Không bao lâu, trong tòa nhà Khang Phúc đã có không ít cảnh sát, họ đều được giao nhiệm vụ bắt đầu kiểm tra tòa nhà, từ tầng ba mươi trở xuống, mỗi một căn phòng đều phải đi vào trong kiểm tra một chút.
Nhưng kỳ lạ chính là, khi Lan Hồ Điệp dẫn theo Bạch Cáp Tử cùng Tuyết Dung đều nhân lúc trước khi bầu trời sụp tối đã trở về, ba mươi tầng lầu cũng đã kiểm tra gần xong, nhưng vẫn như cũ, không tìm thấy bóng dáng của bà Đặng cùng Bành Đại Tài đâu.
Vì để không làm hoang mang, ngoại trừ Lý Bảo và đám người đã thấy được thi thể lúc ấy ra, cảnh sát sẽ đối với những người khác, che giấu tình trạng bi thảm của thi thể, chỉ nói có người chết ở trong phòng, nhưng hung thủ vẫn chưa tìm được, e rằng vẫn còn trốn trong tòa nhà, chỉ sợ buổi tối sẽ xảy ra chuyện, nên hy vọng mọi người có thể tạm thời chuyển ra khỏi tòa nhà Khang Nhạc.
Đột nhiên như vậy, bọn họ còn được yêu cầu chuyển dời đi, buổi tối có thể ở nơi nào. Một số người cảm thấy, chỉ cần đóng cửa lại là sẽ không có chuyện gì, trước khi cảnh sát tới cửa thì chạy ra ngoài.
Đa số mọi người trong tòa nhà Khang Nhạc đều nghĩ như vậy.
Cảnh sát cũng không biết làm sao, cuối cùng báo cáo lên cấp trên, vì thế cảnh cục lại phân công ba người túc trực ở tầng một của tòa Khang Nhạc.
Người đàn ông trung niên sợ hãi, vội quay về phòng để lấy một số đồ vật rồi dời ra ngoài ở.
Một số hộ gia đình cũng sợ hãi, nên nghe cảnh sát khuyên cũng đã chuyển ra ngoài.
Buổi tối sáu giờ, Ngũ Hạ Cửu cùng mọi người tập trung ở phòng 1850, để nói về manh mối mà bọn họ đã tìm thấy.
Ba người Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử cùng Lộ Nam bắt đầu nói về nó.
Sau đó là Vạn Niên Thanh cùng Vân Du.
Vạn Niên Thanh nói:
"Tôi cùng Vân Du đi lên tầng mười ba để tìm cửa hàng nhỏ bán bún gạo nếp, ông chủ của cửa hàng nhỏ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, họ Tương."
"Đây là danh thϊếp của anh ấy, phía trên còn có số điện thoại, còn nói rằng có thể giao cơm cho người ở trong tòa nhà."
Lấy danh thϊếp ra, là một tờ giấy nhỏ đơn giản, phía trên viết tên của người đàn ông đó, Tương Trác, phía sau là số điện thoại của anh ấy.
Vạn Niên Thanh nhìn Ngũ Hạ Cửu, nói:
"Tương Trác cùng gánh hát Hoành Khánh có liên quan đến nhau, tôi cùng Vân Du nhìn thấy anh ấy đi vào trong rạp hát nhỏ này, khi hát hí khúc chuyên dùng trường thương."
"Ngoài ra, anh ấy còn rang gạo nếp bằng chảo sắt, đây là loại vô cùng nặng, nhưng Tương Trác cầm rất vững."
"Tôi cùng Vân Du đã hỏi, thì Tương Trác nói rằng anh ấy trước đây từng đóng vai kép võ ở trong gánh hát Hoành Khánh, sau này gánh hát Hoành Khánh đóng cửa, anh ấy tìm công việc khác kiếm sống, liền bắt đầu xào bún gạo nếp bán."
"Nhưng mà, diễn hí khúc chơi trường thương đều sẽ không được ném xuống."
Vân Du nói tiếp: "Chúng tôi còn hỏi Tương Trác, ngoài anh ấy ra, sau khi gánh hát Hoành Khánh đóng lại, còn có người nào ở trong gánh hát tìm công việc mưu sinh khác giống anh ấy, nhưng cũng đang ở trong tòa nhà Khang Nhạc không, Tương Trác nói có."
