Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 97: Nhà tang lễ An Lạc (2)




Đợi cho Triệu Tiết Lập dẫn bọn họ đi xem xong căn tin cùng ký túc xá, sau đó anh ta đã rời đi, để cho bọn họ tự trở lại linh đường bên kia, dù sao thời gian cũng đã gần đến chín giờ, cần phải đốt giấy tiền vàng bạc.

Ngũ Hạ Cửu nhìn theo bóng dáng Triệu Tiết Tập dần dần biến mất.

Phương Tử nói: "Chắc là anh ta đi đến báo cáo công việc với quản lý Uông."

"Ừm." Ngũ Hạ Cửu gật đầu: "Chúng ta trở về đi."

Kim Miêu, Cật Đậu Nhân và A Thái đều có chút hiểu chuyện, dọc đường đi đều ngoan ngoãn theo sau Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả.

Nhưng có thể thấy, Cật Đậu Nhân và A Thái đều đang kìm nén và muốn nói chuyện.

Suốt một đường đi đến linh đường nơi đang đặt cái xác, bọn họ cũng không có gặp mặt người nào.

Sau khi vào lại căn phòng đặt người giám đốc Kỷ Tiến Tiền, Đường Vân Ti cùng Lộ Nam đi đến góc tường lấy một hộp giấy ra, chậu than đốt giấy tiền vàng mã được đặt ở bên trái quan tài một chút.

Cật Đậu Nhân nhịn không được hỏi: "Trong bảy ngày này, chẳng lẽ chúng ta đều phải ở cùng một chỗ với cái xác của Kỷ Tiến Tiền sao?"

"Tôi thấy thông tin đưa ra chỉ cần trông coi cái xác ba ngày ba đêm, giữa lúc ấy không thể rời khỏi nhà tang lễ, nhưng có thể rời khỏi linh đường đúng không?"

"Trong bảy ngày, chỉ cần thực hiện đủ điều kiện ba ngày ba đêm để hoàn thành nhiệm vụ, nói cách khác thì chúng ta không cần luôn đợi ở trong này, mọi người có thể chia nhau đến đây mà nhỉ?"

Cật Đậu Nhân đã lắng nghe Triệu Tiết Tập kia nói có thể luân phiên thay thế.

Cậu ta cũng không muốn mỗi phút mỗi giây đều ở cùng cái xác này chung một phòng, huống chi, cái xác này ai biết có khi nào...

Ba ngày thì cậu ta còn có thể chịu được, bảy ngày thì, coi như thôi.

Thời Thương Tả: "Tất nhiên, cậu có thể không rời khỏi nhà tang lễ, nhưng chính xác thì có thể rời khỏi linh đường, vào lúc cậu mệt thì cậu cũng có thể quay về ký túc xá nghỉ ngơi."

Nhưng không để Cật Đậu Nhân kịp vui vẻ.

Phương Tử híp đôi mắt màu xanh, nói tiếp:

"Nhưng mà, nếu cậu không muốn đợi ở linh đường, vậy cậu có chắc chắn ở trong bảy ngày này cậu có thể trông coi đủ ba ngày ba đêm không?”

"Nếu như không đủ điều kiện này, thì cậu sẽ không thể đi lên đoàn tàu luân hồi để trở về."

"Còn nữa, thông thường mà nói, những người ở một mình là người dễ chết nhất."

"Nếu cậu vẫn muốn trở về nghỉ ngơi, thì chúng tôi cũng không ngăn cản, nhưng đừng quên nơi này chính là nhà tang lễ, cẩn thận vào lúc khi chỉ một mình gặp được chuyện gì."

Phương Tử càng nói, nét mặt Cật Đậu Nhân càng trắng.

Cuối cùng Cật Đậu Nhân hoang mang mà cắt ngang lời nói của Phương Tử, nói: "Tôi, tôi cũng không trở về một mình, còn hai người...."

Cậu ta quay đầu nhìn về phía hai người hành khách mới.

Kim Miêu nhỏ giọng nói: "Tôi là con gái, lại không ở cùng ký túc xá với anh."

"Huống chi, tôi cũng không dự tính sẽ trở về."

Buồn cười, cô ta đi theo Cật Đậu Nhân cũng là hành khách mới thì làm gì có cơ hội sống, tất nhiên là phải đi theo những hành khách cũ.

Hành khách cũ làm gì, thì cô ta cũng đi theo làm vậy.

