Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 47: À ừ




Trùng hợp như vậy.

Nhà hàng Tây không lớn, cả tiệm chỉ có bảy, tám bàn.

Hà Chí Bân và hai người đàn ông ngồi uống rượu nói chuyện phiếm ở vị trí góc lệch. Chung Đình và người đàn ông kia ngồi cười nói ở một góc khác.

Cắt beefsteak xong, người đàn ông ở phía đối diện nói, “Bị cảm đỡ hơn chút nào chưa?” Luôn hẹn cô, nhưng cô đều dùng việc bị cảm để từ chối.

“Khỏe rồi.”

Sau khi trò chuyện vài câu, người đàn ông hỏi, “Có tâm sự ư?”

Chung Đình mỉm cười, lắc đầu, “Sao hỏi như vậy?”

“Thấy em hay xuất thần lắm. Cảm giác rất biết làm mình tạm thời quên hết mọi thứ.”

Lần này cô cười thật sự, “Nghe qua giống như đang nói tôi không tập trung vậy.”

“Không dám không dám,” người đàn ông nói, “Có thể là do tính chất công việc khác nhau. Nếu như em làm trong nghề của chúng tôi, thì đặc biệt dễ phạm sai lầm.” Anh ta kể lại chuyện hồi mình mới bắt đầu làm ở ngân hàng, lúc thanh toán trước khi tan làm phát hiện một triệu không khớp với sổ sách, đầu lập tức đổ mồ hôi.

Anh ta nói: “Tôi nói với em, không tập trung một chút thôi, ngay lúc đó đầu nóng hết lên, đổ mồ hôi ngay.”

Chung Đình bật cười với anh ta.

Bầu không khí có phần gượng gạo cuối cùng cũng dịu đi, họ trò chuyện về quá khứ qua lại giữa những trưởng bối trong nhà.

Khóe mắt nhìn thấy đầu bên kia trò chuyện vui vẻ, Hà Chí Bân dụi điếu thuốc đã hút hơn phân nửa vào gạt tàn đổ nước. Người bạn thấy thái độ của anh bất thường, hỏi, “Sao vậy?”

Hà Chí Bân cười qua loa, “Không sao.”

Ăn cơm xong đi ra thì đã hơn tám giờ, Chung Đình không lái xe. Sau khi lên xe, người đàn ông đề nghị đi xem một bộ phim, hoặc đến đâu đó ngồi thêm một lát.

Nói giữa chừng, cửa kính bị gõ.

Một bóng người đứng bên ghế phụ, một tay chống trần xe, tay kia khẽ gõ cửa kính ghế phụ.

Bên ngoài đen kịt, không thấy rõ tướng mạo người đó lắm, người đàn ông nhíu mày, “Ai vậy?”

Khi đang do dự, cửa kính đột ngột bị đập mạnh hai cái, người bên ngoài lớn tiếng, “Xuống xe!”

Tưởng là mấy gã sâu rượu trong quán bar gần đó gây sự, ngay trước mặt Chung Đình người đàn ông không tiện chịu thua, đang mở khóa để mở cửa thì nghe thấy người bên cạnh nói: “Anh đừng xuống.”

Chung Đình xuống xe, đóng cửa lại một cách nhanh nhẹn, “Chuyện gì?”

Lời còn chưa dứt, cánh tay cô bị nắm chặt, Hà Chí Bân lôi cô đi về phía trước.

Cơn gió lạnh hiu hiu, sợi tóc quất vào mặt, tim đập thình thịch theo bước chân.

Chung Đình cảm thấy, cô hơi bị điên rồi. Cô nên hất tay anh ra một cách không hề do dự, thế nhưng khi họ bước nhanh băng qua những ngọn đèn yếu ớt hai bên đường, trong lòng cô lại có cảm giác cuồn cuộn khó mà dằn xuống.

Như ngọn lửa không cam lòng bùng cháy trong cơn gió mạnh.

Phía sau, người đàn ông trên xe phản ứng kịp, bước đuổi theo.

Nghe thấy tiếng động sau lưng, Hà Chí Bân kéo Chung Đình sang một bên, ai ngờ cô lại đứng trước mặt anh. Anh liếc nhìn cô bằng vẻ có phần bất ngờ.

