Đoàn Tàu Trong Sương Mù

Chương 23




Căn phòng im như tờ, hệ thống sưởi ấm áp kéo cơn buồn ngủ kéo đến tự bao giờ. Văn Tuyết cố chống đỡ mí mắt trĩu nặng, rút một cuốn album ảnh trên giá đựng tạp chí bên cạnh lật xem nhưng không có hứng thú nên lại cất đi, lấy điện thoại trong túi ra.

Cô khởi động điện thoại. Về với môi trường ấm áp, cột pin điện thoại nhanh chóng tăng đến ba mươi phần trăm, cũng còn cầm cự được một tiếng. 

Văn Tuyết mở giao diện WeChat theo thói quen, di ngón tay đến cái tên “Tôn Hách Minh”, lần lữa mãi vẫn chưa nhấn xuống.

Có nên xóa kết bạn với hắn không? Cô rơi vào trầm tư.

Bản chất chuyện này khác với việc xoá WeChat bố mẹ. Cùng lắm thì bố mẹ mắng cô té tát thôi, chỉ cần mắt điếc tai ngơ thì chẳng gì có thể tác động tới cô được.

Nhưng lời đe dọa của Tôn Hách Minh là hàng thật giá thật, không phải cứ xoá WeChat là có thể vờ như được sống một cuộc đời bình yên.

Văn Tuyết không chút nghi ngờ rằng hắn sẽ tìm mọi cách để trả thù cô. Giữ lại WeChat biết đâu sẽ giúp cô kịp thời quan sát động tĩnh kẻ thù. 

Văn Tuyết hít sâu một hơi, mở khung chat ra.

Tôn Hách Minh không gửi thêm tin nhắn nào, chuyện này không khỏi khiến cô sinh nghi.

Nếu như người ở Quảng trường Đỏ thật sự là hắn, thì dựa theo tính cách ấy hẳn giờ phút này phải ra vẻ huênh hoang mới đúng chứ?

Khoác lác rằng ngay sau khi hắn xuất hiện hòng dọa cô sợ són ra quần rồi té chạy, nhân tiện bỏ lại mấy câu uy hiếp, chẳng hạn như “mày chết chắc”, hoặc “mày không thể thoát khỏi tao được đâu”, blah blah.

Nhưng chờ mãi mà WeChat của cô vẫn không có gì mới, biết đâu…

Nhỡ người đàn ông kia không phải hắn thì sao?

Văn Tuyết ôm lòng cầu may.

Có lẽ cô thực sự nhìn lầm? Người kia chỉ là một người đi ngang qua có ngoại hình hao hao hắn, lại trùng hợp có biểu cảm u ám nên cô mới sợ bóng sợ gió, tự mình dọa mình?

Lo lắng nhiều cũng vô dụng, nó chỉ đánh tan phòng tuyến tâm lý của mình trước khi kẻ thù thực sự xuất hiện mà thôi.

Văn Tuyết thoát khỏi giao diện WeChat.

Chuyến đi chỉ vừa mới bắt đầu, cô quyết định buông xuống những lo toan, vui vẻ tận hưởng hết mấy hôm.

Hơn hai tiếng chờ đợi trôi qua, cánh cửa văn phòng cuối cùng cũng mở. Phương Hàn Tẫn cầm tay Phương Xuân Sinh, còn Trần Giai theo sau họ.

Văn Tuyết vội vàng đứng dậy.

Chỉ nhìn lướt qua cô đã nhạy cảm nhận ra ngay, tâm trạng Phương Hàn Tẫn đang không được tốt.

Cô thức thời giữ yên lặng, lẽo đẽo đi theo đằng sau họ.

Họ đi thang máy xuống lầu, dọc theo con đường đến cổng trường không ai nói lời nào.

Bầu không khí yên ắng đến nghẹt thở.

Lúc chờ taxi, Trần Giai Hoa nhẹ giọng nói: “Đàn anh, anh không cần tự trách mình đâu ạ, anh đã làm tất cả những gì có thể rồi. Tương lai thế nào cứ để ông trời quyết định thôi.”

