Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 25: Bánh quy




Sáng sớm thứ bảy, Chung Đình làm bữa sáng ở nhà bếp, lơ đãng quay đầu lại, phát hiện Phương Chân Vân đang dựa ở bên khung cửa nhà bếp nhìn cô, bộ dạng vẫn chưa rửa mặt.

Sắc mặt Chung Đình không thay đổi, cô kêu cô ấy giúp bưng dĩa.

Hai người ngồi bên bàn ăn sáng, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt bàn trơn nhẵn, phản chiếu một vùng.

Chân Vân ăn cháo, hỏi, “Sao hôm nay chị dậy sớm vậy?”

“Lát nữa phải ra ngoài.”

Cầm một cái trứng gà luộc gõ nhẹ vào bàn mấy cái, Chung Đình bóc vỏ vỡ trên chóp, dùng muỗng chan mấy giọt nước tương lên mặt, “Hai ngày cuối tuần này tôi không ở nhà, khi ra vào em nhớ khóa kĩ cửa. Trong ngăn kéo phòng sách có hai ngàn tiền mặt, ăn gì thì em xem mà dùng.”

Cô đưa trứng gà cho cô ấy. Chân Vân nhìn cô chằm chằm một giây, rồi nhận lấy. Hai người phụ nữ ăn sáng, tư thế ăn trang nhã, tiếng chén dĩa va chạm như có như không.

“Đi công tác sao? Khi nào về?”

“Không phải, ra ngoài chơi với bạn mấy ngày. Thứ hai hoặc thứ ba về.”

Chậm rãi bóc phần vỏ còn lại trên trứng gà, Chân Vân điềm nhiên như không để trứng gà vào dĩa, dùng khăn giấy lau tay, “Vậy chị chơi vui một chút.”

Chung Đình uống hớp sữa, “Đúng rồi, trên mặt tủ lạnh có số điện thoại của mấy tiệm thức ăn ngoài, trong đó có quán cháo cũng ngon lắm, em nhớ ăn cơm đúng giờ.”

Ăn sáng xong Chung Đình vào phòng, sau khi bận rộn bên trong một hồi, lúc trở ra đã thay đồ và trang điểm xong, tay xách một cái túi du lịch nhỏ màu xám đậm.

Trước khi đi, cô mặc áo khoác, liếc nhìn Phương Chân Vân cho mèo ăn trên ban công.

Nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, Phương Chân Vân vuốt dọc sống lưng uốn cong của con mèo một cái. Cô đứng lên, qua cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe con màu đen được ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh dưới lầu. Mấy giây sau, bóng dáng Chung Đình đi ra khỏi tòa nhà, mở cửa, ngồi vào ghế phụ.

Bên chân, con mèo ngoẹo đầu dùng răng nhai đồ ăn cho mèo, vang rột rột. Cánh tay nhỏ gầy đặt trên bệ cửa sổ, Chân Vân cụp mí mắt, ánh mặt trời hắt xuống tạo thành hai cái bóng u tối dưới hàng mi. Theo hướng xe chạy, cô hơi quay mặt.

Chiếc xe biến mất rất nhanh.

Dự báo thời tiết hôm nay là 15 độ, cuối tuần có mưa nhỏ.

Trong xe bật điều hòa, sau khi lên xe, Chung Đình cởi áo khoác, Hà Chí Bân đưa tay ném ra ghế sau giúp cô, hỏi cô ăn sáng chưa. Cô nói ăn rồi, thấy anh liếc nhìn mình, tiện thể hỏi anh ăn chưa.

Vào quốc lộ, Hà Chí Bân đeo kính râm, “Chưa, còn tưởng em muốn ăn chung với anh.”

Chung Đình mỉm cười, “Vậy đi ăn sáng trước đi.”

“Không đi nữa, bên kia đang chờ rồi.” Anh dậy trễ.

“Trong túi xách có bánh quy, hay là ăn trước một ít đi.”

Hà Chí Bân không nói gì, cô tìm bánh quy trong túi xách, xé bọc, đưa sang cho anh.

Anh cầm tay lái bằng tay phải theo thói quen, không biết có phải là không thấy hay không, mà không có phản ứng gì. Cô vươn tay dài hơn một chút, khóe mắt anh chú ý thấy, liếc một cái, rồi lại nhìn thẳng phía trước, nghiêng đầu sang phía cô một chút. Hiểu động tác của anh, Chung Đình lấy một miếng đưa đến bên môi anh.

Hà Chí Bân nghiêng đầu ngậm bánh, tay trái để không cũng vô dụng, chiếc kính râm che hơn nửa mặt, cô chỉ thấy miệng anh vừa ngậm bánh quy vừa nhai, chiếc cằm vận động theo quai hàm.

Chung Đình đeo kính râm, ánh mắt chuyển qua phía ngoài cửa sổ.

