Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 30: Khu rừng tĩnh lặng (kết thúc)




Ở bên ngoài biệt thự làng du lịch, ngay sau khi Thời Thương Tả đuổi theo Kế toán, vô số quỷ hồn trong suốt cũng bay ra từ những cánh cửa sổ của biệt thự làng du lịch, đi theo những sợi dây leo khô tấn công Thời Thương Tả.

Tuy nhiên, có vô số sương đen tỏa ra từ đạo cụ quỷ đao Phong Đô, những con quỷ hồn trong màn sương đen cũng duỗi thân thể, giằng co với quỷ hồn trong suốt đang bay tới.

Chỉ trong một khoảnh khắc, tiếng khóc khủng bố của những con quỷ tru lên ở khắp mọi nơi, từng đợt gió u ám nổi lên.

Nhìn thấy những con quỷ hồn bị hạn chế, thậm chí còn bị kéo vào con đao kỳ lạ kia, sắc mặt Kế toán, cũng chính là Lâm Khê không khỏi thay đổi.

Thân thể cậu ta bị bụi gai quấn quanh, bị những chiếc gai nhọn đâm vào làn da.

Không lâu sau, làn da bên ngoài và máu thịt bắt đầu tan rã, sau khi thân thể “Kế toán” bắt đầu sụp đổ, linh hồn của Lâm Khê từ trong đó bay ra.

Gần như ngay lúc vừa rời khỏi thân thể Kế toán, Lâm Khê xoay người muốn chạy trốn, nhưng ngay lập tức bị vướng vào màn sương đen, không có cách nào tránh thoát.

Cậu ta biết mình không phải đối thủ của người đàn ông trước mặt này.

Sau khi nhận ra điều này, Lâm Khê dứt khoát từ bỏ chống cự, vẻ mặt tươi cười quỷ dị, nói:

“Các ngươi đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây, hãy vĩnh viễn ở lại đây với tôi.”

Cậu ta vừa nói xong, những cây dây leo to lớn nhanh chóng mọc lên, nhưng chúng nó không phải tấn công Thời Thương Tả, cũng không phải kéo vào tấn công biệt thự làng du lịch, mà là bao vây tòa nhà này từ bên ngoài, cũng bao bây những người đang ở bên trong.

Lâm Khê nhếch môi, ánh mắt đảo qua những quỷ hồn trong suốt bay xung quanh viện điều dưỡng, chúng nó lập tức tiêu tán, giống như những tấm vải dệt bị xé rách, quỷ hồn âm trầm hòa nhập vào bên trong những sợi dây leo đang vây quanh khu biệt thự làng du lịch.

Chỉ trong nháy mắt, những cành dây leo khô đã trở nên rắn chắc hơn, gần như lập tức vây quanh tòa nhà không có một khe hở.

Trên những cành dây leo khô, xuất hiện từng đôi quỷ hồn, đang giãy dụa như bắt được thứ gì đó.

Lâm Khê còn chưa kịp đắc ý, một tiếng rồng ngâm vang lên từ trong biệt thự, ngay sau đó, một nửa dây leo và quỷ bị lửa đốt, một nửa còn lại bị đánh tan nát do tia sét cuốn trong dòng nước.

Ngũ Hạ Cửu bước ra từ một khe hở, đạo cụ “Long hồn cốt kiếm” trong tay cậu giờ phút này lại biến hóa thành một hình dạng khác, hình rồng uốn lượn không thay đổi, nhưng kiếm xương lại biến thành roi xương, một tiết hợp với một tiết, chỗ nối liên tiếp giữa các đốt xương nổi lên gai nhọn màu xanh biếc, dường như còn phảng phất những quỷ hồn trong suốt đang tru lên trong cây roi dài, muốn giãy giụa đi ra ngoài.

Nhưng, điều này không thu hút được ánh mắt của Lâm Khê, hai tròng mắt đen của Lâm Khê giống như muốn trừng ra khỏi hốc mắt nứt nẻ, đơn giản chỉ vì cây roi xương Ngũ Hạ Cửu đang cầm trong tay lại quấn quanh thi thể của lão Ưng.

Tại sao lại như vậy…… Thi thể này không phải bị cậu ta khống chế sao……

Ngũ Hạ Cửu khẽ cười một tiếng, nói:

“Chẳng lẽ anh không biết một câu nói, gọi là chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác sao.”

“Không nên dễ dàng tin tưởng lời nói của những con quỷ.”

