Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 14: Nụ hôn




Khi buổi hòa nhạc kết thúc là chín giờ rưỡi.

Đám đông ra về, Chung Đình ở lại trò chuyện vài câu với người hợp tác này. Lần này hai người gặp nhau thân quen hơn lần đầu tiên rất nhiều, người đàn ông khiêm tốn đón nhận lời khen của cô. Chỉ chốc lát sau, có người đến giục anh đi ăn khuya, anh mời cô đi chung, Chung Đình khéo léo từ chối.

Khi ra ngoài, mọi người gần như đã đi hết, trong khuôn viên trường có rất ít xe, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Trên con đường bằng phẳng, có một đôi sinh viên yêu nhau tay trong tay đi tới, cái bóng nhỏ dài của hai người được đèn đường hắt lên con đường nhựa, vừa có chút đơn thuần, vừa có chút ngây ngô.

Kiểm tra di động vừa rồi để chế độ im lặng, Chung Đình đi về phía bãi đậu xe.

Lái từ đô thị đại học một mạch về nội thành, ánh đèn nhiều hơn từng chút một.

Ở nội thành, khi chờ đèn đỏ, Chung Đình liếc nhìn ngoài cửa sổ. Chỉ thấy bóng đêm dịu dàng, tiếp nối những ánh đèn neon màu trắng xanh đan xen lẳng lặng tỏa sáng giữa không trung, đèn xanh sáng, cô quay đầu xe.

Đẩy cửa quán, lập tức có người phục vụ chào đón rồi dẫn cô vào trong.

Bên trong có một sân khấu nhỏ, một ban nhạc nước ngoài ba người đang hát. Nhiều người hút thuốc lá, làn khói thuốc dày mờ mịt dưới ánh đèn, hòa lẫn những tiếng cười đùa và tiếng nói chuyện nho nhỏ. Bầu không khí mập mờ biếng nhác.

Bên trong đã kín chỗ, Chung Đình được dẫn đến ngồi bên quầy bar.

Gọi đồ xong cởi áo khoác, gác tay lên mặt quầy bằng đá cẩm thạch, cô xoay người nhìn ban nhạc trên sân khấu.

Một người da đen đứng ở giữa hát ca khúc tiếng Anh, biểu cảm say mê.

Cô quay lại uống rượu.

“Tới chơi một mình ư?”

Khi uống gần hết ly rượu, một giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh. Cô quay mặt sang.

Người đàn ông bắt chuyện không cao lắm, mặt mũi cũng coi như đẹp trai, mỉm cười nhìn cô chằm chằm, ngồi xuống cạnh cô.

“Thấy em hơi quen, có phải hay đến đây không?”

Chung Đình quay đi, khẽ nhếch khóe môi.

Người đàn ông thấy cô không nói gì, nhưng cũng không từ chối, ngoắc bartender, kêu hai ly rượu vang đỏ.

Sau khi rượu được mang lên, anh ta đẩy một ly trong đó đến trước mặt cô, “Nếm thử loại rượu vang này của họ đi, khá thích hợp với con gái đấy.”

Phần rượu trong chiếc ly đế cao được ánh đèn chiếu sáng rực, rất đẹp.

Người đàn ông lặng lẽ chờ một hồi, nhìn thấy bàn tay người phụ nữ đưa sang theo ánh mắt, bưng lên khẽ nhấp một hớp.

Không ngờ dễ dàng như vậy, trong lòng hơi đắc ý, anh ta cười, “Có phải cũng không tệ không?”

Chung Đình cười cười, “Cũng được.”

“Xem ra yêu cầu của người đẹp khá cao đấy.”

Anh ta một lời hai nghĩa, giọng nói có vẻ hơi mờ ám.

Người đàn ông là khách quen của quán này, da mặt dày, nhiều đề tài. Cô mỉm cười, anh ta liền tiến thêm một bước. Cô không có phản ứng gì, anh ta đổi đề tài khác. Một lát sau, khi anh ta cho rằng mọi thứ tiến triển thuận lợi, người bên cạnh uống một hớp rượu, đột nhiên đứng dậy cầm túi xách.