Người đàn ông đến cứu cô, nhưng lúc này lại nhìn ra manh mối từ tư thế của Chung Đình. Vẻ mặt thay đổi trong thoáng chốc, từ căng thẳng lo lắng, biến thành tức giận khó chịu. Chung Đình cũng nhìn anh ta, ánh mắt hờ hững, không hề áy náy.

Giằng co hai giây, người đàn ông quay đầu bỏ đi.

Hà Chí Bân kéo cô ngồi vào xe mình.

Khoang xe khép kín, không ai nói gì. Hai người từ từ bình tĩnh lại.

“Trước đây là anh không đúng.” Cuối cùng, anh mở miệng, “Em quay về bên cạnh anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt.”

Anh nắm bàn tay đặt trên đùi của cô. Bàn tay người đàn ông khô ráp ấm áp. Chung Đình không nhúc nhích.

Một lát sau, cô nói: “Anh cho rằng em giống anh, thật ra em không giống anh.”

Anh hút thuốc, không nói câu nào.

“Cả thế giới đều nợ anh. Ai yêu anh càng nhiều, thì người đó nợ anh càng nhiều.”

Hà Chí Bân hỏi, “Em có nợ không?”

Như là khẽ cười một tiếng, cô nhìn bên ngoài.

Hà Chí Bân cũng nhìn bên ngoài, đường phố dưới bóng đêm, không có cái gì cả.

“Hãy cho anh thêm một cơ hội.” Anh nói.

Chung Đình không lên tiếng.

Anh nhìn cô, “Nói chuyện đi.”

Không khí ngưng tụ, nhưng có cái gì đó đang xảy ra sự thay đổi về chất.

Hà Chí Bân nghe thấy giọng của người bên cạnh, cô nói, “Được, em muốn kết hôn.”

Trong vô số những khoảnh khắc bước ngoặt của đời người, không kịp lắng đọng, chỉ trung thành với bản thân, trung thành với tín ngưỡng của cái đẹp giữ vững trong lòng.

Làn khói thuốc lượn lờ trước mắt, bầu không khí hoàn toàn yên lặng.

Cô nhìn anh, “Em sẽ cho anh thêm một cơ hội, chúng ta kết hôn.”

“Kết hôn ư?”

Hà Chí Bân gần như ngẩn người.

Anh buông tay cô ra một cách lặng lẽ, lấy gạt tàn trong hộp đựng đồ, búng tàn thuốc.

Mỗi một giây trong yên lặng dài đằng đẵng.

Không biết qua bao lâu, Chung Đình mở cửa xe. Cửa không mở, bàn tay cô cố định trên tay nắm.

Khóa xe rốt cuộc mở ra, cô bước xuống xe.

Bên đường dòng xe như nước, Hà Chí Bân ngồi yên trong xe, trong gương chiếu hậu nhìn cô đứng một bên đón xe.

Dòng sông đèn rực rỡ, bóng dáng người phụ nữ mảnh mai, không ngừng vẫy tay ở ven đường, chẳng có chiếc xe nào đón khách. Cô cũng không đi sang chỗ khác, cứ đứng đó kiên quyết chờ.

Hà Chí Bân dời tầm mắt.

Ngồi yên một hồi, anh dụi thuốc, trong đầu ngổn ngang.

Tay phải đập mạnh tay lái, anh mở cửa bước xuống xe.

Anh đứng bên cạnh cô.

“Em suy nghĩ kĩ rồi?” Hà Chí Bân nói, “Anh là người thế nào, em hãy suy nghĩ cho kĩ càng.”

Chung Đình cười, “Anh sợ cái gì?”

Cánh tay bị kéo, cô bị lôi vào lòng anh.

Cô đẩy anh ra, “Buông tay.”

Anh ôm chặt hơn, đè gáy cô: “Ngoan một chút, không chỉ là kết hôn, anh kết hôn với em.”

Chung Đình không nhúc nhích.

Cô gối đầu lên vai anh, “Anh yêu em ư?”

“Yêu.” Lần này, anh trả lời không chút do dự.

Xung quanh tiếng xe không ngừng, Hà Chí Bân ôm chặt cô, giọng nói lạnh lùng, “Nhưng em cũng hãy nhớ kĩ, cuộc hôn nhân này là em muốn. Sau này đừng hối hận.”