Phương Hàn Tần ừ khẽ, lại nói: “Thật sự cảm ơn em.”

“Chỉ tiện tay giúp thôi mà.” Trần Giai Hoà khẽ nhếch môi cười: “Vẫn nên cảm ơn giáo sư La ấy, mấy năm rồi mà ông ấy vẫn luôn nhớ tới anh.”

Nét mặt Phương Hàn Tẫn chợt ảm đạm đi trông thấy, anh cụp mắt che đi nỗi cô đơn đong đầy.

Văn Tuyết dắt tay Phương Xuân Sinh, lẳng lặng đứng đằng sau hai người.

Taxi đến, họ lần lượt lên xe, vẫy tay chào tạm biệt Trần Giai Hoà.

Phương Hàn Tẫn ngả người ra ghế, tay day mạnh thái dương.

Văn Tuyết nhận ra anh đang rất buồn bực, nguyên nhân hơn nửa liên quan đến bệnh tình của Phương Xuân Sinh.

Cô cẩn thận ôm Phương Xuân Sinh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng thằng bé, dỗ dành: “Xuân Sinh mệt không em? Muốn ngủ một lát không nào?”

Phương Xuân Sinh gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Chỉ một chốc sau, đầu thằng bé đã ngoẹo lên khuỷu tay cô hít thở đều đều.

Khi về lại khách sạn vẫn chưa tới năm giờ, ăn cơm tối thì quá sớm, ra ngoài đi dạo cũng không kịp, họ quyết định quay về phòng nghỉ ngơi.

Văn Tuyết cẩn thận đặt Phương Xuân Sinh xuống giường, cởi áo khoác và giày của thằng bé rồi phủ chăn lên.

Cô ngồi cạnh giường chống cằm nhìn khuôn mặt cậu bé đang say ngủ.

Trẻ con đáng yêu nhất khi ngủ, một đứa bé có vẻ ngoài kỳ lạ như Phương Xuân Sinh cũng không ngoại lệ. Mắt em nhắm chặt, môi hơi mở, hiền lành vô hại như một thiên thần nhỏ.

Nhìn một lúc, cô mới dời mắt sang giường bên, Phương Hàn Tẫn đang ngồi dưới đất, túi xách đặt trên giường.

Văn Tuyết không nén được tò mò: “Đây là gì thế?”

Thật ra cô đã thấy chiếc vali này lúc ở trên taxi, khi ấy cô cứ ngỡ đây là quà cho giáo sư nên cũng không hỏi nhiều.

“Hồ sơ bệnh án của Xuân Sinh.”

Phương Hàn Tẫn kéo khóa vali, lấy một xấp tài liệu dày cộp ra rồi lần lượt bày lên giường.

Văn Tuyết líu cả lưỡi: “Nhiều thế?”

Cô bước qua, cúi người lật xem từng xấp một, bệnh án ngoài cùng bên trái được viết tay, trang giấy đã ố vàng, thời gian là vào tháng 8 năm 2011.

Văn Tuyết thầm suy đoán, lúc ấy Phương Xuân Sinh mới mấy tháng tuổi, người dẫn cậu bé đến viện chắc là bố mẹ Phương.

Cô lại nhìn sang phải, có rất nhiều phiếu chẩn bệnh, ảnh chụp CT, giấy nhập viện, thậm chí cả giấy báo bệnh tình nguy kịch, thời điểm là cuối năm 2013.

Phương Hàn Tẫn nhìn theo ánh mắt chăm chú của cô, nghiêm túc giải thích: “Trẻ mắc hội chứng Down có sức đề kháng kém, dễ nhiễm bệnh. Năm đó nó chưa đầy ba tuổi đã bị lao suýt thì mất mạng. Giấy báo bệnh này là anh ký.”

Lòng Văn Tuyết ngổn ngang trăm mối.

Cô ngước mắt đối mặt với anh, đưa tay vuốt tóc anh.

