Một cái xác xanh trắng lạnh như băng nằm ở trên giường đẩy, cơ thể được phủ một tấm khăn mỏng màu trắng bạc, lộ ra khuôn mặt và cổ đã được xử lý bằng chất chống phân hủy.
Ở phía sau giường đẩy chính là Phương Chính Triêu.
Gã ta cao khoảng một mét bảy, cũng không tính là cao, ngoài ra dáng người xem như cũng là loại gầy yếu, khuôn mặt không có biểu tình gì, lông mày rũ xuống, có chút u ám, khó hòa đồng.
Cho dù giường đẩy bị đám người Ngũ Hạ Cửu chặn đường, gã ta cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi vẫn trầm mặc như cũ, sau đó muốn đẩy giường quay lại, tìm một hướng khác rời đi.
Khi người khác nhìn thấy người xa lạ, họ sẽ thường hay hỏi một chút, hoặc là trên khuôn mặt cũng sẽ có biểu tình gì, nhưng Phương Chính Triêu lại giống như không thấy bọn họ.
Thời Thương Tả đặt tay lên giường đẩy, lập tức ngăn lại bước chân của Phương Chính Triêu.
"Có việc gì?" Lúc này Phương Chính Triêu mới nói ra.
Thời Thương Tả: "Chỉ là muốn hỏi một chút, anh có biết Triệu Tiết Tập ở đâu không?"
"Không biết." Phương Chính Triêu lắc đầu.
Thời Thương Tả nghe vậy cũng buông tay.
Phương Chính Triêu liền tiếp tục đẩy giường rời đi.
Ngũ Hạ Cửu không nhịn được mà nhìn theo bóng dáng thẳng tắp của gã ta, thấp giọng nói: "Người trong nhà tang lễ an lạc này, đúng là mỗi người đều rất kỳ quái."
"Chắc chắn cái chết của Trịnh Hạo Tử, và có lẽ ngay cả cái chết của giám đốc Kỷ Tiến Tiền đều có vấn đề."
Bọn họ cuối cùng cũng gặp được Triệu Tiết Tập.
Nguyên nhân là do bọn họ nghe được âm thanh tranh cãi, vừa đi qua đã nhìn thấy, Triệu Tiết Tập đang ở cùng chỗ với Ngô Thịnh và Đỗ Quang Vinh.
Mà hai người còn lại đang tranh cãi chính là Hạ Đan và Uông Linh.
Đám người Ngũ Hạ Cửu vừa mới đi qua, chợt nghe Hạ Đan mắng: "Đừng nhắc đến Trịnh Hạo Thừa với tôi nữa, cô là con ả ti tiện không biết xấu hổ, ai mà không biết rằng tất cả những người đàn ông trong nhà tang lễ này đều bị cô dụ dỗ."
"Thế nào, ngủ xong với Ngô Thịnh cùng Đỗ Quang Vinh rồi, sau đó vẫn còn cảm thấy trống rỗng cô đơn nữa nên chuyển sang quyến rũ Trịnh Hạo Thừa để tìm kiếm kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao."
"Hai tên đàn ông vẫn không thỏa mãn được cô, vậy có phải cô muốn chơi trò gì đúng không, hay bốn người cùng nhau một lúc mới đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô."
Lời này vừa nói ra, không chỉ có mỗi hai người Ngô Thịnh cùng Đỗ Quang Vinh thay đổi sắc mặt cùng lúc.
Mà Uông Linh cũng giận đến tím mặt, khóe miệng tô son đỏ run rẩy, vung tay lên muốn tát Hạ Đan một cái.
Nhưng có lẽ Hạ Đan đã giấu lửa giận quá lâu.
Cô ta nắm lấy cổ tay của Uông Linh, quay lại cho Uông Linh một cái tát, lực rất lớn còn vang thành tiếng, cái đánh này khiến cho Uông Linh chao đảo, giẫm trên giày cao gót suýt chút nữa đứng không vững.
Cuối cùng, Uông Linh được Ngô Thịnh vươn tay đỡ lấy.
Ngô Thịnh giảng hòa nói: "Hạ Đan, cô đủ rồi, bây giờ còn đang là thời gian làm việc..."