Chung Đình không nói nữa, bởi vì giây tiếp theo, anh nghiêng mặt sang hôn đôi môi cô.

Đời người như một dòng sông trong đêm tối, không thấy rõ hướng chảy của nó, không có nghĩa là nó không có hướng chảy.

Hơn một tuần sau, Chung Đình dẫn Hà Chí Bân về nhà, bố mẹ Chung và Chung Thấm cũng không quá mức bất ngờ, người làm mai đã nói chuyện đêm hôm ấy từ lâu, bố mẹ Chung đặc biệt nhận lỗi với gia đình nhà trai.

Trong điện thoại, Chung Đình giới thiệu đơn giản về Hà Chí Bân với họ: Kinh doanh nhỏ, bố mẹ đều mất sớm, còn một người bà.

Bố mẹ Chung hỏi Chung Thấm có biết chuyện này không, Chung Thấm cũng mờ mịt: Một người như vậy từ đâu nhảy ra thế?

Hà Chí Bân mang rượu và thuốc lá đến nhà, người nhà họ Chung chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn, tiếp đón anh bằng thái độ chính thức.

Trước bữa tối, phụ nữ ở hết trong bếp, bố Chung và anh ở phòng khách trò chuyện mấy câu một cách rất tự nhiên. Không nói chuyện đi sâu vào, chỉ hỏi thử về gia đình, sự nghiệp của anh.

Hà Chí Bân không giấu chuyện gì, nói tình hình bố mẹ nuôi của mình, tình hình kinh doanh bây giờ. Khoảng thời gian này anh đã thanh toán một ít với Tôn Dung, bán một căn nhà ở ngoại ô, thế chấp một mặt bằng để vay tiền, bất động sản còn lại trong tay cũng còn đang trả nợ.

Bố Chung hỏi anh, “Nhà tân hôn hai đứa suy nghĩ thế nào?”

Hà Chí Bân nói, “Chỗ cháu đang ở 150 mét vuông, nếu Chung Đình muốn đổi thì bán rồi tái thế chấp mua căn nhà trệt lớn, không muốn đổi thì cứ ở trước.”

Bố Chung gật đầu, không nói gì.

Khi tới đây họ đậu xe ngoài cổng, bên ngoài có người kêu chặn đường, Hà Chí Bân đi ra dời xe. Mùa đông trời tối sớm, dời xe xong anh không trở vào nhà, đứng ở cổng hút điếu thuốc.

Dưới quê ít ánh đèn, xung quanh tối om, một vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời nổi bật sáng tỏ.

Trước đây, anh hoàn toàn không biết gì về gia thế của Chung Đình, nhưng có thể cảm nhận được là một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu. Thái độ của người nhà họ Chung với anh rất thân thiện, nhưng sự thân thiện này rõ ràng mang theo một loại cảm giác về khoảng cách vừa phải. Họ vẫn đang quan sát anh.

Nhưng đó không phải là chuyện gì quan trọng, anh không cần cảm giác thừa nhận của người khác. Chung Đình cũng đã định ngày lãnh giấy chứng nhận với anh, ngày 16 tháng Một, vào trước Tết.

Trong nhà có mùi thức ăn thoang thoảng bay ra, phía sau có người đi tới, Hà Chí Bân quay đầu lại.

Bụng Chung Thấm đã lộ hơi rõ, cô khoác chiếc áo lông màu trắng, chậm rãi đi tới.

Hà Chí Bân ném tàn thuốc ra xa.

“Bảo sao không tìm được anh, sắp ăn cơm rồi.” Giọng Chung Thấm vô cùng thân thiết, cổ áo lông bên cằm bị gió thổi khẽ bay.

“Ra ngoài hút điếu thuốc.” Hà Chí Bân nhìn cô.

Không biết có phải là do mang thai hay không, mặt cô gái hơi tròn, đôi mắt hạnh nhân, thoạt nhìn có vẻ rất nhỏ. Anh cảm thấy không giống Chung Đình mấy.

Thấy anh nhìn mình, Chung Thấm cười một tiếng, hỏi, “Nhìn cái gì, có phải cảm thấy bọn em không giống nhau không? Nhiều người nói vậy lắm. Nhưng thật ra rất nhiều đôi song sinh không giống nhau mấy.”

