Đoàn tàu Ngũ Hạ Cửu đăng ký lần này tổng cộng có 8 hành khách, 5 người hành khách cũ, 3 người hành khách mới.
Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử và Lộ Nam là ba hành khách dư lại đăng ký cuối cùng, như vậy cũng ngăn chặn được việc có người sau khi phát hiện cậu đăng ký đoàn tàu luân hồi, cũng đi theo đăng ký.
Nhưng cũng có một khả năng khác, đó là sử quyền hạn đặc biệt của vé tàu cao tốc ngụy trang thành NPC để lên tàu.
Bằng cách này, số lượng hành khách bổ sung sẽ không được tính trong danh sách đăng ký.
Nhưng vé tàu cao tốc rất hiếm và khó đạt được.
Cho đến nay, Ngũ Hạ Cửu cũng chỉ biết được Thời Thương Tả và Khuông Tầm là hai người có trong tay nhiều hơn hai tấm vé tàu cao tốc.
Đương nhiên, vé tàu cao tốc trong tay Khuông Tầm sẽ không có nhiều, nhưng số lượng vé tàu cao tốc A Tả có được…… cũng đáng kể.
Ba người Ngũ Hạ Cửu thông qua cửa kính hình vòm bước lên đoàn tàu luân hồi, bọn họ là những người đến sớm nhất, chưa có một hành khách nào trên tàu.
Sau một lúc chờ đợi, một bóng dáng có chút quen thuộc dần dần xuất hiện, đập vào trong mắt họ.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi ngạc nhiên liếc mắt nhìn Phương Tử và Lộ Nam.
Người đang từ từ đến gần hoá ra là Lan Hồ Điệp, hành khách đã cùng đồng hành với họ trong trạm Quảng Trường Ngũ Tỉnh.
Khi Lan Hồ Điệp nhìn thấy ba người Ngũ Hạ Cửu cũng có chút ngoài ý muốn, sau khi lên tàu, cô gật đầu chào hỏi với ba người, nói:
“Trùng hợp ghê.”
Thực sự là trùng hợp.
Ngũ Hạ Cửu đáp lại Lan Hồ Điệp một tiếng.
Bọn họ từng hợp tác ăn ý ở Quảng Trường Ngũ Tỉnh trong trạm Xa Hạ Thế Giới lúc trước, không phải là kẻ thù, nhưng không ngờ tới lúc này họ lại gặp được nhau.
Lan Hồ Điệp trên mặt giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đáy lòng cũng có chút thả lỏng, có thể cùng với người quen biết tiến vào Xa Hạ Thế Giới, thật sự là có chỗ lợi và chỗ tốt với một người luôn cô độc như cô ta.
Rốt cuộc ba người này đều không phải kiểu người kéo chân sau, đặc biệt sức lực của họ rất tốt, nghĩ như vậy, tâm trạng Lan Hồ Điệp càng trở nên tốt hơn.
Một lát sau, người cuối cùng cũng đã tới, là một thanh niên có dáng vẻ hiền lành.
Sau khi đoàn tàu luân hồi đóng cửa từng toa lại, từng người bọn họ giới thiệu lẫn nhau một chút, cậu thanh niên lên tàu cuối cùng có dáng vẻ hiền lành tên là Vạn Niên Thanh.
Trong lúc giới thiệu, Vạn Niên Thanh nhạy bén nhận thấy được bầu không khí giữa bốn người kia có phần hài hoà, không khỏi hỏi:
“Bốn người các cậu cùng nhau sao?”
Lan Hồ Điệp: “Không phải, chẳng qua tôi và bọn họ đã từng trùng hợp trải qua một Xa Hạ Thế Giới, còn tính là quen biết.”
Không dám nói là quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải kẻ thù.
Nghe vậy, Vạn Niên Thanh không nhịn được sờ mũi, nói giỡn:
“Vậy thì chỉ có một mình tôi là ‘người ngoài’.”
