Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 54: Bệnh viện ma ám (02)




Chờ sau khi cậu hoàn toàn tỉnh lại, đang ở trong một căn phòng bệnh, cậu mở to hai mắt, ngồi dậy, liếc nhìn xung quanh.

Trong căn phòng bệnh này, tính luôn cả giường cậu đang nằm dưới người, tổng cộng có 6 giường ngủ, cũng không phải là một căn phòng nhỏ.

Hơn nữa, ngoại trừ cậu ra, trong phòng bệnh còn có hai người đang hôn mê, những người còn lại đều đang để chỗ trống.

Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhìn về phía hai người đang hôn mê chưa có tỉnh lại kia, một người đàn ông đã đứng tuổi, tóc bạc, đeo kính, người còn lại là một thiếu nữ còn trẻ tuổi, diện mạo ưa nhìn.

Và ngay đầu giường của họ có dán tên từng người —— giáo sư Trần, Điền Huyên.

Là hai người trong số NPC.

Ngũ Hạ Cửu quay đầu nhìn về phía đầu giường của mình, bên trên quả nhiên cũng dán tên, Thập Cửu.

Ba người bọn họ đang ở trong căn phòng bệnh này, vậy những người khác ở đâu?

Nghĩ đến đây, Ngũ Hạ Cửu xốc chăn xuống giường, đang định đi ra cửa nhìn xem tình hình thì thấy một người ăn mặc như ý tá đẩy cửa đi vào.

Thấy cậu tỉnh lại, vị y tá này kinh hỉ hét lên, sau đó nói là đi tìm bác sĩ tới kiểm tra thân thể cho cậu, nói xong liền chạy ra ngoài.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, một lần nữa ngồi chờ trên giường bệnh.

Đúng lúc này, dường như giáo sư Trần và Điền Huyên cũng bị tiếng hô của vị y tá làm cho giật mình, không lâu sau đó cũng có động tĩnh.

Ngũ Hạ Cửu nhìn bọn họ từ từ mở to mắt, sau đó ngồi dậy.

“Tê, nơi này…… Nơi này là bệnh viện?”

Giáo sư Trần xoa đầu, sau đó tháo kính xuống lau sạch rồi nhìn xung quanh với vẻ mặt khó hiểu.

Sau khi nhìn thấy Ngũ Hạ Cửu, giáo sư Trần đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nói: “Cậu là, Thập Cửu …… À đúng rồi, chúng ta ở trên núi gặp phải tuyết lở.”

“Cho nên, chúng ta là bị người cứu, sau đó được đưa tới bệnh viện.”

Ngũ Hạ Cửu dửng dưng nói: “Đúng vậy, giáo sư Trần.”

Điền Huyên lúc này cũng xoa đầu, vẻ mặt từ mê mang chuyển sang thanh tỉnh, đầu tiên là sờ vào ngực, sau đó nhìn về phía giáo sư Trần, đột nhiên nói: “Giáo sư Trần, những người khác đâu? Hà Nghiễm Hồng và Bành Vệ.”

“Chúng ta vừa mới tiến vào Tuyết Sơn đã gặp phải tuyết lở, có lẽ nào thần linh không muốn chúng ta……”

“Điền Huyên.” Giáo sư Trần quát to một tiếng, ngăn cản những lời Điền Huyên muốn nói tiếp, sau đó liếc mắt nhìn sang Ngũ Hạ Cửu.

Mục đích bốn người bọn họ tiến vào Tuyết Sơn là muốn tìm được biện pháp giải trừ nguyền rủa, nhưng những đội viên trong đội thám hiểm tiến vào Tuyết Sơn lại không biết.

Lúc này, Điền Huyên mới lấy lại tinh thần.

Nhưng ánh mắt Ngũ Hạ Cửu lóe lên, giả vờ như đang sợ hãi không biết phải làm sao, nói: “Giáo sư Trần, cô Điền, không biết thân thể của hai người, thân thể có thay đổi gì không?”

Giọng điệu cậu đang thử hỏi, hơn nữa một tay cầm chặt chỗ ngực, nắm quần áo, vẻ mặt vô cùng bất an.

“Thay đổi?” Giáo sư Trần khó hiểu, nhíu mày nói: “Ý cậu là thay đổi như thế nào?”

Ngũ Hạ Cửu trên mặt do dự một lúc, sau đó chậm rãi kéo ra một chút cổ áo, lộ ra hình chim đại bàng trước ngực, nói:

“Chính là cái này……”

Nhìn thấy đồ án này, giáo sư Trần và Điền Huyên đều đứng lên, sắc mặt thay đổi lập tức.

Điền Huyên nói: “Tại sao cậu sẽ……”

Đúng lúc này, vị ý tá lúc nãy chạy đi ra ngoài đã trở lại, hơn nữa, phía sau cô ấy còn một vị bác sĩ nam mặc áo blouse trắng.

Hai người đẩy cửa tiến vào.

Ngũ Hạ Cửu cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng sau khi bác sĩ và y tá đẩy cửa đi vào, giáo sư Trần và Điền Huyên đều thay đổi sắc mặt, giống như nhìn thấy người đã chết sống lại, khuôn mặt hiện lên sợ hãi.

