Khi ra khỏi khoang thuyền, ngay lập tức họ có thể cảm nhận được thời tiết khắc nghiệt ở đây.
—— rét lạnh, âm trầm, hoang vắng, trước mắt đều là màu trắng màu lam và những màu sắc linh tinh khác, đơn điệu và dị thường.
Ngũ Hạ Cửu đứng trên boong tàu nhìn về phía xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít ngôi nhà nhấp nhô.
Đó hẳn là trạm nghiên cứu và đài quan sát.
Trên bờ của vùng địa cực này, nước biển đang vỗ mạnh, gió biển ô ô gào thét thổi tới, rất nhiều viên tuyết bị gió thổi bay.
Chỗ xa hơn, một mảnh mây đen nghìn nghịt, nhưng chỉ một lát sau, trước mắt thế nhưng hoàn toàn đen xuống.
Cho nên, trước khi bọn họ có thể xuống thuyền, ánh đèn trên thuyền đã chiếu sáng con đường dưới chân họ.
“Cẩn thận một chút, đường rất trơn.”
Có nước biển bắn tung toé và những bông tuyết rơi trên cầu thanh, nó thật sự rất trơn.
Ngay khi Ngũ Hạ Cửu cúi đầu bước xuống cầu thang nối boong tàu với trên bờ biển, A Tả đi qua bên cạnh cậu, làm như lơ đãng nói.
Ngay sau đó, A Tả tiến lên đi theo sau giáo sư Trịnh Dữu.
Ngũ Hạ Cửu lại một lần nữa cúi đầu, khuôn mặt súc ở bên trong mũ choàng và khăn quàng cổ, không dấu vết nhếch lên một nụ cười mỉm.
Sau khi xuống tàu, bọn họ bắt đầu lê bước trên con đường tuyết đến trạm nghiên cứu.
Thuyền trưởng Mã Khắc và một nhóm thuyền viên cũng đi theo cùng nhau.
Trong đó một người thuyền viên không kiên nhẫn đi đường, chân vướng vào trên nền tuyết, bước hụt xuống một cái hố, làm cho giày đều ướt, chân lạnh, không khỏi nói:
“Nơi này không có một chiếc xe trượt tuyết nào sao?”
Giáo sư Trịnh Dữu nói: “Có là có, nhưng đều ở trong trạm nghiên cứu, lúc trước nguồn năng lượng bên này xuất hiện một số vấn đề nhỏ, tạm thời không thể bổ sung.”
“Bởi vậy, nếu dùng hết điện, trạm nghiên cứu và đài quan sát sẽ mất điện.”
“Lúc trước nhân viên trạm nghiên cứu đành phải dừng lại việc cung cấp điện cho xe trượt tuyết.”
Cho nên, bọn họ chỉ có thể đi bộ đến đó.
Vị thuyền viên kia nghe vậy cúi đầu lẩm nhẩm oán giận, nhưng cũng không nói thêm câu gì.
Ngay sau đó, Ngũ Hạ Cửu và những người khác đã đi theo sau giáo sư Trịnh Dữu đến bên ngoài trạm nghiên cứu và đài quan sát.
—— trạm nghiên cứu lớn hơn một chút, còn đài quan sát rất nhỏ.
Ngoại hình của đài quan sát giống như một ngôi nhà tuyết lộn ngược, cửa sổ đóng chặt, đều được làm từ kim loại đặc biệt, nghe nói có thể ngăn cách giá rét, bảo trì độ ấm ở trong độ.
Giáo sư Trịnh Dữu nói: “Tôi chỉ có quyền hạn mở cửa trạm nghiên cứu, không có quyền hạn mở đài quan sát.”
“Cũng may, nhân viên trước đó truyền thông tin linh đều ở trạm nghiên cứu, lát nữa chúng ta muốn đi vào đó, mọi người hãy cẩn thận một chút.”
Ngoại hình của trạm nghiên cứu rất có cảm giác khoa học kỹ thuật, mặc dù kim loại không thấy rõ trong bóng đêm, nhưng cũng không bị người dễ dàng bỏ qua.