Lại nói, khi cậu nói muốn đưa Tài Ti rời khỏi biệt thự làng du lịch, nhưng thực tế lại trốn vào một chỗ trộm quan sát, bởi vì trong lòng cậu còn tồn tại nghi hoặc —— lúc Cá Mập cũng bị cậu yêu cầu tự thọc chính mình một đao, khi đó máu từ trong bụng Cá Mập chảy ra không có chút nào khác thường.

Đương nhiên, lúc ấy Ngũ Hạ Cửu đang đứng ở cánh cửa dẫn ra sân sau, cũng không đi tới gần Cá Mập, cho nên có lẽ cậu không quan sát được rõ ràng.

Nhưng Cá Mập lại có thể cảm giác được tình huống của bản thân anh ta, nếu máu lạnh băng, khi đó sắc mặt của Cá Mập sẽ không có biến hoá nào cả.

Ngũ Hạ Cửu tìm được hai thỏi vàng trong bụng Cá Mập sau khi anh ta chết.

Vậy phải chăng, cơ thể của một số người tuy rằng có biến hóa, nhưng không phải lúc nào cũng được chứa vàng, nếu Lâm Khê có thể khống chế vận chuyển 10 thỏi vàng ra ngoài.

Lấy ra một ví dụ, khả năng trong thân thể lão Ưng cũng xuất hiện biến hóa, ban đầu trong bụng anh ta thật sự có chứa vàng.

Nhưng đừng quên, khi Ngũ Hạ Cửu uy biếp lão Ưng tự thọc một đao, Lâm Khê bám vào người Kế toán cũng ở bên cạnh, nếu lão Ưng thật sự tự thọc chính mình một đao, máu chảy ra sẽ lập tức bị bại lộ.

Cho nên, Lâm Khê đã tranh thủ thời gian lấy số vàng cậu ta nhét trong bụng lão Ưng sang thi thể của Cá Mập.

Hiện tại, lão Ưng đã chết, tuy rằng máu chảy ra trước khi chết của anh ta không có gì khác thường, nhưng cũng không có nghĩa là sau khi chết, trong bụng lão Ưng không bị nhét vàng vào.

Rốt cuộc, thứ được nhét vào trong bụng một người đã chết sẽ không liên quan đến sự thay đổi của thân thể.

Ngay từ đầu, Ngũ Hạ Cửu đã không tin tưởng với những chuyện ma quỷ của Lâm Khê, lúc ấy cậu ta nhìn về phía 4 người là Ngư Quy, Mộc Tinh, Điềm Điềm và Tài Ti, nhưng Ngũ Hạ Cửu lại hoài nghi 5 người, bao gồm cả lão Ưng.

Ngũ Hạ Cửu có thể bảo đảm thân thể của cậu, A Tả, Phương Tử, Đường Khô và Tạ Phán không có xuất hiện tình huống khác thường, bởi vì buổi tối ngày hôm đó chỉ có 5 người bọn họ không có đột nhiên biến mất và xuất hiện ở nơi khác, còn những người khác, đều cả khả năng bị nghi ngờ.

Quả nhiên, thi thể của lão Ưng bị những càng dây leo khô kéo đi rồi.

Trước khi thi thể lão Ưng hoàn toàn bị vùi lấp phía dưới bia mộ, Ngũ Hạ Cửu mang theo Tài Ti đuổi tới……

Sau đó, chính là vô số cành dây leo khô bao vây sân sau, Ngũ Hạ Cửu sử dụng đạo cụ “Long hồn cốt kiếm”, vừa lúc cũng thêm thuộc tính mộc cho đạo cụ.

Điều khiến cho Ngũ Hạ Cửu có chút bất ngờ và vui vẻ, đó là sau khi thêm thuộc tính mộc, kiếm xương lại biến thành roi xương, sức mạnh trực tiếp được nâng cấp.

Cậu xuất hiện ở trước mặt Lâm Khê, thở dài trước vẻ mặt không thể tin nổi và tức giận của cậu ta, nói:

“Tôi đồng tình với những chuyện mà anh đã gặp phải, những kẻ trong viện điều dưỡng cũng thật sự đáng chết, nhưng chúng ta phải rời đi, rất xin lỗi.”

Sau khi nói xong, trong tiếng rào rống không cam lòng của Lâm Khuê, sương mù đen dày đặc bỗng nhiên bao vây lấy cậu ta, vô số đôi tay ma quỷ kéo Lâm Khê vào trong quỷ đao Phong Đô.