Hạ Đan nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Tôi đủ rồi? Anh nên hỏi con ả ti tiện Uông Linh này đủ hay không đủ mới đúng, có phải cô ta đã hầu hạ cho anh suиɠ sướиɠ quá, cho nên anh mới ở nơi này nói đỡ cho cô ta?"
"Ngô Thịnh, anh có biết Uông Linh sau khi ở cùng anh, vừa quay đầu đã đi quyến rũ Đỗ Quốc Vinh không."
"Đúng rồi, trước đó còn đi mê hoặc Trịnh Hạo Thừa nữa, hiện tại có phải cô còn muốn lôi kéo luôn cả Triệu Tiết Tập đúng không?"
"Nếu đàn ông trong nhà tang lễ này không đủ để cô ve vãn, vậy thì cô nên vào trong quán bar làm gái, như vậy thì sẽ có nhiều người đàn ông tìm đến cô để làʍ ŧìиɦ nha, tiện nhân."
Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn nét mặt của Ngô Thịnh cùng Đỗ Quốc Vinh, một bên thì xanh trắng, bên thì đỏ tím, xem ra trước đó bọn họ không biết Uông Linh đã quyến rũ cả hai người.
Nhưng lúc này đã bị Hạ Đan vạch trần, mà hai người đàn ông với biểu cảm không rõ liếc nhìn nhau, đồng thời ngầm chịu đựng.
Xem ra chuyện giữa hai người còn quan trọng hơn chuyện bị cắm sừng lên đầu.
"Cô, cô câm miệng." Uông Linh che mặt, tức giận đến mức nói năng lung tung: "Tôi, tôi chỉ là cùng Trịnh Hạo Thừa nói chuyện với nhau vài câu thôi, không nghĩ là cô lại ghen đến như vậy...."
Hạ Đan nghiến răng nghiến lợi nói: "Uông Linh, cô vẫn còn không biết xấu hổ hả, nói mấy câu mà có thể đem miệng dán lên nhau sao?"
"Nếu tôi không đến đúng lúc, vậy hai người nói thêm với nhau mấy câu nữa, thì có thể cô đã đem váy vén lên, mở rộng chân chờ người...."
Nội dung phía sau quá dơ bẩn, Uông Linh hoàn toàn bị lời nói của Hạ Đan kích động đến mức điên rồi, cô ta hét lên một tiếng nhắm ngay hướng Hạ Đạo mà muốn lao đến, như thể đang muốn cùng Hạ Đan chết cùng nhau.
Nhưng mà, Ngô Thịnh cùng Triệu Tiết Lập đã cùng lúc kéo lấy Uông Linh, khuyên can mãi mới đem người kéo xuống được.
Đỗ Quốc Vinh thờ ơ lạnh nhạt, nét mặt âm u.
Mái tóc được chải chuốt khéo léo giờ rối tung, lớp trang điểm cũng bị quệt đi không ít.
Cô ta hất tay của Ngô Thịnh cùng Triệu Tiết Tập ra, thở dốc nói với Hạ Đan: "Cô chờ tôi, nhà tang lễ này có tôi thì không có cô, có cô thì không có tôi."
"Cả nhà cô hiện tại đều dựa vào cô nuôi sống, nếu không có công việc này để tôi xem cô sẽ làm ở đâu."
Hạ Đan cười lạnh nói: "Cô cho rằng tôi giống cô, là loại phụ nữ phải dựa vào đàn ông sao?"
Uông Linh: "Ồ, cô cho rằng tôi không biết cuối cùng thì Trịnh Hạo Thừa chết như thế nào sao?"
Hạ Đan nghe vậy biến sắc, trầm mặc không nói.
Mà Uông Linh thì giống như gà trống cuối cùng cũng thắng trận, một tay cô tay sửa lại những sợi tóc nằm lung tung, nói: "Tôi bị thương, không có tâm tình làm việc, nên hôm nay nghỉ ngơi một ngày."
Nói xong, cô ta giẫm lên giày cao gót xoay người rời đi.
Ngũ Hạ Cửu nhìn phía cô ta đi là hướng ký túc xá của nhân viên ở bên kia.
Sau đó không lâu, Ngô Thịnh cùng Đỗ Quốc Vinh cũng rời khỏi.