"Là ai?" Lộ Nam nói.
Vân Du: "Tiền Triệu Hoành, đây chính là ông chủ mở tạp hóa ở tầng một, ông ta cũng từng là người ở trong gánh hát Hoành Khánh. Theo như Tương Trác nói, ông ta vẫn là quản lý của đoàn gánh hát."
"Tôi cùng Vân Du lúc ấy đã yêu cầu hai phần bún gạo nếp, ngồi ở trong cửa hàng của Tương Trác, vừa ăn vừa cùng anh ấy nói chuyện phiếm."
"Trong tiệm không có nhiều người, lúc sau Vạn Niên Thanh liền gọi Tương Trác ngồi xuống ăn cùng nhau, còn uống một chút rượu."
Rượu vừa uống vào, việc đặt câu hỏi cũng dễ dàng hơn nhiều.
Quả nhiên, Tương Trác nói rất nhiều về chuyện của gánh hát Hoành Khánh.
Chẳng hạn như chủ gánh hát Hoành Khánh có tên là Tào Nhân, cha của Tiền Triệu Hoành và Tào Nhân cùng nhau hợp tác mở ra gánh hát, cho nên Tiền Triệu Hoành khi ấy tuổi chưa lớn, mà đã là quản lý của gánh hát.
Gánh hát Hoành Khánh trước kia không thể hoạt động bên ngoài, nhưng do Tiền Triệu Hoành giới thiệu, dẫn gánh hát đến tòa nhà Khang Phúc và tòa nhà Khang Nhạc này.
Vạn Niên Thanh, nói: "Mẹ của Tiền Triệu Hoành cùng Lý Chúc là anh em họ, năm đó họ đã cùng những người khác bỏ trốn."
"Sau này cha mẹ của anh ta chết, Tiền Triệu Hoành cũng lấy được liên hệ của Lý Chúc. Mà Lý Chúc là cậu của anh ta, Lý Bảo cùng Tiền Triệu Hoành chính là anh em bà con."
"Tương Trác nói, vốn dĩ gánh hát Hoành Khánh phát triển không tệ, nhưng ai ngờ vai chính cùng chủ gánh hát trước sau đều đã chết, gánh hát cũng tan rã."
Ngũ Hạ Cửu hỏi: "Cơ thể Tiền Triệu Hoành bị tàn tật, Tương Trác có nói lý do vì sao Tiền Triệu Hoành bị tàn tật không?"
Vạn Niên Thanh: "Cái này thì không có."
Ngũ Hạ Cửu: "Nếu Tương Trác đã nhắc tới chuyện của gánh hát Hoành Khánh, nhưng không có nói về chuyện Tiền Triệu Hoành bị tàn tật, điều đó có nghĩa Tiền Triệu Hoành bị tàn tật trước khi đến tòa nhà Khang Phúc cùng tòa nhà Khang Nhạc."
Chuyện này không quan trọng, tạm thời không đề cập tới.
Tiếp theo chính là ba người Lan Hồ Điệp cùng Bạch Cáp Tử, Tuyết Dung ra ngoài tìm được manh mối.
Lan Hồ Điệp lấy ra một vài tờ báo trải ra trên mặt bàn. nói:
"Chúng tôi tìm được một ít manh mối giống như của mọi người, còn có một chút manh mối khác chính là về người hát chính Lưu Gia Hân của gánh hát Hoành Khánh."
"Về chuyện của hai chị em Lưu Gia Hân cùng Lưu Gia Ngọc, trong vài tờ báo có đưa tin, còn lại thì đều do chúng tôi đi hỏi thăm người khác."
"Lưu Gia Hân sau khi gả cho Lý Bảo cũng không xem là tốt, nhà họ Lý có khuynh hướng bạo lực, vì thế Lưu Gia Hân từng báo cảnh sát, nhưng cũng không có tác dụng gì."
"Ở thành phố cổ này Lý Bảo có chút thế lực, dùng tiền đút lót cho cảnh cục là chuyện vô cùng dễ dàng."