Phương Hàn Tẫn cười khổ, tiếp tục nói: “Lúc trước em bảo anh không có tình cảm gì với thằng bé, sở dĩ anh nuôi nó là để báo đáp ơn sinh thành dưỡng dục của bố mẹ. Thật ra em chỉ đúng một nửa. Tình cảm là một thứ rất diệu kỳ, ngay cả hai người xa lạ cũng sẽ bất chợt nảy sinh cảm xúc trong một khoảnh khắc nào đó. Có lẽ sợi dây kết nối của anh và Xuân Sinh xuất hiện vào giây phút anh ký vào giấy báo bệnh kia.”

Cũng chính vào lúc đó, anh đột nhiên nhận ra rằng mình phải chịu trách nhiệm với sinh mệnh nhỏ bé đang thoi thóp trên giường bệnh kia.

Từ nay về sau, họ chỉ còn lại nhau.

Văn Tuyết phủ tay lên tay anh rồi siết thật chặt, an ủi: “Anh làm tốt lắm.”

Cô cúi đầu tiếp tục đọc bệnh án.

Sau khi đọc gần hết, cô không khỏi tấm tắc: Nuôi dạy một đứa trẻ mắc hội chứng Down khó hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. 

Ở đây có bao nhiêu hồ sơ bệnh án là bấy nhiêu chuyến Phương Hàn Tẫn dẫn Phương Xuân Sinh đến viện khám, điều trị, tập luyện phục hồi chức năng, họ đã trải qua biết bao gian khổ, có những khi tuyệt vọng tưởng chừng sắp buông bỏ…

Cuộc sống của anh lấp đầy bởi Phương Xuân Sinh, còn bản thân anh thì sao? Anh làm việc thế nào? Sao có thể gặp gỡ được những người bạn mới? Yêu đương kiểu gì? Làm cách nào lên kế hoạch vun vén cho tương lai?

Văn Tuyết chợt thấy thương cảm.

Cô nghĩ về mình. Suy cho cùng cô và Phương Hàn Tẫn đều như nhau, là một chú chim bị gông cùm bởi tình thân.

Điểm khác biệt là cô bị ép buộc, còn Phương Hàn Tẫn là chủ động lựa chọn.

Nhưng tâm trạng buồn bã không kéo dài được bao lâu đã lập tức bị một chuyện quan trọng hơn đá bay.

“Lúc vừa ra khỏi văn phòng trông anh không ổn lắm.” Văn Tuyết nhìn Phương Hàn Tẫn, cân nhắc từng từ một, “Có phải kết quả chẩn đoán của Phương Xuân Sơn không được như mong đợi?”

Phương Hàn Tẫn rầu rĩ đáp phải.

Anh gục đầu, dụi mặt hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Anh đưa hồ sơ bệnh án và báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của Xuân Sinh cho giáo sư Lavikov xem. Ông ấy cho biết mức độ hormone, chức năng thể chất và mức độ phát triển của Xuân Sinh kém hơn những đứa trẻ mắc bệnh Down bình thường, em ấy còn mắc bệnh tim bẩm sinh và phải phẫu thuật trước mười tuổi, nếu không, rất có thể…”

Anh nghẹn họng, hít một hơi thật chậm rồi nói tiếp: “Có lẽ em ấy không thể sống được đến độ tuổi trung bình.”

Văn Tuyết không còn lời nào để nói: “Tuổi trung bình là bao nhiêu…”

“16 tuổi.”

Trái tim Văn Tuyết trĩu nặng, vô thức nhìn sang cơ thể nhỏ bé nằm trên giường.

Thằng bé ngủ rất ngoan, không ngọ nguậy quậy phá, ngực nó hơi phập phồng, phảng phất như tất cả muộn phiền và bệnh tật trên thế gian đều không liên quan gì đến mình.

Thế nên cô rất khó liên hệ hình ảnh bình yên này với chuyện Phương Hàn Tẫn vừa nói: 

“…Kể cả khi chưa sống đến tuổi trưởng thành, sau ba mươi tuổi các triệu chứng bệnh Alzheimer sẽ xuất hiện. Không những vậy, họ có nguy cơ mắc ung thư máu cao hơn nhiều so với người thường.”