Đặc biệt là khi giáo sư Trịnh Dữu đứng trước cửa trạm nghiên cứu đưa tay lắc lư vài cái với cánh cửa kim loại, một màn hình điện tử trong nháy mắt xuất hiện.
Ngay sau đó, giáo sư Trịnh Dữu liền ấn dấu tay, sau khi ánh đèn xanh loé lên, ông ta bắt đầu nhập mật mã, hiển nhiên là công nghệ rất cao.
Lúc này, Phương Tử chọc vào bên hông Ngũ Hạ Cửu, sau khi Ngũ Hạ Cửu hơi nghiêng đầu, cậu ấy ra hiệu cho Ngũ Hạ Cửu nhìn mảnh tuyết trắng xóa bên cạnh bức tường trạm nghiên cứu.
Ngũ Hạ Cửu nhìn theo hướng Phương Tử chỉ —— chỉ nhìn thấy rất nhiều bước chân hỗn độn dẫm lên mảnh tuyết bên bức tường kia, cũng không có gì hiếm lạ, xung quanh trạm nghiên cứu đều là dấu chân, không khác gì mấy so với chỗ đó.
Tuy nhiên, ngay khi cơn gió rít gào lại một lần nữa thổi qua, rất nhiều bông tuyết quay cuồng cuốn theo màu máu.
Giống như lúc trước có người bị thương đi qua nơi này, máu được rơi từ trên người đó xuống đây.
Là có người trốn thoát khỏi trạm nghiên cứu sao?
Nhưng trên băng đảo này chỉ có hai toà nhà là trạm nghiên cứu và đài quan sát.
Nếu có người trốn thoát khỏi trạm nghiên cứu, chẳng lẽ người đó sẽ trốn vào đài quan sát?
Nhưng lúc trước giáo sư Trịnh Dữu có nói, ngoài một số người có quyền hạn đã đi theo giáo sư Smith và giáo sư Chương, cũng chỉ lưu lại một nhân viên nghiên cứu ở trạm nghiên cứu.
Nhưng trong thông tin cuối cùng, người ở lại có nói, nói cái gì, như là gặp chuyện gì đó không may…..
Huống chi, phương hướng này ngược lại với đài quan sát.
Ngũ Hạ Cửu trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều.
Đúng lúc này, giáo sư Trịnh Dữu cuối cùng cũng đã mở ra cánh cửa trạm nghiên cứu —— cánh cửa mở ra hai bên, tiếng máy móc tràn ngập bên tai, tình huống bên trong cánh cửa cũng lộ ra trước mắt.
Đầu tiên đập vào trong mắt bọn họ chính là các loại giấy tờ tư liệu nằm rải rác khắp nơi.
Có một số tờ giấy cũng bị nhuộm lên vết máu.
Nhưng nhìn xung quanh, những chỗ gần cửa trạm nghiên cứu rất trống trải, có hai cánh cửa kim loại đang đóng chặt bên trái và bên phải, như đang chờ được mở ra.
“Chúng ta đi qua bên kia sao?”
Ngải Vi hỏi.
Giáo sư Trịnh Dữu nói: “Cánh cửa bên trái dẫn đến viện nghiên cứu trong trạm nghiên cứu, tôi không có quyền hạn đi vào đó.”
“Còn cánh cửa bên phải là đi thông đến phòng thông, bên này tôi có quyền hạn.”
“Đầu tiên phải biết rõ ràng trạm nghiên cứu đã xảy ra chuyện gì, sau đó chúng ta muốn đi tìm giáo sư Smith và giáo sư Chương trở về.”
Nói xong, giáo sư Trịnh Dữu dân đầu đi tới mở cánh cửa bên phải.
Khi Ngũ Hạ Cửu đi tới, cậu liếc mắt nhìn qua cánh cửa bên trái, cấu tạo của cánh cửa này tương tự với cánh cửa lớn của trạm nghiên cứu, có lẽ nó cũng phải mở ra bằng mật mã.
Nhưng sau khi trạm nghiên cứu xảy ra hỗn loạn, không có đạo lý hai bên cánh cửa đều là đóng chặt được.
Nếu như vậy, tại sao lại có vết máu lưu lại ở đây?
