Tám người trên con tàu săn cá voi cũng tìm chỗ để ngồi nghỉ ngơi, có một vài người trùng hợp nghỉ ngơi bên cạnh những thuyền viên sắp bị đông cứng, có vẻ chưa hồi phục lại sức khỏe.
Rốt cuộc còn có thiết bị sưởi ấm, rốt cuộc nên kia sẽ ấm áp hơn một chút.
Không khí trong trạm nghiên cứu lại một lần nữa yên tĩnh.
Sau khi lăn lộn trong chốc lát, Ngũ Hạ Cửu nhìn xem thời gian, đã hơn 6 giờ.
Cậu có chút vây, cuộn tròn nhắm mắt nằm nghỉ ngơi trong túi ngủ, Phương Tử, Lộ Nam bọn họ đều ở bên cạnh, hô hấp của cậu cũng dần dần ổn định lên.
Thời gian trôi qua từng chút một, tiếng hàm răng run lên của thuyền viên bên kia dần dần không có.
Tất cả mọi người cho rằng thuyền viên bị đông cứng đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng những thuyền viên này đang co ro ở trong góc, bên cạnh có đặt thiết bị sưởi, chăn dày và túi ngủ che kín người, thoạt nhìn giống như bị chôn vùi trong chăn, thậm chí không nhìn thấy mặt.
Nếu hiện tại ai đó có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện cơ thể của những thuyền viên hàm răng run rẩy lúc nãy đã bắt đầu từ từ chuyển sang màu xanh và cứng…….
Giống như bọn bọ đang biến thành bộ dạng của Băng Điêu Nhân, đặc biệt thần thái trong mắt cũng dần biến mất, chết lặng và lỗ trống hiện lên, ẩn ẩn nhuốm màu xấu xa.
Cuối cùng, các thuyền viên bị trầy xước và bị thương đã mất đi nhân khí của bản thân.
Một lúc sau, tiếng sột soạt phát ra từ dưới túi ngủ và chăn màn chất đống trong góc khiến những người bên cạnh không thể ngủ được.
Một người trong đội săn cá voi không khỏi mở to mắt, không kiên nhẫn nhìn về phía có tiếng động, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nghĩ lại trạm nghiên cứu này là lãnh địa của người khác, bọn họ chẳng qua chỉ là ở nhờ, vừa há mồm ra đã lập tức đóng chặt.
Nhưng âm thanh sột soạt đằng kia quá làm người khó chịu.
Cho nên, người đàn ông trong đội săn cá voi đã đứng lên đi đến phía thuyền viên đang sưởi ấm, anh ta liên tiếp bước qua trên dây điện thiết bị sưởi ấm, đi đến một đống chăn, cúi người xuống, duỗi tay đẩy nhẹ, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Các ngươi nhỏ……”
Chưa kịp thốt ra lời cuối cùng, người đàn ông dưới chăn đột nhiên chui đầu ra lao về phía anh ta.
“A ——”
Người trong đội săn cá voi không phòng bị bị phác lên mặt đất, còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm nhận được từng cơn lạnh đau đớn thấu xương truyền từ chỗ thuyền viên chạm vào.
Chỉ một lúc sau, người trong đội săn cá voi cảm giác cánh tay bị đè lại của mình đang mất đi tri giác.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, sau khi người đàn ông nhào tới đây, các thuyền viên khác cũng lao về phía những người khác gần đó, thoạt nhìn không giống như người bị đông cứng, chân cẳng không linh hoạt.
Dù sao, những thuyền viên trong đội săn bắt cá voi không thể trốn thoát.
Trong lúc nhất thời, trong sảnh chính trạm nghiên cứu vang vọng tiếng kêu la, nhưng chỉ một lát sau, âm thanh này lập tức biến mất.
Rốt cuộc, khi đã tiến vào Xa Hạ Thế Giới thì không có hành khách nào đơn giản.
Ví dụ năng lực còn không đủ như A Miêu, A Yến bọn họ còn chưa kịp ra tay, những thuyền viên biến thành Băng Điêu Nhân này đã bị Khuông Tầm, Nhϊếp Túc đám người giải quyết rớt.
Mặc dù tạm thời đã giải quyết nguy cơ, nhưng những “Vụn băng khối” vương vãi đầy đất lại không có làm cho sắc mặt mọi người tốt lên……
Dương Công Hạc nhìn về phía tiểu Hiểu và Qua Tử, sắc mặt của hai người này hiển nhiên trắng bệch như tuyết ở bên ngoài.
Thuyền viên bị Băng Điêu Nhân làm bị thương cũng đã biến dị, cũng đã trở thành Băng Điêu Nhân không có lý trí.
Mà hai người bọn họ cũng bị trầy xước bị thương.
Hơn nữa, tình trạng lạnh cóng và run rẩy không hề cải thiện theo thời gian mà ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Đến bây giờ, trong miệng những người khác đều chưa hề thở ra khí lạnh, nhưng chỉ có tiểu Hiểu và Tử Qua vừa thở vừa thở hổn hển, khí lạnh trắng từ trong miệng bay ra.
Điều này rõ ràng có dị thường, hơn nữa, việc thuyền viên biến dị thành Băng Điêu Nhân, đều đang nhắc nhở bọn họ, hai người này là những người tiếp theo.
“Không, lúc này mới ngày đầu tiên ……”
Tiểu Hiểu lẩm bẩm nói, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Với tư cách là đội trưởng của hai người bọn họ, sắc mặt của Ngải Vi cũng vô cùng khó coi.