Mà A Thái cũng nói: "Tôi cũng không trở về."

Sắc mặt Cật Đậu Nhân xanh xanh trắng trắng.

Lúc sau cậu ta cũng không thèm nhắc lại, xem ra cũng không dự tính vào lúc tối mệt mỏi sẽ trở về nghỉ ngơi một mình nữa.

Đến gần chín giờ, Thời Thương Tả lấy ra một chồng giấy, rồi rút ra một tờ giấy bỏ vào trong chậu than, châm lửa, bắt đầu đốt cháy, ngọn lửa dần lớn hơn một chút.

Mà Ngũ Hạ Cửu cũng đến gần rút ra một tờ giấy bỏ vào chậu than.

Kim Miêu thấy vậy không thể không hỏi:

"Tôi, có thể giúp anh đốt giấy tiền vàng bạc."

Ngũ Hạ Cửu liếc nhìn cô ấy một cái, đem một xấp giấy đưa cho Kim Miêu nói: "Đốt chậm một chút, phải chắn chắn ngọn lửa không tắt, chỉ cần đốt đủ hai tiếng là được, mười một giờ là có thể ngừng."

Sau đó bắt đầu lại vào lúc hai giờ chiều.

Có một đồng hồ treo trên vách tường của linh đường.

Kim Miêu gật gật đầu, nhận lấy sấp giấy đi qua ngồi bên cạnh chậu than.

Cật Đậu Nhân nhìn thấy cô ấy chỉ lấy từng tờ giấy, động tác giống như của Ngũ Hạ Cửu trước đó, lúc này lại nhịn không được nói:

"Vì sao cô không đem sấp này bỏ vào hết đi, đỡ tốn sức."

Tay Kim Miêu đang rút giấy ra dừng một chút, có hơi bối rối ngẩng đầu nhìn về phía đám người Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu nhướn mày nói:

"Buổi sáng hai tiếng, buổi chiều hai tiếng, mà buổi tối cần phải đốt giấy liên tục cho đến sáu giờ sáng, thời gian này là chín tiếng."

"Một ngày một đêm cộng lại là hơn mười ba tiếng."

"Thùng giấy chỉ có bảy, một ngày đốt một thùng."

"Nếu ban ngày đốt hết giấy, vậy buổi tối không đủ thì phải làm sao?"

"Không đủ thì không đủ thôi."

Cật Đậu Nhân bĩu môi nói.

Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, thản nhiên đáp:

"Nếu không đủ, lửa cháy bị tắt, vậy cậu đoán xem buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì?"

Cật Đậu Nhân biến sắc, cố gắng kìm lại trả lời:

"Tôi, tôi làm sao biết sẽ xảy ra chuyện gì."

"Ừm, cậu không biết, tôi cũng không biết."

Ngũ Hạ Cửu nói: "Cho nên, ở Xa Hạ Thế Giới này có một số việc phải cẩn thận một chút, nhất là khi có thời gian quy định."

Nói xong cậu nhìn về phía Kim Miêu:

"Cứ đốt từ từ như vậy, chỉ cần chắc chắn là ngọn lửa không tắt là được."

"Được."

Kim Miêu nghe vậy lập tức gật đầu.

Sắc mặt Cật Đậu Nhân không được tốt cho lắm, nhưng cũng không nói gì thêm.

Ngọn lửa bùng cháy, khiến cho gian phòng có một chút mùi hương khói.

Ngũ Hạ Cửu đi dạo một vòng quanh linh đường, cuối cùng trở lại chỗ quan tài có xác của Kỷ Tiến Tiền, cậu cúi đầu nhìn.

Thời Thương Tả liền đứng ở bên cạnh Ngũ Hạ Cửu, một lát sau nghe Ngũ Hạ Cửu hỏi:

"A Tả, anh có hiểu điều kiện thời gian của ba ngày ba đêm như thế nào không?"

"Là một người chỉ có hai mươi bốn giờ đều phải chờ đợi ở linh đường đúng không?"

"Hay là, trong lúc chúng ta đốt giấy tiền vàng bạc, chờ ở linh đường thì đã tính là một ngày một đêm?"

"Hoặc là ba ngày ba đêm tổng cộng có bảy hai tiếng, mà chúng ta chỉ cần túc trực đủ bảy hai tiếng trong vòng bảy ngày là được?"