"Cô...." Triệu Tiết Tập thoạt nhìn như muốn an ủi Hạ Đan.
Nhưng Hạ Đan không nói câu nào mà xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, nơi này chỉ còn lại đám người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả còn có Triệu Tiết Tập.
Triệu Tiết Tập thở dài, quay đầu hỏi đám người Ngũ Hạ Cửu có chuyện gì.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Muốn hỏi anh một chút, ở trong nhà tang lễ này cần chú ý chuyện gì, nhà tang lễ có kiêng kỵ nào?"
"À, là cái này à." Triệu Tiết Tập nói: "Để tôi nói với mọi người một chút."
"Bên này cũng không phải là nơi để nói chuyện, sảnh trước nhà tang lễ có ghế sopha ngồi, chúng ta đi qua đó ngồi đi."
Triệu Tiết Tập trông có vẻ mệt mỏi.
Đám người Ngũ Hạ Cửu cùng Thời Thương Tả đi theo phía sau Triệu Tiết Tập.
Phương Tử nhỏ giọng nói với Ngũ Hạ Cửu: "Những lời vừa rồi của Uông Linh, đó là có ý gì vậy? Trịnh Hạo Thừa là do Hạ Đan hại chết?"
Cũng có thể nghĩ theo như vậy.
Hiện tại thông qua lời cãi nhau của bọn họ, đã có thể chứng minh, Trịnh Hạo Thừa thật sự nɠɵạı ŧìиɦ.... Chính là với Uông Linh làm việc cùng nhà tang lễ.
Và ngay khi cả hai bị Hạ Đan phát hiện.
Hạ Đan khó chịu, cho dù là lỡ tay gϊếŧ người hay vẫn là lập kế hoạch gϊếŧ người thì cũng đều có thể.
Xem ra Uông Linh đã nắm được nhược điểm này của Hạ Đan.
Không bao lâu, bọn họ đã đi đến sảnh trước của nhà tang lễ, ngồi ở trên ghế sopha, chợt nghe Triệu Tiết Lập nói: "Ở trong nhà tang lễ không được nuôi động vật, nhất là mèo, nếu không sẽ xúc phạm người chết."
"Còn có, một số di vật cùng vật bồi táng được người nhà đặt xung quanh xác chết trong quan tài, mấy vật này không được động vào."
"Ngoài ra, không được ở trong nhà tang lễ nói nhảm, chẳng hạn như tôi sắp.... với chữ liên quan đến lời nói đó cũng không được nói bậy."
"Dù như thế nào cũng không được ở trước mặt người chết đọc tên của chính mình, không thể nói đùa hay chạm vào người chết."
"Hơn nữa, ở trong nhà tang lễ kiêng kị màu đỏ, không kính trọng quỷ thần, chạy lung tung, niệm kinh văn bậy bạ cũng không được."
"Quan trọng nhất là, nhà tang lễ chú ý đến khí dương cùng khí âm, thường thì công việc này chủ yếu là nam, nhưng có phụ nữ làm việc này cũng là điều bình thường."
"Nhưng không được phép để phụ nữ, người già và trẻ em đi vào xưởng hỏa táng, nhà xác hoặc những nơi tương tự như vậy."
Triệu Tiết Tập xem như kể lại tỉ mỉ.
Ngũ Hạ Cửu hỏi: "Nếu lỡ xui xẻo thì sao?"
Triệu Tiết Tập chỉ lên một cái ngăn tủ cạnh quầy lễ tân, nói: "Nơi đó có để cây ngải cỏ, huân hương, trước khi có người đi vào nhà tang lễ, chúng tôi sẽ đốt cháy một cái rồi đi một vòng quanh người nhà, cho dù không may cũng bị loại bỏ."
"Ừm." Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Cậu nhìn Triệu Tiết Tập dường như không còn gì muốn nói, lại hỏi: "Uông Linh cùng Hạ Đan, hai người ấy...Bởi vì Trịnh Minh Hạo đã chết mà tranh cãi sao?"