Đoàn tàu luân hồi chỉ định Lan Hồ Điệp có nhiệm vụ hướng dẫn cho hành khách mới, bọn họ bước qua một toa tàu khác, hành khách mới tổng cộng có ba người, khi cửa toa nối liền được mở ra, bên trong có hai nữ một nam, dường như cũng quen biết nhau, vẻ mặt ai nấy cũng đều hoảng loạn.
Sau khi nhóm người Ngũ Hạ Cửu tiến vào toa tàu này, họ nhìn thấy một cô gái mặc váy màu trắng đang ôm chàng trai khóc thút thít, khuôn mặt đầy nước mắt, trong khi một cô gái khác ăn mặc một chiếc quần jean ngắn chữ T bó sát, lộ ra dáng người tiêu chuẩn, một tay túm chặt góc áo của chàng trai, trên mặt cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Đột nhiên xuất hiện tên toa tàu cổ như vậy, lại còn bị nhốt không ra được, chàng trai cũng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ an ủi hai cô gái.
Cho đến khi nhìn thấy nhóm người Ngũ Hạ Cửu xuất hiện, bọn họ mới bình tĩnh lại, vội vàng bước đến hỏi thăm chỗ này là chỗ nào.
Lan Hồ Điệp nhíu mày nói: “Yên lặng, nghe tôi nói……”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hướng dẫn hành khách mới, ba tên hành khách mới phân biệt lấy danh hiệu, chàng trai gọi là Vân Du, cô gái mặc váy trắng gọi là Bạch Cáp Tử, cô gái mặc quần jean bó sát chữ T gọi là Tuyết Dung.
Sau khi đoàn tàu luân hồi khởi động, tổng cộng chạy mười lăm phút, nguy hiểm trung bình.
Nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới:
【 Các bạn là người từ nơi khác đến Cảng Đảo làm công, muốn thuê căn hộ trong khu nhà cũ Khang Nhạc ở bến cảng làm nơi ở, đối diện với toà nhà có kiến trúc thập niên 60 đơn sơ là toà nhà có kiến trúc tương đồng, tòa nhà Khang Phúc.】
【 tuy nhiên, hiện tại khu nhà cũ Khang Phúc đã không có người ở, trở thành một nhà ma nổi tiếng lừng lẫy trong khu phố cũ. 】
【 hành khách hãy tìm ra lý do tòa nhà Khang Phúc trở thành nhà ma, loại bỏ những nguy cơ tiềm ẩn của khu nhà ma, trong thời gian quy định mang đi bảo bối của thị trấn và tồn tại rời đi nhà ma. 】
【 vui lòng sống ở khu nhà cũ Khang Nhạc trong vòng bốn ngày, đoàn tàu luân hồi sẽ đón đưa hành khách vào đúng 9 giờ tối ngày thứ tư, hành khách vui lòng giữ vé tàu riêng và lên tàu trong thời gian quy định. 】
【 cuối cùng, chúc bạn có một hành trình vui vẻ. 】
Khu nhà cũ Khang Nhạc, toà nhà Khang Phúc …… Tòa nhà đôi.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi suy nghĩ hồi lâu, nhà ma là ám chỉ tòa nhà Khang Phúc, còn bọn họ phải sống ở khu nhà cũ Khang Nhạc, đến nỗi bảo bối của thị trấn, là bảo bối trấn áp nhà ma sao?
Đoàn tàu luân hồi dừng lại sau hai tiếng bíp dài.
Sau khi bọn họ xuống tàu, trước mắt họ là lối đi vào của một khu phố cũ, những ngôi nhà thấp bé, những con phố đổ nát lồi lõm, người qua lại tấp nập.
Nếu không phải những người này ăn mặc áo quần cũ kỹ, dường như không thấy đoàn tàu chưa đi ở phía sau họ, bọn họ thật sự giống như đặt chân đi đến một Cảng Đảo giống với thế giới hiện thực.
Chân thật hơn và tràn ngập hơi thở của pháo hoa.
Có một số người vẫn đi lại thờ ơ, cũng có một số người nhìn họ với ánh mắt tò mò.