Giữ im lặng hồi lâu, Văn Tuyết bèn quay đi, lén gạt nước mắt.

Cô biết bây giờ an ủi bất cứ điều gì cũng chỉ là vô ích.

Trong thâm tâm Phương Hàn Tẫn biết rất rõ anh sẽ phải chịu đựng những gì – bản thân mất đi tự do, chi phí điều trị là hố đen không đáy, lo lắng triền miên và một cái chết không thể tránh khỏi. 

Vào ngày đầu tiên anh mang gánh nặng trên vai, anh đã biết rõ điều đó.
Hoàng hôn dần buông, tuyết tung bay trên bầu trời.

Phương Xuân Sinh hẵng còn đang ngủ. Hai người không đánh thức cậu bé, bước xuống lầu dùng bữa.

Ngoài cửa sổ sát đất, đường phố trống trải yên tĩnh không một bóng người, chỉ có một hàng xe đỗ ven đường, nóc xe phủ đầy tuyết. Đèn đường gieo ánh vàng mờ ảo, bông tuyết nhảy nhót khắp không trung, lấp kín cả mặt đường. 

Món chính vẫn chưa được bày lên. Văn Tuyết lắc nhẹ chiếc cốc, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, trò chuyện đôi ba câu với Phương Hàn Tẫn.

Cô chợt nhớ tới lời Trần Giai Hoà nói lúc chiều, nhất thời không kiềm được lòng tò mò: “Năm cuối đại học anh gặp chuyện gì à?”

Phương Hàn Tẫn hơi ngạc nhiên, nhíu mày nhìn cô, đôi mắt mê mang.

Văn Tuyết giải thích: “Trần Giai Hoà Bảo cô ấy cảm thấy tiếc nuối thay anh. Anh xuất sắc nhường ấy, vốn năm cuối đại học là có thể… Cô ấy chưa nói xong, em cũng không hỏi.”

“Ồ.” Phương Hàn Tẫn nhướng mày, ngay sau đó mặt tối sầm lại. Anh nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói: “Có thể cô ấy định nói với em rằng năm cuối anh đã được tiến cử học lên nghiên cứu sinh nhưng vì chuyện gia đình nên không thể không từ bỏ.”

Văn Tuyết mím môi, chợt thấy hối hận không thôi.

Lẽ ra cô không nên hỏi.

Biết rằng chuyện dĩ vãng chỉ đầy ắp tiếc nuối, cớ gì cô cứ phải vạch trần vết sẹo của người ta vô số lần chỉ để thoả mãn trí tò mò của bản thân? 

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô, Phương Hàn Tẫn cười, giọng điệu thong dong: “Không sao, đều qua hết rồi. Bây giờ ngẫm lại anh lại thấy rất có lỗi với thầy. Trong quãng thời gian đại học, thầy vẫn đối xử tốt với anh, vài lần còn dẫn anh theo làm mấy dự án. Đơn tiến cử học nghiên cứu sinh cũng là nhờ thầy hết, tiếc là sau đó…”

Anh nhún vai không nói nữa.

Văn Tuyết sực nhớ ra, “Chính là vị giáo sư La mà trần Giai Hoà nói à?”

“Ừ.” Trong mắt Phương Hàn Tẫn hiện ý cười nhạt nhoà: “Giáo sư La biết nhà anh gặp chuyện, nợ nhiều tiền nên mới giới thiệu công việc kiếm tiền cho anh. Tốt nghiệp vài năm rồi nhưng ông ấy vẫn rất quan tâm anh, lần này hẹn được giáo sư Lovikov cũng là nhờ có ông ấy đánh tiếng trước.”

Văn Tuyết cảm khái từ tận đáy lòng: “Có thể gặp được giáo viên thế này cũng thật may mắn.”

Phương Hàn Tẫn uống một hơi hết non nửa ly vang đỏ, hương đắng chát lan tỏa khắp đáy lòng.