Nụ cười thoáng qua trên mặt Hà Chí Bân.

“Hai người quen nhau bao lâu rồi?” Cô hỏi.

Hà Chí Bân suy nghĩ, “Ba tháng?”

Chung Thấm gật đầu, “Không lâu lắm, nhưng cũng còn đỡ, có người thời gian còn ngắn hơn hai người…”

Cô nhìn anh một cái.

Hà Chí Bân ăn mặc gần giống thường ngày, bên trong là áo sơ mi, quần tây, bên ngoài là áo khoác, mặc rất ít, anh tuấn tự nhiên. Nhưng Chung Thấm chú ý đến vết thương trên đầu anh.

Sau khi thấy người này, cô không bất ngờ lắm. Là chị em ruột, cô đại khái biết gu thẩm mỹ của Chung Đình, mấy người bạn trai cũ của cô, Chung Thấm ít nhiều gì cũng đã gặp qua. Nhưng từ góc độ lý trí, Chung Thấm cảm thấy kết hôn là chuyện lớn, Chung Đình không thể qua loa như việc yêu đương.

Phụ nữ có sức quan sát nhạy bén đối với cảm giác an toàn và cảm giác ổn định. Ngoài mặt thân thiện với Hà Chí Bân, thật ra trong lòng Chung Thấm không hề đồng ý. Nhưng cô hiểu Chung Đình rất rõ, chuyện cô quyết định, họ không thay đổi được.

Trên bàn cơm, Chung Đình và Hà Chí Bân đều không nói nhiều, bầu không khí hoàn toàn nhờ Chung Thấm chống đỡ. Kết thúc, Chung Thấm và chồng cô ấy ở lại qua đêm, Hà Chí Bân và Chung Đình đón chuyến phà cuối cùng trở về nội thành.

Trước khi đi, bố Chung kéo Chung Đình sang một bên nói mấy câu, chủ yếu là nói  về tình hình gia đình Hà Chí Bân. Nhìn từ quan điểm của người lớn tuổi, mọi điều kiện của Hà Chí Bân không như ý muốn, nhưng họ không làm chủ cho Chung Đình được.

Bố Chung nói rất uyển chuyển, “Cậu ấy nói mình được nhận nuôi? Đứa nhỏ này thật không dễ dàng mà.”

Chung Đình gật đầu, “Bố mẹ nuôi của anh ấy qua đời rất sớm, gia đình còn mấy người thân.”

“Tuy nhà chúng ta không quan tâm cái gì mà môn đăng hộ đối, nhưng con cũng biết đấy, hoàn cảnh lớn lên rất quan trọng với một con người. Con muốn xây dựng gia đình với cậu ấy, thì nhất định phải suy tính đến phương diện này. Bố và mẹ con mong con kết hôn, chủ yếu vẫn hi vọng con sống ổn định hơn. Con không còn nhỏ nữa, chủ kiến trong lòng cũng lớn. Không phải bố mẹ không đồng ý, mà là hi vọng con suy nghĩ thêm một chút, đừng kích động.”

Khi qua phà, hai người bước xuống xe hóng gió.

Gió đêm thổi đến mức mặt người ta căng lên, không có ai xuống xe, chỉ có mấy người đứng rải rác bên hàng rào.

Tiếng động cơ truyền đến từng hồi, người trên phà không nhìn thấy bờ sông dần biến mất trong màn đêm, chỉ có thể nhìn thấy những ánh đèn yên lặng điểm xuyết nơi cuối dòng sông.

Chung Đình nghiêng đầu châm thuốc, bật hai lần lửa mới bùng lên. Cô rít hai hơi, bàn tay kẹp thuốc gác lên lan can.

“Có lạnh không?” Hà Chí Bân nhận lấy điếu thuốc của cô, ngậm trong miệng mình.

“Cũng được.”

Anh hơi mệt, ngáp một cái, “Bố em hỏi anh nhà tân hôn bàn thế nào.”

“Anh nói sao?”

“Anh nói xem ý của em. Nếu không thì bán căn hiện tại, đổi căn lớn hơn một chút. Xem em thích không.”

“Không đổi, đến lúc đó đổi mấy món đồ trong nhà đi.”

Hà Chí Bân không nhìn cô, “Được.”