỗi người tìm vui một phương.
Lặng im hồi lâu, Văn Tuyết chuyển đề tài: “Còn bao lâu nữa mới đến?”
“Tình hình giao thông không tốt lắm, ít nhất phải tiếng rưỡi nữa.”
“Thế tôi ngủ lát.”
“Được.” Natasha cầm lấy tấm thảm ở ghế sau đưa cho cô, còn tốt bụng vặn nhỏ âm lượng radio.
Dù đã nhắm mắt nhưng Văn Tuyết vẫn có thể nhìn thấy một vùng đồng bằng trắng xóa, cô đứng giữa trời đất cuồn cuộn gió tuyết, bên tai là tiếng cuồng phong gào thét, xung quanh không có lấy một bóng người.
Hẳn cô đơn đến cùng cực cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Sảnh sân bay St. Petersburg, Phương Hàn Tẫn làm thủ tục chuyến bay ở quầy xong, xoay người nói tạm biệt với Chu Bồng.
Chu Bồng nói: “Xin lỗi anh, lần này không thể tiếp đón chu đáo.”
Phương Hàn Tẫn cụp mắt nhìn vé máy bay trong tay, giọng lạnh tanh: “Là kế hoạch tạm thời thay đổi, không trách cậu.”
Chu Bồng do dự giây lát mới hỏi cẩn thận: “Anh thật sự… Không có ý định đi tìm chị Văn ạ?”
“Không đi.” Phương Hàn Tẫn chững lại vài giây, giọng nói khàn khàn đè nén bao nhiêu cảm xúc, “Cần gì phải làm vậy? Không biết xấu hổ bám lấy chỉ khiến người ta cười chê thôi.”
“Em thấy tình cảm hai người tốt lắm mà…”
Phương Hàn Tẫn cười khổ, “Giây trước thì tình cảm thuận hoà, giây sau trở mặt không nhận người. Có lẽ người ta cũng chẳng nghiêm túc đến thế.”
Chu Bồng thở dài, vỗ cánh tay Phương Hàn Tẫn, an ủi anh: “Đừng buồn, chân trời nào chả có hoa thơm. Khi nào Moscow, để Trần Giai hoà dẫn anh đi đây đi đó, biết đâu còn có thể gặp được người tốt hơn.”
Phương Hàn Tẫn cười trừ, vẫy tay với cậu ta.
Trong phòng chờ, Phương Xuân Sinh hơi bồn chồn. Có lẽ thằng bé cảm nhận được nguồn năng lượng u ám trên người Phương Hàn Tẫn, nó khẩn trương vặn xoắn đôi tay nhỏ, giương mắt nhìn Phương Hàn Tẫn, mấp máy miệng mấy lần toan nói lại thôi.
Phương Hàn Tẫn đang kiểm tra tuyến đường trên điện thoại, không mặn không nhạt hỏi một câu: “Làm sao đấy?”
“Anh ơi,” Phương Xuân Sinh cuối cùng cũng không kìm được, “Lần này chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Về Moscow. Không phải em bảo chơi cho đã à? Về chơi mấy hôm rồi mình về nước.”
Một chốc yên lặng ngắn ngủi, Phương Xuân Sinh lại hỏi: “Thế chị Văn Tuyết cũng đi ạ?”
“Cô ấy?” Sắc mặt Phương Hàn Tẫn hơi tối, giọng lạnh như băng, “Không biết.”
“Chị ấy đi đâu thế anh?”
“Không biết.” Vẫn là giọng điệu không chút độ ấm, sắc mặt cũng lạnh lẽo.
Phương Xuân Sinh ngồi thẳng dậy, sốt ruột hỏi anh: “Có khi nào chị bị người xấu bắt cóc rồi không anh?”
Động tác trên tay Phương Hàn Tẫn bất chợt khựng lại.
Thật ra lúc biết Văn Tuyết rời đi, anh cũng đã tính tới khả năng này – nhỡ đâu Tôn Hách Minh dẫn cô đi, đồng thời ép cô viết xuống tờ giấy nói lời cáo biệt kia thì sao?
Nhưng trong tiềm thức, anh hiểu rõ rằng đây chỉ là lừa mình dối người.
Từ lúc bắt đầu Văn Tuyết chưa từng tính toán làm bạn đồng hành cùng anh. Rõ rành rành, cô đã từ chối anh rất nhiều lần lúc còn ở trên tàu. Sau cùng, chính anh là người mặt dày bám theo cô, mà cô, chẳng may gặp phải homestay không đàng hoàng rồi bị thám tử theo dõi nên mới nhờ tới sự giúp đỡ từ anh.