Anh ta đứng lên theo, có phần kinh ngạc: “Không chơi nữa ư? Mới đến chưa bao lâu mà, ngồi thêm lát nữa đi. Nếu không thì tìm chỗ khác…”

Chung Đình mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, không buồn nhìn anh ta thêm một cái, “Cảm ơn rượu của anh.”

Cô quay lại xe. Cửa kính đang mở, từng cơn gió đêm cứ như vậy thổi vào. Lười biếng mệt mỏi nằm trên ghế ngây ngẩn một hồi, cô lấy di động ra, bấm màn hình.

Lướt danh bạ một vòng lung tung không có mục đích, ngón cái dừng lại trên một dãy số.

Ánh huỳnh quang bất động trên màn hình nhàn nhạt chiếu sáng gương mặt cô.



Di động đang rung, Hà Chí Bân liếc nhìn, rồi tiếp tục tìm bài. Tối nay, anh may mắn vô cùng, một nhà thắng ba nhà, liên tục ba, bốn ván.

Di động vẫn đang rung, người trên bàn cũng phát hiện, nhưng không hỏi nhiều. Người làm ăn như bọn họ, tránh điện thoại là chuyện bình thường.

Cô gái ngồi cạnh Hà Chí Bân luôn giúp anh sắp xếp bài Tây, thắng quá nhiều, cả một xấp dày, cô nàng xếp hết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ xong, để ngay ngắn một bên, xem như gia tài.

Sau khi di động tự động cúp máy, cô nàng không kìm được liếc nhìn anh.

Hà Chí Bân đập một quân bài bốc được lên bàn, bàn tay kẹp thuốc đẩy một chuỗi bài trước mặt, “Tự bốc.”

“Mẹ nó, quân ù mà cũng để anh bốc được, hôm nay anh đúng là may quá mà…” Lưu Minh Đường ở đối diện bùng nổ.

Lão Vạn an ủi anh ta, “Tiểu Minh, chúng ta không cần gấp, chúng ta cứ để cậu ta thổi cơn gió tà này đi.”

Hà Chí Bân không nói gì, mỉm cười búng tàn thuốc, khi chờ ván mới thì cầm điện thoại lên bấm gọi lại.

Sau khi chờ ba tiếng, nối máy.

Chung Đình nghe thấy trong điện thoại có tiếng cười đùa huyên náo.

“Gọi cho tôi ư?” Người đàn ông hỏi.

Cô “ừm” một tiếng.

Bên cạnh có xe nổ máy, đèn pha đột nhiên bừng sáng, rọi sáng cả một vùng tăm tối.

“Vừa rồi đang đánh bài, nên không nghe thấy.” Anh hỏi, “Tìm tôi có việc ư?”

Chung Đình ngẫm nghĩ, giọng nói lặng lẽ, “Uống chút rượu, vốn định hỏi anh có tiện sang đây đón không. Đánh bài thì thôi.”

Đầu bên kia thoáng yên lặng, anh hỏi, “Bây giờ cô ở đâu?”

“Đường Nhân Dân.”

Sắp bài trong tay xong, điếu thuốc đã hút hết, anh dụi tắt nó trong gạt tàn, “Hay là sang đây chơi chung với tôi một lát?”

Chung Đình không lên tiếng, anh quyết định giúp cô, “Hơi xa, cô ngồi trong xe chờ tôi nửa tiếng.”

Người trên bàn nghe thấy anh nói thì đều nhìn anh, không biết đầu bên kia là ai.

Lão Vạn nhìn anh cúp máy, hỏi, “Đón ai vậy?”

Hà Chí Bân đứng lên, “Anh gọi Tiểu Lục tới giúp em đỡ mấy ván, em vào nội thành đón một người.”

“Ai vậy? Ghê gớm thế…”

Hà Chí Bân không nói gì, cầm di động và áo khoác rồi đi ngay.