"Rất nhanh, Lưu Gia Hân đã bị Lý Bảo lừa trở về, còn nói rằng sẽ không bao giờ.... bạo lực gia đình nữa, cảnh sát cũng không xử lý gì nhiều."
"Tôi không biết lúc sau lại như thế nào, nhưng bạo lực gia đình chỉ không có lần nào, hoặc là có vô số lần."
Sắc mặt Lan Hồ Điệp lạnh lùng, tiếp tục nói:
"Lưu Gia Hân là người hát chính của gánh hát Hoành Khánh, nhưng sau khi cô ấy kết hôn rồi mang thai, còn sinh một đứa con, vóc dáng của cô ấy đã không còn như trước nữa."
"Nghe nói Tào Nhân chủ gánh hát cố ý muốn Lưu Gia Hân đào tạo Lưu Gia Ngọc trở thành hoa đán tiếp theo, nhưng Lưu Gia Ngọc muốn đến trường, không nghĩ sẽ trở về hát tuồng, vì thế còn trọ ở trường học một đoạn thời gian."
"Cũng chính trong khoảng thời gian đó, báo đã đưa tin nói Lưu Gia Ngọc ở trường bị bạo lực học đường, ngay khi trở về gánh hát Hoành Khánh, vào lúc lên đài diễn xuất, cô ấy đã thắt cổ tự sát ở trên đài."
"Sau đó, quỷ ăn thịt người Bành Đại Tài đã gϊếŧ chết và ăn thịt đứa con của Lưu Gia Hân, còn đem Lưu Gia Hân phân thây..."
Những chuyện xảy ra sau đó giống với những gì vị cảnh sát kia nói với Ngũ Hạ Cửu.
Nhưng những miêu tả trong manh mối này có chút đáng nghi.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Nếu Lưu Gia Ngọc bị bạo lực học đường, vậy vì sao phải trở lại trong gánh hát Hoành Khánh mới thắt cổ tự sát?"
"Huống chi, khi ấy gánh hát còn vào lúc bắt đầu buổi diễn đầu tiên, cô ấy còn trực tiếp treo cổ chính mình bằng một sợi dây thừng."
"Cô ấy sẽ không thể nào không biết, cái chết của mình sẽ tạo ra đả kích gì cho gánh hát Hoành Khánh, người chết sẽ rất xui, và cho dù từ nay về sau, gánh hát Hoành Khánh không còn án mạng nào nữa, thì cũng sẽ không gượng dậy nổi."
Lộ Nam đang lật những tờ báo cũ do Lan Hồ Điệp tìm được, và tình cờ lật ra ảnh chụp cái chết của Lưu Gia Ngọc.
Phía trên sân khấu được trang trí thật đẹp, thi thể Lưu Gia Ngọc mặc trang phục diễn màu đỏ, đầu nghiêng, mái tóc dài buông xõa che kín khuôn mặt.
Thi thể của cô ấy giống như đang bay ở trên sân khấu, vừa đáng sợ mà còn khiến người ta nhìn thấy giật mình.
Ngũ Hạ Cửu cúi đầu nhìn ảnh chụp được đăng trên những tờ báo, cũng cảm thấy đầu quả tim run lên, khó có thể nhìn thẳng, lại càng không nói đến những người đến gánh hát xem đã phải trực tiếp thấy cái chết của Lưu Gia Ngọc.
Nếu người nào có trái tim không tốt mà ở đó, có lẽ bệnh tim cũng sẽ lập tức tái phát.
Lan Hồ Điệp gật đầu nói: "Đúng vậy, điều này cũng làm cho tôi nghi ngờ, người bình thường nếu gặp chuyện bạo lực học đường quá nghiêm trọng, việc nghĩ đến chuyện tự sát sẽ chọn là ở trường học, hoặc chính là ở nhà, cũng có thể là một nơi nào đó khác để tự sát."
"Nhưng mà tự tử bằng cách treo cổ....Loại chết này khiến người đó rất đau đớn, sẽ không thể lập tức chết, mà sau khi vùng vẫy, xương cổ gãy, hít thở không được mà chết."