Ngũ Hạ Cửu cũng đang quan sát Xa Hạ Thế Giới này.
Trước mắt bọn họ là những căn nhà thấp bé cũ kỹ, dây điện chằng chịt, quần áo phơi nắng ở khắp nơi, tường nhà nứt vỡ, cửa cuốn rỉ sắt,…. Tất cả đều quá chân thật, gần như không hề có bộ dáng kỳ lạ hay nguy hiểm.
Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn phía xa, nơi đó có hai tòa nhà rất cao khác biệt với xung quanh, cao khoảng hơn 20 tầng.
Hai tòa nhà này không được xây dựng cạnh nhau, hay đối diện nhau, mà được xây ở một góc 90 độ, một ngang một dọc.
Rất rõ ràng, này toà nhà này là tòa nhà Khang Phúc và khu nhà cũ Khang Nhạc.
“Đi thôi, chúng ta đến đó.” Ngũ Hạ Cửu nói.
Khi đến gần, trạng huống của hai tòa nhà hoàn toàn hiện ra trước mắt —— từng tầng chồng lên nhau, ở giữa có rất nhiều dây điện và cột điện,…. quần áo và ga trải giường tung bay, cửa sổ cũ nát bên ngoài tòa nhà, xiên xẹo, những tấm bạt che mưa nằm rải rác lộn xộn.
Đây là hai tòa nhà rất cũ, bên dưới bức tường dày đặc hình vẽ bậy, những vết bẩn đen ở các góc tường rất rõ ràng.
Ngũ Hạ Cửu còn nhìn thấy có người trực tiếp mở dây quần đi vào góc tường tùy tiện tiểu một bãi, sau đó nhổ nước bọt rồi bỏ đi.
Tình hình này không khỏi khiến Bạch Cáp Tử và Tuyết Dung lộ vẻ ghét bỏ.
Nhìn lên phía trên, cửa sổ càng thêm nhỏ hẹp, vách tường chằng chịt dấu vết cọ rửa của nước mưa.
Càng quan trọng hơn, hai toà nhà này được xây ở góc 90 độ, một tòa nhà đông người ồn ào, toà còn lại thì yên tĩnh và không có một tiếng động, dường như có một đường ranh giới vô hình ở giữa.
Không có người đi lại xung quanh tòa nhà yên tĩnh kia, trông nó thật ảm đạm.
Điều này hình thành hai hiện tượng kỳ quái hoàn toàn khác nhau.
“Toà nhà đó hẳn là Khang Phúc.”
Lộ Nam chỉ vào toà nhà yên tĩnh và u ám nói.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Cậu đi về hướng hai tòa nhà ở bên kia, tuy rằng được xây dựng theo hướng 90, nhưng hai tòa nhà cũng không nằm cạnh nhau, ở giữa vẫn còn có một khoảng trống.
Tuy nhiên, có vài tầng lầu liên tiếp có hai chỗ thông đạo.
Ngũ Hạ Cửu đếm thử, thông đạo được xây ở tầng 12, nhìn xuống một chút, ở trong góc hai toà nhà có một căn phòng rách nát.
Căn phòng này hình như đã bị bỏ hoang, bên ngoài không thấy có dấu hiệu người ở.
Tuy nhiên, ở bên ngoài có dựng một tấm lều lớn, phía dưới lều nằm ngổn ngang những chiếc ghế dựa, xung quanh còn vương vãi nhiều rác,…
“Ở đây bẩn quá.”
Bạch Cáp Tử không khỏi lẩm bẩm nói, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Cô ta thích màu trắng, quần áo ăn mặc bình thường toàn bộ đều là màu trắng, còn có một chút thói quen sạch sẽ, trước này cô ta luôn đi đường vòng khi nhìn thấy những chỗ như vậy.
Càng không cần nói đến chuyện đến gần, hiện tại còn muốn vào ở……
Có người đi lại ra vào tấp nập bên khu nhà cũ Khang Nhạc.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác đi vào trong tòa nhà, bên cạnh cửa có một phòng an ninh, nhưng cửa sổ đóng chặt, họ cũng không biết bên trong có người ở không.