Sáng sớm cuối tuần, dọc đường rất ít xe. Thành phố nhỏ, người ta rất dễ lười biếng vì thỏa mãn. Chiếc xe chạy về hướng đường cao tốc, phong cảnh ngoài cửa sổ biến đổi dần từ những tòa nhà trong trung tâm thành phố thành sườn dốc cỏ ở ngoại ô.

Hà Chí Bân giới thiệu đơn giản mấy người bạn đi chung, cô phát hiện, mình đã có thể đối chiếu mặt mũi mấy cái tên anh thuận miệng nói. Cô đã hiểu rõ đam mê của mấy người bọn họ. Nói là đi ngâm suối nước nóng, chẳng qua là một đám đến nơi khác tìm một nơi ăn nhậu chơi bời.

Khi gần đến địa điểm tụ tập, có điện thoại gọi giục, Hà Chí Bân qua loa đôi câu bằng giọng không kiên nhẫn, rồi lái thêm mấy phút, quả nhiên, Chung Đình nhìn thấy bốn, năm chiếc xe đậu chung một chỗ bên lề đường.

Hà Chí Bân bấm còi, hạ cửa kính ghế phụ bên cạnh một chiếc Land Rover.

Vượt qua Chung Đình trên ghế phụ, anh la với người trong xe, “Đi thôi…”

Lão Vạn đang gọi điện thoại, quay mặt lại, tức giận la anh: “Mẹ nó chờ chú cả buổi, chỉ thiếu mình chú thôi.”

Đảo mắt nhìn Chung Đình trên ghế phụ, sắc mặt anh ta thay đổi, nói với vẻ hài hước có phần khách sáo, “Chào buổi sáng cô giáo Chung…”

“Chào buổi sáng.”

Chung Đình đã quen với lão Vạn, mỉm cười đáp lại.

Không tới hai tiếng lái xe, đoàn người đến resort suối nước nóng.

Resort xây ở giữa sườn núi, khách sạn dừng chân còn ở trên núi. Mấy người đàn ông lái xe lên đặt phòng trước, hẹn nghỉ ngơi một lát rồi cùng đi ăn cơm, buổi trưa ngâm nước nóng. Cả nam lẫn nữ có tám người, khi ở đại sảnh đăng kí, có một cô gái luôn nhìn Chung Đình một cách vô tình hay cố ý, mãi cho đến khi chạm vào ánh mắt cô thì mới mỉm cười.

Thoạt đầu Chung Đình tưởng cô ấy chỉ là tỏ vẻ thân thiện, sau đó nhớ ra, cô đã gặp qua cô gái này. Vào lần đầu tiên theo Hà Chí Bân đến phòng trà đánh mạt chược.

Phòng ở là phòng giường lớn bình thường. Khách sạn xây trên núi, phong cảnh thanh nhã bên ngoài cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn toàn là cây cối được làn sương quấn quanh giữa bình minh, ánh mặt trời như dòng nước chảy, gió thổi lá cây vang rào rạt.

Sau khi vào phòng, Hà Chí Bân bật điều hòa, cởi chiếc áo khoác da, nhìn lướt căn phòng, rồi đi vào toilet. Rửa tay xong đi ra, Chung Đình còn đứng bên cửa sổ. Mái tóc ngắn mềm mại của cô được ánh mặt trời làm nổi bật trông có phần ố vàng. Không chỉ mái tóc cô, mà còn có bờ vai cô, tấm rèm cửa bằng voan mỏng được kéo sang một bên cũng được phủ một tầng sắc thái mịt mờ.

Không chờ anh có phản ứng gì, cô đã nghe thấy tiếng động, xoay người, cắt đứt liên tưởng của anh.

“Nghỉ một lát đi, tí nữa ăn cơm.”

Hà Chí Bân tiện tay ném quần áo trên giường sang một bên, bật tivi, nằm dựa vào đầu giường. Tivi căn bản không bắt được mấy kênh, bấm mấy lượt, cứ mãi lòng vòng giữa mấy kênh đó.

Điện thoại Chung Đình đổ chuông, cô nói mấy câu rồi ra ngoài nghe. Nói chuyện điện thoại xong đi vào, tivi đang phát quảng cáo. Trong vòng mấy phút, trên giường, Hà Chí Bân đã ngủ thiếp đi.

Sáng nay họ xuất phát lúc bảy giờ, trái giờ làm việc và nghỉ ngơi của anh. Lấy cái điều khiển trong tay anh ra, Chung Đình tắt tivi, kéo rèm cửa hai lớp lại.

Căn phòng tối hẳn ngay lập tức, bên trong có cảm giác hỗn loạn không phân biệt được ngày và đêm. Thất thần đứng hai giây, Chung Đình ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên giường, châm điếu thuốc. Đại não trống rỗng nhìn tấm rèm cửa in bóng cây một hồi, cô nhìn giờ trên di động, rồi nhìn về phía người đàn ông trên giường.