“Có một câu thơ thế nào nhỉ? Ngã diệc phiêu linh, thập niên lai, thâm ân phụ tẫn, tử sanh sư hữu” [1] Đoạn, anh ngẩng đầu, nụ cười nhạt nhoà hoá nỗi cô đơn sâu thẳm, “Lúc hoạn nạn thì lại càng không muốn đối mặt với những người từng đối đãi thật lòng với mình.”

[1] Đây là một câu trong bài từ do Cố Trinh Quan (1637-1714) viết để ôn lại tình bạn với Nạp Lan Tích Đức (là tiến sĩ đời Khang Hy, quan Nhất đẳng thị vệ). Đại khái ông nói: “Ta đã phiêu dạt bấy lâu nay; trong mười năm qua, (ta) chịu ân nghĩa nặng thầy bạn, có người còn sống, lại có người đã rời dương thế.

Văn Tuyết xót xa, rất muốn cho anh một cái ôm.

Cô nắm tay anh, nói với giọng chắc nịch: “Phương Hàn Tẫn, tin em đi, một ngày đó anh sẽ sớm ‘Đông Sơn tái khởi’ [2] thôi.”

[2] Sau khi thất bại lại có được thành công.  

Phương Hàn Tẫn cười, ngẩn ngơ nhìn ly rượu trong tay, tự trào phúng: “Chưa từng có được thì lấy đâu ra Đông Sơn tái khởi?” [3]

[3] Ý Phương Hàn Tẫn là những người trải qua thất bại rồi có được thành công đều là những người đã từng có được thành công, còn Phương Hàn Tẫn vẫn chưa có thành tựu gì nên không thể gọi là Đông Sơn tái khởi được.

Ánh mắt cô ngời sáng, sự chân thành trong đó gần như là thành kính, “Chỉ trong vòng mấy năm mà anh đã trả hết hơn trăm vạn đã là giỏi lắm rồi! Nếu là em thì chắc cho cả đời cũng không thể kiếm được từng ấy tiền.”

Phương Hàn Tẫn cũng nhìn thẳng vào cô, “Em hiểu lầm năng lực chính mình rồi. Tiềm năng của con người là vô hạn, đừng đánh giá thấp bản thân.”

Văn Tuyết nói một cách trịnh trọng: “Anh cũng vậy, đừng xem thường chính mình. Anh đã từng lăn lộn dưới đáy xã hội, tương lai sẽ ngày một tốt hơn thôi.”

Phương Hàn Tẫn không tiếp lời, chỉ nhìn cô cười.

Nhân viên phục vụ đến cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, món chính được bày trên bàn.

Văn Tuyết gọi bò kho và súp rau củ. Cô buồn bực ăn một lúc, tâm tư hoàn toàn không đặt nơi đây.

“Ui, nói đi cũng phải nói lại,” ăn được phân nửa, cô lại nhìn Phương Hàn Tẫn, ánh mắt chất chứa sự hiếu kỳ, “Làm thế quái nào mà anh kiếm được nhiều tiền thế?”

Phương Hàn Tẫn chậm rì rì ăn nửa cây xúc xích hun khói, một lúc sau mới ra vẻ thần bí: “Đây là bí mật kinh doanh của anh, sao có thể tiết lộ được?”

Văn Tuyết bĩu môi, nhìn anh trông đợi, giọng ngập tràn ai oán: “Em còn gánh còng lưng món nợ hai mươi vạn đấy. Đại ca à, có tiền thì phải cùng nhau kiếm chứ.”

Phương Hàn Tẫn cười chịu thua, “Được rồi.”

Anh đặt nĩa xuống, từ từ lục lọi lại trong đống ký ức: “Ban đầu, giáo sư La giới thiệu vài sinh viên cho anh, họ muốn đi du học nhưng tiếng Anh không tốt nên anh giúp họ chuẩn bị hồ sơ, viết sơ yếu lý lịch rồi chuẩn bị phỏng vấn… Tóm lại là tận dụng lợi thế tiếng Anh và lỗ hổng thông tin để kiếm chác tiền môi giới. Sau đó ông giới thiệu anh với một công ty agency, chủ yếu là làm hồ sơ xin đi du học, định cư và lao động nước ngoài.” 