Những điều này cái nào cũng có thể, những cũng không biết điều kiện thời gian nào mới có thể làm đầy đủ với thông tin đã đưa ra trong Xa Hạ Thế Giới.

Nói xong, Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu.

Thời Thương Tả nói: "Có thể thử nghiệm một chút."

"Chỉ định ba người, thử nghiệm ba thời gian, trong khoảng thời gian này không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Ngũ Hạ Cửu gật đầu, sau đó cả hai đem ý tưởng của mình nói cho những người khác biết.

Đường Vân Ti: "Vậy người nào sẽ thử nghiệm?"

Ngũ Hạ Cửu nhìn về phía Kim Miêu, nói:

"Kim Miêu phụ trách đốt tiền vàng, cô chỉ có thể rời khỏi linh đường khi không phải vào lúc đốt vàng mã, nhưng vào lúc đốt vàng mã thì cô chỉ có thể đợi ở trong này."

"Cô có đồng ý không?"

"Đồng ý, tôi có thể." Kim Miêu gật đầu nói.

A Thái lúc này cũng chủ động nói:

"Tôi có thể là người thứ ba thử nghiệm, thời gian đợi ở linh đường có thể cộng đủ hai mươi bốn tiếng."

"Nếu thời gian một ngày như vậy đã đủ, đến lúc đó trong vòng tay sẽ đưa ra tiến độ đã gia tăng được một ngày, thì xem như thí nghiệm thành công."

"Nhưng nếu sau khi đủ hai mươi bốn giờ, mà vòng tay đưa ra tiến độ trông coi xác của Kỷ Tiến Tiền vẫn là 0 ngày, vậy thì thử nghiệm liền thất bại đúng chứ."

Ngũ Hạ Cửu: "Chính là như vậy, hơn nữa cậu cũng phải chú ý thời điểm ở linh đường có đốt giấy tiền vàng mã hay không, thì đều vẫn phải rời đi một chút."

A Thái lên tiếng: "Được."

Chung Nam: "Vậy tôi sẽ là người thứ nhất thử nghiệm, bất quá hôm nay đã không đủ hai mươi bốn tiếng, cho nên, phải bắt đầu từ ngày mai vậy."

Nói cách khác, là bắt đầu từ rạng sáng ngày mai nối liền đến buổi tối.

Thời gian ba tiếng thử nghiệm đều đã đủ người, sau đó Ngũ Hạ Cửu quyết định đi đến linh đường của người phục vụ tang lễ Trịnh Hạo Thừa xem một chút.

Nhưng Kim Miêu cần đốt vàng mã đến mười một giờ, không thể rời khỏi, nên Chung Nam đã nói sẽ ở lại linh đường chờ đợi cùng.

Chung Nam nói xong, Cật Đậu Nhân cũng nói sẽ ở lại.

Ngũ Hạ Cửu nhìn ra Cật Đậu Nhân không muốn nhìn thấy người chết, không thì cứ để cậu ta ở lại đây đợi, mà cậu ta cũng không nói gì.

Ba người ở lại linh đường của Kỷ Tiến Tiền, Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả và đám người còn lại thì đi ra ngoài.

Sau các gian phòng ngăn cách bởi hai linh đường, thì chính là linh đường của Trịnh Hạo Thành.

Còn chưa đi vào, Ngũ Hạ Cửu đã nhìn thấy bóng dáng của một phụ nữ bên trong linh đường, cũng không phải là Uông Linh, mà là một người phụ nữ khác với mái tóc dài thẳng.

Cô ta cũng hơn ba mươi tuổi, trên mặt không có trang điểm, để mặt mộc, cho nên nét mặt của cô ta có chút tái nhợt và mỏi mệt, không hẳn là rất có tinh thần.

Cô ta mặc bộ quần áo màu đen, trên chân đi giày trắng, có thể thấy cô ta vừa đốt xong giấy tiền, vì ngọn lửa trong chậu than còn chưa cháy hết.

Mà lúc này cô ta đang đứng ở cạnh quan tài có xác của Trịnh Hạo Thừa, nét mặt thất thần nhìn vào trong đó.

Ngũ Hạ Cửu đoán được, người này hẳn là bạn gái của Trịnh Hạo Thừa mà Triệu Tiếp Lập đã nói, chính là Hạ Đan, thợ thẩm mỹ cho xác chết ở trong nhà tang lễ An Lạc.