Gần bốn mươi lăm phút sau, anh tìm được Chung Đình.

Sau khi gặp nhau, hai người không ai nói gì, xe chạy trên đường rất nhanh, người Hà Chí Bân có mùi rượu rất nồng.

“Không biết anh cũng uống rượu, sao trong điện thoại không nói?” Chung Đình nói.

“Không phải cô muốn gặp tôi sao?”

Chung Đình nhìn thẳng phía trước, không nói gì nữa.

Đến nơi cô mới biết, ở đây quả thật rất xa. Đậu xe xong, cô đi theo Hà Chí Bân vào nhà hàng.

Trong phòng, một nhóm có cả nam lẫn nữ đang đánh bài cười nói, thấy họ vào, từng khuôn mặt xa lạ đều nhìn sang. Chung Đình nhìn lướt một vòng, cũng không phải không quen hết, có hai, ba người hình như lần trước có gặp qua.

Người ồn ào trước tiên đương nhiên là Lưu Minh Đường, “Ái chà, em nói Chí Bân đi đón ai, còn úp mở với chúng ta. Người đẹp Chung, còn nhớ tôi không?”

Chung Đình mỉm cười, “Sao không nhớ được chứ, Tiểu Minh.”

Vừa nghe cô gọi biệt danh của Lưu Minh Đường, người chưa thấy Chung Đình bao giờ bắt đầu ỷ vào da mặt dày mà kêu gào, “Không được rồi, quen cả anh Tiểu Minh của chúng ta nữa. Người đẹp xưng hô thế nào đây, ông chủ Hà cũng không giới thiệu cho bọn em đi.”

“Làm quen một chút, đây là Chung Đình.”

Anh nhìn Chung Đình, “Mấy người này cô nhìn là được rồi, không cần biết đâu.”

Mấy người đàn ông vừa nghe vậy thì lập tức bắt đầu cười mắng.

Tiểu Lục đánh thay cho anh định đứng dậy nhường chỗ, Hà Chí Bân dẫn Chung Đình đi về phía buồng sau, “Cậu chơi đi, tôi rót cho cô ấy tách trà giải rượu.”

Phía sau phòng bao có một buồng nhỏ, bên trong có ghế sofa và tivi, để cho khách nghỉ ngơi sau khi chơi mệt.

Cô gái ngồi cạnh Hà Chí Bân cả đêm quay sang, nhìn họ đi vào. Khi cánh cửa khép lại, cô gái rõ ràng xị mặt, nhưng trên bàn cũng không ai để ý cô nàng, ngược lại nhìn hết về phía buồng nhỏ với vẻ thoáng mang ý cười.

“Rót tách trà giải rượu…”

“Ai uống nhiều hơn chứ?”

“Mẹ nó cậu không nhìn ra à?”

“Anh nhìn ra hả?”

Thấp giọng nói mấy câu, mọi người cực kì ăn ý yên lặng hai giây, mãi cho đến khi có người nói câu mang ẩn ý khác, “Phương diện này tôi cũng chỉ bái phục mình ông chủ Hà thôi.”

Mấy người đàn ông nhìn nhau, tất cả giễu cợt lần nữa, nói mấy câu thô tục, rồi đánh bài tiếp.

Trong buồng nhỏ, Chung Đình ngồi trên sofa.

Hà Chí Bân quay lưng về phía cô, ở bên tủ trà lục ra cái cốc giấy dùng một lần, xách ấm nước nhỏ lên, rót nước.

Anh đưa nước cho cô, “Coi chừng nóng.”

Cô nhận lấy.

Quả thật hơi nóng, cô uống một hớp nhỏ. Để cốc xuống, cô mới phát hiện anh vẫn đứng trước mặt mình, nhìn cô hơi có vẻ từ trên cao nhìn xuống.

Cô đón nhận ánh mắt anh.