Cô ta trầm mặt, đi đến bên cạnh tiểu Hiểu và Tử Qua nhỏ giọng an ủi, những người còn lại trong đội cũng tỏ vẻ lo lắng.
“Mẹ nó, Băng Điêu Nhân sao lại nguy hiểm đến như vậy, chạm vào ai là người đó chết.”
Tất Hữu không khỏi thầm mắng chửi một tiếng.
Cũng không phải cậu ta đồng tình với tiểu Hiểu và Tử Qua, mà là nghĩ khả năng tiếp theo gặp được Băng Điêu Nhân, lỡ như không may bị đụng vào, cho dù chỉ một chút, khẳng định sẽ dần trở nên giống như những thành viên trong đoàn, và cuối cùng vỡ tan thành nhiều mảnh.
Những người bị thuyền viên biến thành Băng Điêu Nhân tấn công là những người trong đội săn bắt cá voi mới vào trạm nghiên cứu không bao lâu.
Vi Quán liếc nhìn một vòng, thế nhưng có bốn người xảy ra chuyện, lúc này những chỗ bị đụng vào cũng đã có dấu hiệu hoại tử đông cứng.
“Nói như vậy, nếu bị Băng Điêu Nhân đụng vào đều sẽ bị biến dị, mất đi lý trí, biến thành những thi thể đông cứng chỉ biết di chuyển?”
Vi Quán trầm giọng hỏi.
Giáo sư Trịnh Dữu thở dài gật đầu.
Vi Quán đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra một khẩu súng, chỉ vào bốn gã đội viên của mình, nói:
“Tôi không gϊếŧ các cậu, nhưng các cậu không thể ở lại trong trạm nghiên cứu, đi ra ngoài.”
“Hai người kia cũng giống nhau.”
Nghe vậy, sắc mặt của tiểu Hiểu và Tử Qua lập tức thay đổi.
Ngải Vi tức giận nói:
“Ông có ý gì?!”
Vi Quán: “Nếu bọn họ đều sẽ biến thành Băng Điêu Nhân, chẳng lẽ còn muốn lưu họ ở lại trạm nghiên cứu, sau đó chờ bọn họ hoàn toàn thay đổi rồi tấn công chúng ta sao?”
“Một khi bị chạm vào, chúng ta sẽ giống như bọn họ, cuối cùng biến thành Băng Điêu Nhân.”
“Cho nên, vì để đề phòng, để cho bọn họ rời khỏi trạm nghiên cứu đi thôi.”
“Hiện tại không có gϊếŧ bọn họ đã là đủ, các ngươi sẽ không ngu xuẩn lạm phát lòng tốt như vậy chứ.”
Khuông Tầm, Dương Công Hạc này đó đều thờ ơ lạnh nhạt, không lên tiếng với việc không liên quan, bộ dáng như đang xem kịch.
Ngũ Hạ Cửu bọn họ cũng không nói gì, rốt cuộc những lời của Vi Quán thật sự có đạo lý, nhưng nếu bàn về phần tình cảm thì không quá đạo đức.
Hơn nữa, tiểu Hiểu và Tử Qua đều là người trong đội của Ngải Vi.
Chuyện này chỉ có Ngải Vi bọn họ có tư cách xử lý.
A Miêu nhịn không được nói:
“Nhưng hiện tại bọn họ chưa thay đổi, ông nói bọn họ đi ra ngoài để chết cóng sao?”
“Huống chi, tiểu Hiểu và Tử Qua là người trong đội chúng tôi, còn chưa tới lượt ông quản.”
Ngũ Hạ Cửu không khỏi liếc nhìn về A Miêu, kiên cường hơn rất nhiều so với Xa Hạ Thế Giới đầu tiên.
Vi Quán cười lạnh khi nghe vậy:
“Nhưng sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ trở thành Băng Điêu Nhân, cho dù có đụng tới ai, mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tôi luôn luôn giáo dục đội viên của tôi, không cần mang nguy hiểm cho người khác.”
Nói xong, Vi Quán dùng ánh mắt âm trầm quét về phía bốn người đội viên kia.
Bốn người cúi đầu không nói chuyện, giống như đang phục tùng mệnh lệnh của Vi Quán.
Ngải Vi lạnh lùng nói:
“Tôi sẽ không để đội viên của mình gây nguy hiểm cho người khác.”
Vi Quán: “Cô có thể bảo đảm?”
“Cho dù cô có thể bảo đảm, nhưng chúng ta vẫn không yên tâm.”
“Nếu đến lúc đó hai người bọn bọ thật sự biến thành Băng Điêu Nhân, sau đó đụng vào người khác, lại có người bởi vì bọn họ cũng phải biến thành Băng Điêu Nhân thì làm sao?”
“Cô tới bảo đảm? Cô muốn phụ trách như thế nào?”
Vi Quán ép hỏi từng câu, sắc mặt Ngải Vi càng thêm đen.
Cô ta chỉ nói một câu, không giống như Vi Quán lúc này đã vội vàng muốn đưa tiểu Hiểu và Tử Qua đuổi ra bên ngoài trạm nghiên cứu.
Nhưng Vi quán cũng không nhượng bộ.
Sau khi nói vài câu, Vi Quán tiếp tục nói:
“Vậy thì bỏ phiếu đi, nếu có nhiều người đồng ý cho bọn họ ở lại, tôi sẽ không phản đối.”