Cho nên, hiện tại Hạ Đan là đang túc trực bên quan tài của Trịnh Hạo Thừa?

Lẽ ra cô ta phải đợi ở linh đường của Trịnh Hạo Thừa trước khi bọn họ đến nhà tang lễ.

Dù sao thì, muốn đi đến linh đường của Trịnh Hạo Thừa thì cần phải đi qua linh đường của giám đốc Kỷ Tiến Tiền.

Mà đám người Ngũ Hạ Cửu trước đó không nghe thấy tiếng chân đi qua lại ở trong linh đường.

Có thể thấy, Hạ Đan đến đây sau khi Triệu Tiết Tập dẫn bọn họ đi xem nhà ăn cùng ký túc xá.

Mặc kệ như thế nào, xem ra Hạ Đan đối với cái chết của bạn trai cũng rất đau lòng.....

Vào lúc Ngũ Hạ Cửu nghĩ như vậy, đột nhiên cậu nhìn thấy Hạ Đan hướng về cái xác trong quan tài, cô ta chậm rãi nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Dáng vẻ này không hề có chút thương tâm cùng đau khổ, rõ ràng là cô ta đối với cái chết của Trình Hạo Thừa cảm thấy rất hả lòng hả dạ.

Ngũ Hạ Cửu thấy vậy không thể không nhíu mày.

Cậu cố ý gây ra tiếng động, rồi cất bước đi vào.

Hạ Đan nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn:

"Mọi người là người túc trục bên linh cữu của giám đốc?"

"Sao cô lại biết?"

Hạ Đan câu lên khóe miệng, nhưng trên mặt không có chút ý cười nào.

Cô ta nói: "Bởi vì công việc kinh doanh ở nhà tang lễ An Lạc đang dần sa sút, gần đây cũng không có người khách nào đến."

"Mà mọi người đến không ít người, nếu không phải là người túc trực bên nhà tang lễ của giám đốc, vậy thì còn có thể là ai?"

Ngũ Hạ Cửu gật đầu, tỏ vẻ Hạ Đan đã nói đúng.

Ngay sau đó, Hạ Đan liền lạnh lùng nói:

"Các người không làm cho tốt việc túc trực bên quan tài của giám đốc, mà đến nơi này làm gì?"

Ngũ Hạ Cửu: "Túc trực bên quan tài rất nhàm chán, nên chúng tôi muốn đi dạo một vòng."

Hạ Đan hừ lạnh một tiếng: "Nhà tang lễ cũng không phải là nơi để các người mặc sức đi dạo, các người cẩn thận nếu mạo phạm đến điều cấm kỵ ở nhà tang lễ, thì chết lúc nào cũng không biết."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Ngũ Hạ Cửu chợt lóe, cậu hỏi:

"Chúng tôi cũng chưa từng làm việc ở trong nhà tang lễ, tất nhiên là không biết cấm kỵ của nhà tang lễ là gì."

"Không bằng, cô Hạ có thể nói cho chúng tôi biết với được không?"

Hạ Đan nhíu mày: "Cậu biết tôi?"

Ngũ Hạ Cửu: "Khi chúng tôi đi vào đã gặp nhân viên tiếp tân Triệu Tiết Tập, anh ta dẫn nhóm chúng tôi đi một vòng đến nhà ăn cùng ký túc xá ở phía sau."

"Anh ta nói thợ thẩm mỹ xác chết của nhà tang lễ An Lạc cùng nhân viên tang lễ trước kia là Trịnh Hạo Thừa có quan hệ yêu đương."

"Cho nên, trước khi người nhà của Trịnh Hạo Thừa đến nhà tang lễ, đều là do cô Hạ thay họ đốt giấy tiền."

Hạ Đan nghe vậy phì cười một tiếng, vẻ chế giễu hiện lên trên mặt, nói: "Tôi cùng Trịnh Hạo Thừa đã chia tay trước khi anh ta chết."

"Hiện tại đốt giấy tiền vàng mã cho anh ta....Chẳng qua cũng chỉ là chút tình nghĩa trước đó mà thôi."

"Sau này, đừng đem tôi cùng Trịnh Hạo Thừa đặt cùng một chỗ, tôi thấy tởm lắm."

Nói đến người này, Hạ Đan hung ác liếc mắt nhìn cái xác bên trong quan tài, cô ta xoay người rời đi, bóng dáng đã rất nhanh biến mất không thấy nữa.