Bởi vì khu nhà này đã cũ, nền nhà tầng 1 đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, các khe hở trên sàn nhà tối đen, bên cạnh đã ố vàng.
Sau khi giẫm lên, lòng bàn chân chạm vào sàn có chút dính.
Giống như không lâu trước đây bị đổ trà sữa hay một thứ gì đó, cũng không có cảm giác đã lau chùi sàn nhà.
Ngũ Hạ Cửu nâng chân, nhíu mày.
Những người đi qua xung quanh cho vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý tiến lên nói chuyện.
“Chúng ta muốn đi đâu?” Tuyết Dung hỏi.
Lộ Nam đi đến căn phòng có thể là phòng an ninh gõ cửa, nói:
“Có người ở đây không?”
Lúc đầu bên trong không có ai trả lời, nhưng sau khi gõ thêm vài cái, trong phòng truyền đến tiếng động.
Ngay sau đó có tiếng bước chân dần dần tới gần, nhưng thay vì mở cánh cửa mà Lộ Nam gõ, người nọ lại đẩy cánh cửa sổ đầy báo cũ.
Khung cửa sổ đều rỉ sắt cũ nát, khi đẩy phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, không được êm ái.
“Các anh hỏi cái gì?”
Một người đàn ông khoảng 40 tuổi xuất hiện bên trong cánh cửa sổ, mái tóc thưa thớt xen lẫn tóc bạc, đôi mắt mờ đục, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Ánh mắt đầu tiên của người đàn ông nhìn về phía Lộ Nam đã gõ cửa, ngay sau đó quét đến nhóm người Ngũ Hạ Cửu, đặc biệt dừng lại hơi lâu trên người ba cô gái là Lan Hồ Điệp, Bạch Cáp Tử và Tuyết Dung.
Ánh mắt khiến người khác có cảm giác khó chịu.
Bạch Cáp Tử và Tuyết Dung nhíu mày, họ nhích người lại gần Vân Du.
Lan Hồ Điệp nheo mắt lạnh lùng nhìn lại.
Người đàn ông chú ý đến ánh mắt và sắc mặt của Lan Hồ Điệp, cũng không quan tâm, nhếch môi ha hả cười hai tiếng, nói:
“Thuê nhà ở hay là thuê cửa hàng?”
“Thuê cửa hàng?”
Vân Du không khỏi lẩm bẩm, trong khu dân cư còn có cửa hàng cho thuê?
Dường như hiểu được thắc mắc của Vân Du, người đàn ông nói:
“Đều là những người nhà sống trong tòa nhà, không có tiền mở cửa hàng ở bên ngoài, nên ở nhà mình buôn bán nhỏ.”
“Ví dụ như tôi, trong khu nhà cũ Khang Nhạc cũng có kinh doanh một cửa hàng điêu khắc, ngày thường bán đồ vật.”
“Tôi tên Lý Bảo, là người quản lý của tòa nhà Khang Nhạc, các ngươi muốn thuê căn hộ ở hay thuê cửa hàng cứ tìm tôi là được.”
Nghe vậy, Ngũ Hạ Cửu đi lên nói: “Chúng tôi đều là những người từ nơi khác đến đây làm công, muốn thuê căn hộ ở, có căn nào liền kề không?”
“Chúng tôi tổng cộng 8 người, ba cô gái một căn, lại muốn thêm hai căn hộ.”
Lý Bảo gật đầu: “Có, thứ không thiếu ở trong tòa nhà chính là nhà ở, chờ một chút.”
Nói xong, Lý Bảo khép lại cửa sổ, sau đó chỉ nghe thấy âm thanh va chạm của chùm chìa khoá.
Ngay sau đó, Lý Bảo từ bên trong mở cửa, xách theo một chùm chìa khóa dài, nói:
“Đi theo tôi, mang các ngươi đi lên lầu.”
Nhóm người Ngũ Hạ Cửu đi theo phía sau.