Ngũ Hạ Cửu cố ý thể hiện bộ dáng tò mò của mình.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy hai người ấy cãi nhau, lúc này hỏi, nét mặt của Triệu Tiết Tập cũng không quá bất ngờ, nói: "Ừm, Trịnh Hạo Thừa vốn dĩ là không xứng với Hạ Đan."
"Uông Linh, quản lý Uông chỉ mới quyến rũ một chút, thì anh ta đã lập tức không chịu đựng được sự dụ dỗ...."
Nhắc đến Trịnh Hạo Thừa và Uông Linh, nét mặt của Triệu Tiết Tập xuất hiện thay đổi nhưng rất nhỏ, dường như đối với Uông Linh là rất chán ghét, còn đối với Trịnh Hạo Thừa chỉ là xem thường.
Chỉ có điều, nhìn động tác muốn an ủi Hạ Đan của anh ta trước đây, hẳn là anh ta đã có tình ý với Hạ Đan.
Nói chuyện không bao lâu, sau đó Triệu Tiết Tập đã nói tạm biệt, đám người Ngũ Hạ Cửu liền quay trở về linh đường.
Mà lúc này, thời gian cũng vừa điểm mười một giờ, Kim Miêu cất giấy đi, chờ hai giờ chiều lại lấy giấy tiền vàng mã ra.
"Có xảy ra chuyện gì không?" Ngũ Hạ Cửu hỏi Chung Nam.
Chung Nam lắc đầu: "Không có gì, tất cả mọi chuyện đều bình thường."
"Mọi người đi ra ngoài có điều tra được tin tức gì không"
"Có." Ngũ Hạ Cửu đem chuyện đã gặp qua kể ra.
Chung Nam nghe xong há hốc miệng, anh ta đã bị chuyện tình cẩu huyết của hai người Uông Linh và Hạ Đan làm cho kinh ngạc rồi.
Thời Thương Tả nói: "Không có chuyện gì thì không cần đi ra ngoài, cứ ở tại linh đường này chờ là được."
Hai tiếng để đốt giấy buổi chiều trôi qua rất nhanh, sau đó đã đến buổi tối sáu giờ, bảy giờ.....
Bọn họ vẫn đợi ở trong linh đường của Kỷ Tiến Tiền, không có đi ra ngoài.
Xung quanh treo vải màu trắng, chính giữa có quan tài, còn có hoa màu trắng vòng quanh, phía trên lại treo di ảnh dễ nhìn thấy.
Không thể có bất kỳ hoạt động vui chơi giải trí nào trong nhà tang lễ, khi nói chuyện cũng phải chú ý, cho nên, cả ngày chờ đợi đến buồn chán vô cùng, lại yên tĩnh âm u không dứt.
Cật Đậu Nhân chỉ đơn giản tìm một vị trí bên vách tường ở linh đường, dựa vào đó ngủ gật.
Vào lúc buổi chiều, Hạ Đan không có đốt vàng mã nữa, xem ra sau khi cãi nhau với Uông Linh, cô ta vốn không nghĩ sẽ làm chuyện này cho Trịnh Hạo Thừa nữa.
Mãi cho đến vào đêm, bầu trời tối đen, còn sớm trước chín giờ, đám người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả cũng nghỉ ngơi một lúc.
Đúng chín giờ, ngọn lửa lại bùng cháy trong chậu than, Kim Miêu bắt đầu đốt tiền giấy vàng bạc.
Khi trời tối sầm, chỉ có linh đường bên này của Kỷ Tiến Tiền được thắp sáng bằng đèn sợi đốt.
Nhưng bởi vì thời gian dài, ánh sáng của đèn sợi đốt rất yếu, vốn dĩ là không thể chiếu hết cả gian phòng, chỉ khoảng chừng ở phạm vi của đám người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả ngồi ở bên này.
Vị trí quan tài của Kỷ Tiến Tiền và cửa đều có chút tối.
Chưa kể, ngoại trừ linh đường ở đây, thì hành lang và phòng khác cũng đều không có ánh sáng.
Trong linh đường của Trịnh Hạo Thừa không nhìn thấy ai, cũng không có mở đèn, một mảnh mờ tối.
Hai cánh cửa trong linh đường của Kỷ Tiến Tiền, một cánh đóng lại, một cánh khép hờ, cũng không có đóng hoàn toàn.