Gian ngoài rất ồn, càng làm nổi bật sự yên tĩnh bên trong. Không khí như ngưng đọng lại, ngưng tụ hết vào một chỗ.

Hai tay khẽ nắm cốc giấy, Chung Đình hơi ngửa mặt lên. Vì người anh che, nên trên mặt cô có một cái bóng rất dịu dàng. Cảm giác được bầu không khí sinh ra biến hóa bí ẩn không thể khống chế trong sự yên tĩnh này, mấy giây sau, cô đứng lên khỏi sofa, đi đến bên cửa sổ.

Đêm đã rất khuya, ngoài cửa sổ chỉ còn lại một, hai ngọn đèn.

Khi cô đưa cốc giấy đến bên môi lần nữa, sau lưng nổi lên một cảm giác khác thường.

Cô biết, là Hà Chí Bân đứng phía sau.

“Tối nay có thắng không?” Chung Đình hờ hững hỏi.

“Thắng, còn thắng khá nhiều nữa.”

“Vậy tôi tới không ảnh hưởng đến anh chứ?”

“Ảnh hưởng phương diện nào của tôi?” Anh khẽ hỏi ngược lại.

Trái tim Chung Đình đập một nhịp, “Đi thôi, ra ngoài xem anh chơi bài.”

Cô định xoay người, đầu vai lại bị một bàn tay đè lại, sức mạnh nặng trĩu, giữ cô đứng tại chỗ.

Mùi rượu nhàn nhạt chạy tán loạn giữa họ, thân thể Chung Đình cứng ngắc tại đó, tim đập thình thịch.

Một hơi thở xa lạ tràn qua tai, người đàn ông sau lưng thấp giọng nói: “Đổi cách khác đi.”

Hơi thở nóng bỏng hạ xuống cùng giọng nói, kèm theo sự đụng chạm như có như không, lướt nhẹ qua cần cổ cô. Bờ vai thoáng run lên, Chung Đình nghiêng đầu tránh. Hà Chí Bân bóp cằm cô, trực tiếp cúi đầu hôn đôi môi cô.

Không có phản kháng mãnh liệt, đương nhiên, cũng không có đáp lại. Anh để chiếc cốc giấy bị bóp biến dạng trong tay cô lên bệ cửa sổ, xoay vai cô qua, hôn cô, dùng thân thể đè cô vào tường.

Chiếc cốc giấy vẫn chưa để ổn, rớt xuống từ bệ cửa sổ, nước đổ làm ướt sàn nhà, chảy quanh dưới chân họ.

Đôi môi khô khốc, đầu lưỡi ẩm ướt, hàng mi rung rung, Chung Đình nhắm mắt lại. Thân thể dần mềm đi theo bản năng, dần tỏa ra mùi hương quyến rũ. Nghe theo sự sai khiến của dục vọng, cô giơ tay lên, từ từ ôm lấy cổ anh, bàn tay khẽ vuốt lưng anh qua lớp áo sơ mi, hệt như muốn phân biệt hình dạng của từng bắp thịt.

Ý thức và lý trí ầm ầm biến mất, cấm kỵ và kích thích phóng đại khoái cảm. Đời người mịt mờ hư vô, sự vui vẻ là chân thật nhất.

Nụ hôn này mở đầu đầy mạnh mẽ, được đáp lại, Hà Chí Bân nhanh chóng giảm lực, dịu dàng triền miên.

Người đàn ông và người phụ nữ quấn quýt lấy nhau, gió ngoài cửa sổ thổi vù vù, kính vang ù ù. Qua một cánh cửa, người bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, phá lên cười điên cuồng một hồi. Hà Chí Bân đột nhiên luồn tay vào từ cổ áo cô, tim đập điên cuồng, cô đẩy anh ra.

Anh khẽ cười, hôn cô lần nữa. Một lát sau, đôi môi lại di chuyển đến bên tai cô, thở hổn hển thô ráp, dùng bàn tay chai sần vuốt cần cổ mảnh khảnh của cô.

“Đến nhà anh nhé?”