Người đàn ông nằm yên, gáy gối lên một tay, nhắm mắt. Ngũ quan của anh tinh xảo, mái tóc và lông mày rất đen. Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, bóng cây lay động trên gương mặt anh.

Nhớ đến cú điện thoại tối hôm ấy, trong lòng cô có cảm giác là lạ.

Còn chưa hút thuốc xong, Hà Chí Bân như thể giật mình tỉnh giấc, ngẩn ngơ một lúc mới rõ mình đang ở đâu.

“Mấy giờ rồi? Anh ngủ bao lâu rồi?” Anh hỏi Chung Đình.

Chung Đình thong thả dụi thuốc vào gạt tàn, “Mấy phút thôi, anh ngủ thêm một lát nữa đi.”

Hà Chí Bân tỉnh táo lại, ngồi dậy trên giường một chút, xoa mặt, “Không ngủ nữa, anh đi tắm cái.”

Giữa trưa, đoàn người lái ba chiếc xe xuống núi, tìm nhà hàng gọi một bàn đồ ăn.

Bản thân lão Vạn làm nghề ăn uống, quá trình gọi món đơn giản thô bạo, không buồn xem thực đơn, trực tiếp để phục vụ kể mấy món đặc biệt của nhà hàng một lượt, nghe món nào được là gọi. Chung Đình phát hiện, trong mấy người đàn ông, lão Vạn lớn tuổi hơn, hoạt động lần này căn bản là do anh ta tổ chức.

Cơm nước xong nghỉ ngơi chốc lát, cả nhóm đi thẳng đến bãi tắm nước nóng.

Suối nước nóng ngoài trời này nổi tiếng cả nước, bên trong có mấy chục bể ngâm nước nóng khác nhau. Mùa này là mùa cao điểm, khi ăn cơm xong đến đây là chưa tới ba giờ, các bể giữa đình đài, hòn non bộ đã có không ít khách, hơi khói lượn quanh. Cả nhóm cầm bảng số, tự đi vào khu vực dành cho khách nam và khách nữ để thay đồ.

Người đi chung tính cả Chung Đình là tổng cộng bốn cô gái, cô gái mà Chung Đình gặp mặt một lần sau khi thay áo tắm xong thì cầm mấy cái khăn lớn đi sang, đưa cho cô một cái.

“Còn nhớ tôi không?” Cô gái mặc áo tắm liền thân cổ chữ V, khuôn mặt tròn, đôi mắt to, mỉm cười với Chung Đình.

Hà Chí Bân nhiều bạn như vậy, có cả nam lẫn nữ, chỉ có cô gái này là cho Chung Đình cảm giác không tốt lắm.

Phụ nữ nhìn phụ nữ bao giờ cũng để ý hơn, khi gặp nhau lần đầu tiên, cái ẩn ý dò xét lộ ra trong ánh mắt cô gái này, Chung Đình vẫn còn chút ấn tượng.

Không biểu hiện gì, Chung Đình thay áo tắm xong, choàng khăn lông lên vai, đóng cửa tủ.

“Không nhớ rõ nữa.”

Cô cười nhạt một cái, chìa khóa lồng vào cổ tay.

Mọi người cùng đi ra ngoài, ra khỏi phòng thay đồ thì vẫn ở bên trong. Mặc áo tắm, làn da rõ ràng cảm nhận được một luồng khí lạnh thu đông, lạnh đến độ cả người căng lên.

Cô gái như thể không nhận ra, cười nói vẻ không để tâm, “Tôi đã biết cô không sao nhớ mà. Lần chơi mạt chược ở phòng trà có gặp qua một lần. Bạn trai Hồ Kiều của tôi chơi với nhóm Chí Bân mấy năm rồi, sau này chơi nhiều hơn là cô quen hết thôi. Cô tên gì?”

“Chung Đình.”

“Tôi tên Vạn Giai, họ đều gọi tôi là Giai Giai. Lát nữa ra ngoài lưu số nhé, mấy người họ chơi một cái là không để ý tới người khác đâu…”

Không chờ Chung Đình trả lời, Vạn Giai đột nhiên gọi cô lại, “Này, không phải bên này, bể tắm ở đằng kia…”

Xung quanh toàn là khách choàng khăn đi lại vội vàng, Chung Đình không nhìn cô ấy, vẫn đi về hướng khác, “Các cô sang đó đi, tôi đến hồ bơi trước.”

Hai cô gái đi cùng run cằm cặp cười nói đi từ đằng sau tới, nhìn Vạn Giai đứng tại chỗ, “Lạnh thế này còn đứng đây làm gì…”

Rồi nhìn quanh, “Còn một người nữa đâu?”