Bây giờ thấy tình hình khá khẩm hơn, không còn khả năng gặp nguy nữa nên cô mới tức tốc tách khỏi anh, tiếp tục cuộc hành trình ngắm cực quang của riêng mình.
Từ đầu tới cuối anh chỉ là một công cụ.
Phương Hàn Tẫn ngửa đầu tựa lưng vào ghế, nhắm nghiền hai mắt, ấn chặt mi tâm.
À, chỉ là một công cụ…
Vậy nên anh có tư cách gì để phẫn nộ, thất vọng, thậm chí là chỉ trích cô vì cô quá lạnh lùng vô tình cơ chứ?
Lòng bàn tay truyền đến từng đợt rung động khe khẽ, sau đó là tiếng chuông quen thuộc.
Phương Hàn Tẫn không nghĩ nữa, giơ điện thoại lên xem, là Trần Giai Hoà gọi.
Điện thoại vừa kề vào tai đã nghe thấy âm thanh run rẩy của Trần Giai Hoà, tiếng thở hổn hển như thể vừa bị dọa mất vía: “Phương Hàn Tẫn, dọa chết em mất! Em đang tính ra ngoài thì có một gã không biết từ đâu xông đến bóp cổ em, hỏi em Văn Tuyết ở đâu…”
Phương Hàn Tẫn đen mặt, ánh mắt căng thẳng, vội vàng hỏi: “Thế em nói chưa?”
“Dĩ nhiên là chưa rồi!” Giọng Trần Giai Hoà đột ngột vút cao, nghe qua có vẻ kinh hãi lắm, “Cũng may có người phục vụ đi ngang qua nên em nhanh chóng cầu cứu, người nọ mới chịu thôi.”
Phương Hàn Tẫn đăm chiêu một lát, trầm giọng hỏi lại: “Trông gã như thế nào?”
Trần Giai Hoà vừa nhớ lại vừa miêu tả đặc điểm ngoại hình của gã đàn ông đó, từng đặc điểm một đều khớp với Tôn Hách Minh.
Sau cùng, cô chốt: “Dù sao thì tên đó nhìn có vẻ rất khó chơi. Anh nhớ cẩn thận nhé.”
“Cám ơn em. Bây giờ em đang ở đâu? Có an toàn không?”
“Yên tâm, em đang trên xe về trường rồi.”
“Không sao là tốt rồi.”
Cả hai duy trì im lặng.
Phương Hàn Tẫn nhớ tới một việc quan trọng hơn: “Em có nghĩ một người Trung Quốc như hắn có thể tra được chuyến bay của bọn anh, hoặc là chỗ nghỉ chân không?”
Trần Giai Hoà hạ giọng, nói một cách sâu xa: “Ở đây chỉ cần có tiền, chuyện gì mà chẳng làm được.”
Phương Hàn Tẫn phút chốc ngạc nhiên.
Ở đầu bên kia, Trần Giai Hoà thể hiện rõ nỗi bất bình: “Quan chức ở đây tham nhũng nghiêm trọng lắm, người bình thường làm gì cũng phải dúi tiền. Cả hãng hàng không có khác gì đâu, chỉ cần cho đủ tiền thì dư sức tra được thông tin anh muốn.”
Tâm tình Phương Hàn Tẫn hết sức buồn bực nhưng lại chẳng biết trút đi đâu, anh căm tức nghiến răng, ghì chặt mái đầu.
Quả là rắc rối lớn.
Cúp điện thoại, Phương Hàn Tẫn nhìn chằm chằm hai chiếc vé máy bay đi Moscow trong tay, lâm vào rối rắm một khoảng thời gian lâu thật lâu.
Anh có muốn đi tìm cô không?
Anh cũng không ngại mặt nóng dán mông lạnh, dù sao da mặt anh dày sẵn rồi, dán thêm mấy lần thì mông có lạnh cách mấy cũng được sưởi ấm thôi.
Nhưng tận sâu trong lòng anh vẫn có gì đó rất khó chịu, tựa như bị người ta đâm cho một dao.
Ngoại trừ đau đớn thì còn chút buồn bực không tên, vừa tức giận vừa tủi thân vô cùng, chèn ép lồng ngực anh đến hoảng hốt không thôi.
Phương Hàn Tẫn cuộn chặt nắm đấm thụi thật mạnh vào ngực, vé máy bay bị vò nát.
Phương Xuân Sinh bị vẻ mặt anh dọa hú hồn, rụt rè hỏi: “Anh ơi, anh khó chịu lắm ạ?”
Phương Hàn Tẫn lắc đầu, tựa lưng vào ghế, lần nữa rơi vào suy tư.
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại lại reo lên.
Tin nhắn WeChat, người gửi là giáo sư Lâm: “Gần đây có ổn không? Hơn hai tháng không gặp, tình hình của cậu sao rồi?”