Điền Huyên lẩm bẩm tự mình nói: “Tại, tại sao sẽ, hai người này không phải đã chết sao……”

Vì sao lại xuất hiện ở trước mặt cô ấy.

Đã chết?

Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày, đang nói vị bác sĩ và y tá này sao?

Đúng lúc này, giáo sư Trần bỗng nhiên đánh giá xung quanh căn phòng bệnh này, ánh mắt ông ta đột nhiên tạm dừng trên một tấm lịch được dán trên tường, gắt gao nhìn chằm chằm vào nó, biểu cảm liên tục biến hóa.

Sau đó, giáo sư Trần đột nhiên chạy ra ngoài cửa.

Thấy thế, Ngũ Hạ Cửu cũng chạy theo ở phía sau.

Bên ngoài phòng bệnh có một số nhân viên y tế hoặc người bệnh đi lại, giáo sư Trần vẫn xuyên qua trong đó, vẫn luôn chạy đến trạm y tá, có một vị y tá đang ngồi ở đó.

Sau khi giáo sư Trần chạy tới, vị y tá này mới nâng mặt nhìn lên.

Giáo sư Trần liếc mắt một cái liền nhìn thấy, hoảng sợ dừng lại bước chân, sau đó lui về phía sau, thiếu chút nữa đụng vào Ngũ Hạ Cửu.

Ông ta đỡ tường, sắc mặt tái nhợt giống quỷ, trong miệng luôn nói: “Đã trở lại…… Thế nhưng lại trở về bệnh viện này, không phải bị thiêu cháy sao…… Vì cái gì người đã chết sẽ sống lại?”

“Giáo sư Trần, ông đang nói cái gì thế?” Ngũ Hạ Cửu đứng ở bên cạnh ông ta nhẹ giọng hỏi.

Nghe thấy âm thanh của Ngũ Hạ Cửu, giáo sư Trần đột nhiên hoàn hồn, nắm chặt cánh tay Ngũ Hạ Cửu, kích động nói: “Đúng vậy, còn có cậu, cậu cũng ở, không có đạo lý chúng ta lại lần nữa quay lại hai năm trước.”

“Bệnh viện này không thể ở lại được, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”

“Vì sao chứ?”

“Bởi vì bệnh viện này đã từng bị cháy, bị thiêu hủy, những người chưa kịp chạy thoát ở bên trong đều bị thiêu cháy.”

“Tôi đã từng là người bệnh của bệnh viện này, tôi còn nhớ rõ hai vị y tá và bác sĩ vừa nãy là người đã từng xem bệnh cho tôi, tôi cũng có ấn tượng với vị ở trạm ý tá này.”

“Bọn họ không thể chạy thoát khỏi trận lửa lớn đó, đáng lẽ họ đều đã chết mới đúng.”

Cảm xúc của giáo sư Trần có chút không xong, một tay nắm chặt tay Ngũ Hạ Cửu, một tay chỉ về phòng bệnh vừa nãy ông ta mới chạy ra, nói: “Nhưng bọn họ hiện tại lại xuất hiện, cậu không cảm thấy quỷ dị sao.”

“Chúng ta không thể ở lại nơi này, chạy nhanh đi thôi.”

Nói xong, giáo sư Trần chạy đến phía cửa ra vào bệnh viện.

Mà lúc này Điền Huyên cũng đuổi tới, khi nhìn thấy những người đi lại trong bệnh viện, vẻ mặt cô ấy cũng khϊếp sợ và hoảng loạn.

Ngũ Hạ Cửu đi theo phía sau hai người bọn họ.

Vừa rồi ở trong phòng bệnh, cậu liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là bóng đêm dày đặc, duỗi tay không thấy năm ngón tay.

Thông tin bổ sung có nói ——‘ ở Xa Hạ Thế Giới này chỉ có đêm tối, không có ban ngày.’

Cho nên, mặc dù bọn họ có đi đến cửa ra vào bệnh viện cũng không có cách nào rời đi.

Sự việc đúng như Ngũ Hạ Cửu đã suy đoán, bên ngoài cánh cửa lớn là bóng đêm đen tối, nhìn không thấy bất kỳ bóng người hay toà nhà nào khác.

Và cánh cửa bệnh viện cũng đang đóng chặt.

Mặc kệ giáo sư Trần và Điền Huyên dùng sức đẩy cửa ra sao, nó trước sau không thể mở ra.

Thậm chí Điền Huyên còn lôi kéo y tá hoặc là những người khác để cho bọn họ mở cửa, nhưng những người này đều thờ ơ và lạnh nhạt, dường như không hiểu Điền Huyên đang nói gì.

Cho đến lúc này, nhưng nhân viên y tế hoặc người bệnh mới hiện ra quỷ dị.

Trong đại sảnh của bệnh viện bày ra rất nhiều ghế dựa.

Cuối cùng, giáo sư Trần và Điền Huyên cũng lăn lộn mệt mỏi, học theo Ngũ Hạ Cửu ngồi xuống nghỉ ngơi, vẻ mặt hai người suy sụp xuống.

Lúc này, cách đó không xa, một nhóm người cũng đang bước nhanh đi tới.

Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn, đúng là Thời Thương Tả, Tạ Bàn và những hành khách khác.