Không lâu sau, Đường Khô, Phương Tử và những người khác đến tập hợp với Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả, Ngư Quy tử vong, toàn bộ 10 thỏi vàng đều đến trong tay họ.

【 chúc mừng hành khách đã khám phá ra đầy đủ thông tin —— vàng phía dưới mộ bia (đã khám phá 100%), quyền sở hữu vàng (đã khám phá 100%), khen thưởng thời gian sinh tồn: 10 ngày. 】

【 xin chúc mừng hành khách đã nhận được vé tàu: giường mềm cao cấp, gia hạn thêm thời gian 1 năm. 】

【 chúc mừng hành khách Quan chủ đã nhận được đạo cụ C —— “ngụy trang NPC”, đạo cụ sử dụng một lần, sau khi sử dụng lập tức báo hỏng. 】

【 cách sử dụng: Bạn có thể lựa chọn một NPC có thể tiến hành ngụy trang trong Xa Hạ Thế Giới, nhận được khuôn mặt, giọng nói, dáng người, không khác gì với NPC ngụy trang, chắc canh ta có ký ức của NPC và những manh mối liên quan. 】

【 chúc mừng hành khách thành công tìm thấy kho báu là 10 thỏi vàng, trước khi kết thúc chuyến hành trình trong Xa Hạ Thế Giới này, khen thưởng thời gian sinh tồn: 10 ngày. 】

【 vì hành khách kết thúc chuyến hành trình sớm, đoàn tàu luân hồi sẽ sửa đổi thời gian trở về vì ngài, sẽ đón hành khách vào đúng 9 giờ sáng ngày mai tại sảnh chờ khởi động lại, hành khách vui lòng giữ vé riêng và lên tàu trong khoảng thời gian quy định. 】

Một tia sáng trắng của đạo cụ rơi vào trong tay Ngũ Hạ Cửu, sau khi ánh sáng tan đi, là một tấm mặt nạ mỏng manh, không nhìn ra được tấm da mặt này được làm từ chất gì, đây là đạo cụ cấp C “Nguỵ trang NPC”.

Ngũ Hạ Cửu cất đi đạo cụ, tuy rằng là cấp C, nhưng nếu dùng tốt, nói không chừng sẽ có tác dụng rất lớn.

Đêm nay bọn họ lăn lộn thật lâu, chờ một lúc trời cũng đã sáng.

Trước khi đến 9 giờ sáng, Ngũ Hạ Cửu và những người khác mang theo 10 thỏi vàng ra khỏi cánh rừng rậm, vốn tưởng rằng có thể mang theo vàng bước lên đoàn tàu luân hồi, nhưng sau khi đoàn tàu xuất hiện, vàng biến mất, xem ra đồ vật trong Xa Hạ Thế Giới không giống như đạo cụ, không thể tuỳ tiện mang đi.

Ngũ Hạ Cửu đã sử dụng một trong những quyền hạn đặc biệt của vé tàu cao tốc để ngụy trang thành NPC, cho nên lần này không rời đi với đám người Thời Thương Tả.

Cậu phải chờ đợi đoàn tàu tiếp theo đến, ngay sau khi đoàn tàu này rời đi.

Vì vậy, Thời Thương Tả và những người khác đều lên tàu trước.

Sau khi đến sảnh chờ khởi động lại, Tài Ti và Điềm Điềm nói thêm vài câu rồi chào tạm biệt với đám người Thời Thương Tả.

Thời Thương Tả và Phương Tử ở đây đợi Ngũ Hạ Cửu đến.

Không bao lâu, Ngũ Hạ Cửu xuyên qua cửa kính hình vòm bước vào đại sảnh.

Đường Khô và Tạ Phán cũng đứng đợi chung.

Lúc này, thấy Ngũ Hạ Cửu đã đến, Đường Khô trước khi đi còn dò hỏi một chút khi nào bọn họ tính toán bước vào Xa Hạ Thế Giới tiếp theo.

Ngũ Hạ Cửu nói: “Khả năng muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đến lúc đó sẽ liên lạc.”

Đường Khô và Tạ Phán liếc mắt nhìn nhau, gật đầu:

“Được, đến lúc đó cậu em họ của tôi sẽ vào Xa Hạ Thế Giới với mọi người, làm phiền cậu.”

“Tôi sẽ luôn chú ý tới hướng đi của Duke.”

Sau đó, hai bên tách ra, trở lại thế giới hiện thực.