Giáo sư Trịnh Dữu nhập mật mã mở ra cánh cửa bên phải.
Nhưng khi cánh cửa bên phải mở ra hai bên, đột nhiên cánh cửa kim loại bên trái cách bọn không xa cư nhiên cũng mở ra.
Tiếng mở cửa dọa mọi người chưa chuẩn bị tinh thần giật mình.
Giáo sư Trịnh Dữu vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc nói:
“Sao cánh cửa bên trái lại mở ra?”
Nói xong, ông ta liền xoay người đi qua phía bên kia đi, thuyền trưởng Mã Khắc và một số thuyền viên cũng đi theo phía sau.
Sau đó, giáo sư Trịnh Dữu kiểm tra cánh cửa bên trái, phát hiện không có bất luận vấn đề gì, nhưng chính ông ta cũng không biết vì sao cánh cửa lại được mở ra khi chưa nhập dấu vân tay và mật mã.
Ông ta nói: “Mở cũng tốt, chúng ta không cần nghĩ cách để đi vào.”
“Cũng không biết những cánh cửa bên trong có mở ra hay không?”
Giáo sư Trịnh Dữu không có quyền hạn cánh cửa bên trái, đương nhiên cũng không quyền hạn đi vào phòng thí nghiệm bên trong.
“Tách ra kiểm tra thôi.”
Giáo sư Trịnh Dữu nói.
Một bộ phận người đi bên phải, một bộ phận đi đến bên trái.
Ngũ Hạ Cửu được phân đến bên trái, còn cậu bảo Tạ Bàn và Chung Nam đi phía bên phải.
Giáo sư Trịnh Dữu cũng lựa chọn bên trái.
Đến nỗi cánh cửa bên phải chỉ cần mật mã và quyền hạn là có thể vào được, giáo sư Trịnh Dữu liền giao cho trợ trí của mình là A Tả.
Vì vậy, A Tả mang theo mọi người đi đến bên phải.
Khuông Tầm, Du Trạch cũng đi đến bên phải.
Nhưng Ngải Vi và những người khác lại chọn đi theo giáo sư Trịnh Dữu vào cánh cửa bên trái giống như Ngũ Hạ Cửu, đồng hành còn có Mã Khắc và một số thuyền viên.
Khi vào bên trong cánh cửa, Ngũ Hạ Cửu mới nhận ra trong này phải chia đường đi, không gian cũng rất lớn.
Những dãy hành lang mờ ảo, thiếu ánh sáng.
Sau khi bọn họ tiến vào lại phải tách ra lần nữa để đi từng phòng xem phòng đó có mở ra hay không, nếu có nhân viên may mắn tồn tại thì phải sớm cứu ra.
Còn thuyền trưởng Mã Khắc và thuyền viên trong tay đều mang theo súng, lựa chọn đi một con đường khác.
Ngũ Hạ Cửu và Phương Tử bọn họ cũng lựa chọn đi một cái hành lang đi vào.
“Trạm nghiên cứu này khá lớn.” Lộ Nam nói.
Đường Vân Ti đẩy mắt kính, nói: “Đúng vậy, chỉ bên trái hành lang đã có rất nhiều phòng.”
“Hơn nữa, hầu hết là phòng nghiên cứu, không biết khối băng được vớt từ biển có được vận chuyển nơi này hay không.”
Nếu thi thể trong khối băng thật sự chạy ra.
Vậy có nghĩa nghĩa bên trái tuyệt đối không an toàn.
Trong trạm nghiên cứu rất lạnh, hà hơi thở ra lập tức trở thành khói trắng xoá.
Mặc dù mặc quần áo rất dày, nhưng Ngũ Hạ Cửu cũng cảm thấy tay chân lạnh lẽo, hơn nữa, lúc trước Xa Hạ Thế Giới có thông tin nhắc nhở nói rằng sẽ có bão tuyết buông xuống……
Đến lúc đó, không biết nơi này sẽ lạnh như thế nào.
Sau khi đi vào, để không cản trở tầm mắt của mình, Ngũ Hạ Cửu liền cởi chiếc mũ gắn với quần áo trên đầu xuống.
Những người khác cũng là như nhau.