Văn Tuyết không khỏi nghi hoặc: “Vậy tiền hoa hồng của anh không bị công ty môi giới ấy lấy à? Sao anh không tự thành lập công ty riêng?”

Phương Hàn Tẫn kiên nhẫn giảng giải: “Anh phải chăm sóc cho Xuân Sinh, không đủ sức lực và thời gian. Làm ở công ty môi giới thì thời gian sẽ thư thả hơn.”

Văn Tuyết trầm ngâm, nửa tin nửa ngờ với những điều anh vừa nói: “Vậy làm cách nào anh kiếm được trăm vạn?”

Phương Hàn Tẫn từ tốn nhai nuốt thức ăn, rút khăn giấy lau miệng xong mới trả lời câu hỏi của cô: “Trong lúc làm việc ở đó anh còn mở một cửa hàng trên Amazon [4].”

[4] Amazon là một công ty công nghệ quốc gia của Mỹ được thành lập vào năm 1994 tại Bellevue, Washington do Jeff Bezos sáng lập, tập trung chủ yếu vào các hoạt động thương mại điện tử, trí tuệ nhân tạo cũng như điện toán đám mây. một trong những tập đoàn bán lẻ trực tuyến hàng đầu thế giới nổi tiếng trên toàn thế giới.

“…” Văn Tuyết choáng toàn tập.

Phương Hàn Tẫn mà lại mở shop online? Cô không tài nào hình dung nổi. 

Vả lại thời buổi bây giờ mở shop online vẫn có thể kiếm lời ư? Theo như cô biết, các trang web thương mại điện tử nổi tiếng nhất Trung Quốc đang bị bão hòa dần, người mới chen chân vào muốn kiếm miếng bánh cũng khó.

Phương Hàn Tẫn đoán được cô muốn hỏi gì, chủ động truyền đạt kinh nghiệm: “Do ngành sản xuất trong nước tương đối phát triển, nhân công rẻ, giá thành sản phẩm thấp nên nếu em bán các mặt hàng nhỏ lẻ trong nước ra nước ngoài sẽ có thể kiếm được kha khá tiền chênh lệch đấy.”

Văn Tuyết nhanh chóng hiểu ra mô hình lợi nhuận kiểu này, nhưng ngẫm lại vẫn thấy gian nan không thôi: “Vậy kho hàng của anh ở Trung Quốc hay nước ngoài? Chi phí hậu cần chắc cũng rất cao phải không? Giờ chuyển phát nhanh ra nước ngoài tiện lợi lắm à?”

Phương Hàn Nhẫn cười sâu xa.

“Thật ra rất đơn giản. Anh không cần nhà kho, cũng không cần hậu cần.”

Giọng điệu từ tốn chêm vào chút khó đoán của anh khiến trái tim Văn Tuyết ngứa ngáy vô cùng.

“Trong nước có vài trang web chuyên kinh doanh buôn bán. Sau khi nhận được đơn của khách nước ngoài, anh lên ngay các trang web này để đặt hàng, họ sẽ chuyển thẳng đến các địa chỉ ở nước ngoài. Đối với phí chuyển phát, khách hàng có thể chọn thanh toán riêng hoặc bao gồm trong giá của món hàng. Thế là anh kiếm được tiền chênh lệch.”

Văn Tuyết nghe xong mà thảng thốt hồi lâu.

“Chỉ đơn giản vậy thôi á?” Cô vò tóc, cảm giác khó lòng mà tin nổi, “Đúng là một vốn bốn lời.”

Phương Hàn Tẫn cười gật gù, cam chịu lời nhận xét của cô.

Văn Tuyết mải ngạc nhiên mà quên mất mình vẫn chưa ăn xong. Cô tiếp tục dùng bữa nhưng cứ có cảm giác như nhai phải sáp vậy.

Thịt bò không thơm, vang đỏ không ngon, gì cũng thua xa việc kiếm tiền.