Phương Hàn Tẫn bất giác nhíu mày.
Chắc bây giờ trong nước là sáu giờ chiều nhỉ? Sao tự nhiên giáo sư Lâm lại nhớ đến anh?
Phương Hàn Tẫn hơi thẳng lưng, cầm di động nhắn lại: “Gần đây khá ổn, ngủ ngon, không uống thuốc, mọi thứ đều tốt.”
Chờ một lát, giáo sư Lâm lại tiếp: “Tôi nghe ông La nói cậu đi Nga à?”
“Vâng, dẫn em trai đến khám bệnh.”
“Chờ cậu về nước chúng ta gặp mặt.”
“Được ạ.”
Chỉ một vài từ ngắn gọn xúc tích, cuộc đối thoại kết thúc.
Phương Hàn Tẫn cất điện thoại đi, tiếp tục cân nhắc giữa “đi” và “không đi”, đây quả là lựa chọn khó khăn.
Có lẽ bị tin nhắn WeChat vừa rồi làm rối mạch suy nghĩ, trong đầu anh bỗng hiện lên hình tượng của giáo sư Lâm – ông là bác sĩ tâm lý, hơn bốn mươi tuổi, khí chất nho nhã ôn hoà, là tri kỷ lâu năm của giáo sư La.
Năm tư đại học, gia đình Phương Hàn Tẫn bất ngờ gặp biến cố, cuộc sống rơi thẳng từ thiên đàng xuống địa ngục, ngoài ra tinh thần cũng có vấn đề. Anh trải qua cả ngày trong căn phòng cho thuê, canh giữ Phương Xuân Sinh khi ấy hẵng còn nhỏ, cả đêm thức trắng, mắt thao láo đến hừng đông.
Tinh thần sa sút khiến cơ thể anh ốm o gầy mòn, sắc mặt vàng vọt héo úa, thoạt nhìn chẳng khác gì cô hồn dã quỷ.
Mấy tháng sau, giáo sư La đến thăm anh, nhìn thấy cậu học sinh mình từng coi trọng trở nên như vậy, một ông lão hơn sáu mươi tuổi đau lòng đến mức đấm ngực dậm chân. Ông buộc Phương Hàn Tẫn đến phòng khám của giáo sư Lâm, còn hứa hẹn sẽ trả phí cho anh.
Không muốn thầy thất vọng, Phương Hàn Tẫn chấp nhận mỗi tháng đến phòng thăm khám tâm lý một lần, kiên trì trong suốt năm năm, cho đến khi anh dần bình phục.
Tính ra đã hai tháng rồi anh chưa đi gặp giáo sư lâm.
Hình ảnh giáo sư Lâm trong tâm trí dần tản, gương mặt Văn Tuyết lại xuất hiện, rõ ràng, sinh động đến vậy, không làm sao xua đi được.
Phương Hàn Tẫn thở dài, con tim lại bắt đầu rầu rĩ đau đớn.
Anh thực sự chẳng thể làm gì được cô.
Tiếng loa thông báo trong phòng chờ nhắc nhở hành khách đến Moscow chuẩn bị lên máy bay. Hành khách xung quanh lục tục đứng dậy tràn sang cửa máy bay, xếp thành hàng dài.
Phương Hàn Tẫn cũng đứng dậy, nhấc hành lý, dắt Phương Xuân Sinh đi về phía cuối hàng người.
Chợt, anh dừng bước, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một ý nghĩ – Không lẽ Văn Tuyết cũng có vấn đề về tâm lý?
Liên hệ tới quá trình trưởng thành của cô, những cuộc gặp gỡ gần đây và mọi biểu hiện trên đường đi, càng nghĩ anh càng cảm thấy suy đoán này rất có khả năng.
Vậy, câu hỏi tiếp theo là, bệnh tâm lý của cô nghiêm trọng đến mức nào?
Hàng ngũ liên tục dịch về phía trước nhưng hai chân Phương Hàn Tẫn như đóng đinh tại chỗ, không thèm để tâm đến ánh mắt bất mãn của người đằng sau.
Anh nhớ lại những gì mình đã trả qua, trong những tháng ngày đen tối và tuyệt vọng nhất, anh thậm chí đã nghĩ đến việc tự sát.
Nếu không nhờ có giáo sư La kịp thời nhận ra biểu hiện bất ổn, thì rất có thể anh đã chết ngay trong căn phòng bức bách kia.
Những hồi ức, hoài nghi, lo âu ùn ùn ập đến, quấy nhiễu tâm trí anh thành một mớ bòng bong…
Bất giác, lưng Phương Hàn Tẫn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.