"Quan trọng hơn chính là, trên bài báo có ghi dây thừng mà treo trên cổ của Lưu Gia Ngọc, là do Lưu Gia Ngọc đột nhiên mang theo rồi bỏ xuống dưới, trước khi chết, Lưu Gia Ngọc mở to mắt nhìn những người dưới đài, ngay cả một chút vùng vẫy cũng không có."
"Chính cô ta đã tự treo mình ở vị trí cao nhất, chờ người khác tìm thang đến để giúp thì Lưu Gia Ngọc đã sớm chết từ lâu."
Bạch Cáp Tử nhỏ giọng nói: "Có thể cô ấy cảm thấy đã vài lần nói đến chuyện bản thân bị bắt nạt ở trường học cho gánh hát và chị gái của cô ấy là Lưu Gia Hân nghe, nhưng không ai quan tâm. Vì dể trả thù gánh hát cùng Lưu Gia Hân, nên cô ấy mới đến gánh hát treo cổ ở trên đài thì sao?"
Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói:
"Thật ra thì điều này cũng có thể."
Bạch Cáp Tử ngượng ngùng cười.
Tuyết Dung thấy vậy, âm thầm liếc đảo mắt một cái, xem thường.
Nhưng ngay sau đó, Ngũ Hạ Cửu đã nói:
"Nhưng vì sao Lưu Gia Ngọc lại mặc trang phục đồ diễn màu đỏ để treo cổ, trước khi chết mặc trang phục đỏ, chính là muốn trở thành lệ quỷ, để trả thù ai?"
"Phải biết rằng, sau khi ba án mạng xảy ra, chủ gánh hát là Tào Nhân cùng cha của Lý Bảo là Lý Chúc trước sau đều chết.”
Lộ Nam nhíu mày nói: "Chỉ sợ có chuyện gì mà chúng ta còn chưa biết."
"Gánh hát Hoành Khánh, Lưu Gia Hân cùng Lưu Gia Ngọc là hai chị em...Còn nguyên nhân tự sát của Lưu Gia Ngọc."
"Còn nữa, nếu lúc sau thật sự là do lệ quỷ lấy mạng, vậy vì sao chỉ có Lý Chúc cùng Tào Nhân là chết, còn Lý Bảo và những người khác ở trong gánh hát không có việc gì, không phải Lý Bảo cũng từng bạo hành Lưu Gia Hân sao."
Phương Tử: "Cái chuyện gϊếŧ người của tên quỷ ăn thịt người Bành Đại Tài kia cũng có vấn đề, gã ăn thịt người, trước tiên sẽ gϊếŧ người sau đó mới đem gọt những phần thịt ngon của thi thể đi, nhưng vì sao chỉ Lưu Gia Hân là do phân thây mà chết?"
"Trong báo cũng không đề cập đến việc thiếu da thịt trên cơ thể của Lưu Gia Hân.”
Vạn Niên Thanh: "Cho nên, ý của cậu là cái chết của Lưu Gia Hân có nguyên nhân khác?"
Đứa con của Lưu Gia Hân có thể là do Bành Đại Tài gϊếŧ chết, nhưng cô ấy thì chưa chắc.
Phương Tử nhún vai nói: "Tôi đoán là như vậy."
Bọn họ bàn bạc về những manh mối mà đã tìm được đến tận lúc này, thời gian đã trôi qua được hai tiếng.
Nên hầu hết những gì cần nói cũng đã nói xong, vì thế đám người Lan Hồ Điệp, Vạn Niên Thanh đều tự giải tán, rời khỏi phòng của ba người Ngũ Hạ Cửu, quay về phòng của họ nghỉ ngơi.
Nửa đêm không có chuyện gì xảy ra, vừa qua rạng sáng được một lúc, trong lối đi để bỏ rác của tòa nhà có hai người đi ra, chính là bà Đặng cùng Bành Đại Tài.
Bọn họ lặng lẽ đi tới tầng mười hai.
Sáng đó, Bành Đại Tài từ trong phòng tìm thấy các dụng cụ, đem hai cánh cửa sắt có lối đi thông qua tòa nhà Khang Phúc mở ra.