Phương Hàn Tẫn rất nhanh đã vét sạch đồ ăn, anh bèn gọi nhân viên phục vụ tới kêu thêm một phần thịt bò hầm khoai tây, đóng gói mang về cho Xuân Sinh.

Trong lúc đợi thức ăn, Văn Tuyết hỏi một câu tế nhị, cũng là điều cô quan tâm nhất: “Mất bao lâu để shop online của anh kiếm được hai trăm vạn?”

Phương Hàn Tẫn nhìn cô, “Theo lợi nhuận năm ngoái thì không quá ba tháng.”

Chợt thấy ánh mắt Văn Tuyết bừng sáng như đèn pha.

Trông vẻ mặt nóng lòng muốn thử của cô như thể làm giàu dễ như bỡn, Phương Hàn Tẫn cảm thấy mình cần phải thức tỉnh cô lại ngay, kẻo cô lại đâm vào ngõ cụt rồi sứt đầu mẻ trán.

“Kiểu kiếm tiền này bây giờ cũng chả phải bí mật gì. Dễ thấy được ngày càng có nhiều người chạy theo xu hướng, vậy nên cạnh tranh cũng gắt gao hơn nhiều.”

Văn Tuyết ủ rũ “Ồ” lên một tiếng, ngọn lửa nhiệt tình trong mắt bị dập hơn phân nửa.

Phương Hàn Tẫn tiếp tục đả kích cô: “Vả lại, có rất nhiều thương nhân đã lợi dụng lỗ hổng của trang web để chốt đơn, mua review tích cực, mua thuỷ quân [5], tìm tài khoản tiếp thị để phát sóng, đây là một số mưu hèn kế bẩn ở trong nước được áp dụng ở thị trường nước ngoài. Ai cũng làm vậy cả, em không theo thì cứ chấp nhận bị đè đầu cưỡi cổ đi.”

[5] Nôm na là mua tài khoản để seeding hoặc định hướng dư luận.

Văn Tuyết càng nghe càng ủ ê.

Đây rõ ràng là phương thức cạnh tranh không lành mạnh, sao có thể phổ biến trên thế giới được vậy?

Không lâu sau, nhân viên phục vụ đem đồ ăn đóng gói đến đặt lên bàn.

Phương Hàn Tẫn uống cạn rượu vang trong ly, đứng dậy đến bên cạnh Văn Tuyết, xoa đầu cô.

“Vậy nên cô gái nhỏ à, trên đời này làm gì có con đường nào dễ đi.”

Văn Tuyết đứng dậy nhìn anh, ánh mắt dần bình tĩnh lại.

Cô cười cong cả mắt: “Chút khó khăn này đã là gì? Anh lợi hại vậy chắc chắn tương lai sẽ tốt đẹp hơn thôi.”

Phương Hàn Tẫn rướn môi, định trêu cô vài câu thì bỗng nghe thấy tiếng ‘ting’ quen thuộc.

Anh nhìn túi áo khoác Văn Tuyết, nhắc: “Điện thoại của em kìa.”

“Vâng.” Văn Tuyết không nghĩ nhiều, rút điện thoại ra xem.

Một giây sau cô liền hét toáng lên, quăng điện thoại ra xa như vứt một củ khoai lang nóng bỏng tay.

“Làm sao thế?”

Nhìn sắc mặt Văn Tuyết thoắt cái trắng nhợt, con ngươi vô hồn co rút, Phương Hàn Tẫn cũng lờ mờ đoán được, trái tim chợt thắt lại.

Anh bước tới nhặt điện thoại lên. Màn hình đã vỡ nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Qua vết nứt giống như mạng nhện, anh nhìn thấy tên của Tôn Hách Minh, bên dưới là tin nhắn WeChat mới, chính xác hơn là một bức ảnh.

Trong ảnh, Văn Tuyết cong mắt cười với Phương Hàn Tẫn.

Trên bàn còn đặt hai ly rượu vang rỗng, cùng một phần đồ ăn đóng gói mang về.