Lục tìm bên trong ba lô ra một khẩu súng, cảnh giác nhìn về phía xung quanh.
Bên trong trạm nghiên cứu tất cả đều là kim loại, mặt tường, cửa sổ….
Cửa sổ cũng không trong suốt, phần lớn cửa phòng đều đóng chặt, Ngũ Hạ Cửu thử đẩy một chút, một đường đi tới, không có cánh cửa nào có thể mở ra.
Hình dáng của họ được phản chiếu trên ở cửa sổ kim loại hoặc trên mặt tường, phản chiếu ánh sáng, bên trái và phải đều có bóng dáng mơ hồ.
Dường như vì không đủ điện, trước khi bọn họ đi qua một cánh cửa đóng chặt khác, ánh đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy một chút.
Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn lại.
Phương Tử nói: “Lúc trước giáo sư Trịnh Dữu đã nói qua năng lượng điện của trạm nghiên cứu không đủ.”
“Nó không phải muốn cắt điện sau khi chúng ta vừa đến chứ?”
Đường Vân Ti: “Hy vọng không phải, nếu không chúng ta không có khả năng ra khỏi cánh cửa này.”
Rốt cuộc, mọi cánh cửa trong trạm nghiên cứu đều dùng điện.
Còn cửa sổ và những chỗ khác đều được xây dựng vững chắc, tuyệt đối không phá hư được với với số lượng người ít như họ.
Nếu thật sự ngắt điện, bọn họ sẽ không thể đi ra khỏi trạm nghiên cứu này cho đến khi nguồn điện lần nữa hoạt động.
Trong khi đang nói chuyện, Ngũ Hạ Cửu bọn họ đã đi qua căn phòng đóng chặt này.
Sau khi bọn họ đi qua, những bóng dáng mơ hồ ban đầu phản chiếu trên mặt tường, cửa sổ dường như đã bị bóp méo một chút.
Ngay sau đó, không có ai để ý tới một bóng dáng quỷ dị đang muốn giãy giụa bò ra khỏi mặt tường.
Bóng dáng đó đi theo thân ảnh mơ hồ của nhóm người Ngũ Hạ Cửu trên vách tường, phập phập phồng phồng, ban đầu giống như những thanh dọc dài màu đen, nhưng không lâu sau lại mọc ra chân, thân thể, càng ngày càng giống con người.
Sau khi bóng dáng đó hình thành hoàn chỉnh, nó bắt đầu vươn tay ra khỏi vách tường, sau đó là thân thể và chân.
Chỉ một lúc sau, bóng dáng đen nhánh hoàn toàn không có phản chiếu trên mặt tường, cửa sổ,….. rời khỏi bữa tường và đi theo phía sau nhóm Ngũ Hạ Cửu.
Bóng đen nhón chân, lặng yên không một tiếng động đi theo.
Không có khuôn mặt, nhưng trên mặt dường như tràn ngập ác ý.
Cuối cùng, khi bóng đen chỉ cách đoàn người Ngũ Hạ Cửu hai đến ba bước, nó vươn bàn tay vặn vẹo màu đen, chộp tới một trong số bọn họ.
Tuy nhiên chưa kịp bắt được, đã bị một trong số người đi trước đột nhiên xoay người, dán một lá bùa kẹp giữa ngón tay vào trên mặt.
Ngay lập tức, bóng đen phát ra một tiếng huýt gió bén nhọn, rụt tay trở lại, hòa tan thành một vũng chất lỏng màu đen trông giống như nước.
Nhưng bóng đen lại không chạy trốn, ngược lại nhanh chóng chui vào trong tường, biến mất chỉ trong nháy mắt.
Lá bùa trong tay Ngũ Hạ Cửu biến thành tro tàn rào rạt rơi xuống.
“Đây là thứ gì?”
Lộ Nam lắp bắp kinh hãi.
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu, đang định nói chuyện thì nghe nơi xa truyền đến một tiếng hét to hoảng sợ.
“Qua đó nhìn xem.”
Ngũ Hạ Cửu vừa nói vừa chạy đến nơi phát ra âm thanh.
Phương Tử bọn họ cũng theo phía sau.