Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 3: Khu rừng tĩnh lặng (3)




Khi bọn họ đi vào bên trong khu biệt thự nghỉ dưỡng, cuối cùng bọn họ cũng không cần phải đón nhận thử thách gió mưa xối xả, tất cả mọi người không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại có thêm lo lắng khác nảy sinh ở trong lòng.

Đó chính là, khu biệt thự nghỉ dưỡng này, bên trong so với suy nghĩ của bọn họ thì âm u hơn rất nhiều.

Những dây leo sinh trưởng bên ngoài cũng có ở bên trong nhà, nó bò lên vách tường cùng với một phần dưới mặt đất, mà trên mặt đất rơi rụng không ít cây khô, có lẽ đều là dây leo héo rũ rơi xuống mà có.

Như thế cũng tiện cho việc bọn họ ở chỗ trống trong nhà nhóm lửa sưởi ấm.

Mà khu biệt thự nghỉ dưỡng này tổng cộng có ba tầng, tuy rằng trước đó bọn họ thấy đều có cửa sổ, nhưng sau khi đi vào, bên trong thật sự hiện ra sự đổ nát, đơn sơ, lớp mỏng của tường bong tróc ra rất nhiều.

Có thể thấy được, vào thời điểm ấy, khu biệt thự nghỉ mát này đã được sửa sang tới từng bước như thế nào, nước sơn trên tường ở lầu một được sơn rất tốt, mặt đất vẫn còn chồng chất không ít gạch men sứ giả gỗ.

Nhưng hiện tại những thứ này đều bị phủ đầy bụi, xem ra lúc ấy vẫn chưa dùng tới mà công trình làng du lịch đã phải bỏ dở.

Lúc này, cậu thanh niên mập mạp trước đó chỉ vào một đầu khác của mộ bia, đột nhiên nói:

"Này, mọi người mau đến đây xem này."

Âm thanh của cậu ta từ phía xa truyền đến, hóa ra vào lúc tất cả mọi người còn đang đánh giá tòa biệt thự nghỉ dưỡng khang trang này, thì cậu thanh niên mập mạp đã nhanh như chớp chạy tới gần sân sau của biệt thự.

Lúc này cậu ta đang chỉ vào cánh cửa dẫn ra sân sau và quay lại vẫy tay với họ.

Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy một cậu thanh niên khác cũng mũm mĩm không kém, tức giận nói:

"Tạ Phán, em có thể không gây chuyện gì được không, vừa liếc mắt không để ý đến em, thì em đã liền chạy lung tung, muốn chết sao."

Trong khi đang nói chuyện, trên bầu trời lại có một tiếng sấm vang rền, đồng thời sấm chớp cũng xẹt qua bên ngoài cửa sổ, ngay ở phía sau người thanh niên tên là Tạ Phán kia.

Ở chỗ sân sau của biệt thự, vào lúc tia sét màu trắng xẹt qua, dường như có vô số bóng người lờ mờ thấp thoáng.

Những bóng người đó đều đang hướng mặt về một nơi bên trong biệt thự, đầu hơi cúi, tuy rằng không thể thấy rõ khuôn mặt lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn âm u lạnh lẽo của họ.

Nhưng ngay sau khi tia chớp sáng kia biến mất, những bóng người mỏng manh đứng trong chớp ánh sáng kia, vừa mới hiện ra phút chốc cũng dần mất hẳn, tựa như những hình ảnh đáng sợ mà bọn họ vừa thoáng nhìn qua ở trước đó, chỉ là ảo giác do họ nghĩ ra.

Nhưng nếu là ảo giác, bọn họ cũng sẽ không cùng lúc kinh hãi mà hoảng sợ trừng lớn hai mắt, ngạc nhiên nhìn về phía sân sau bên ngoài của biệt thự.

"Tạ Phán, trở về mau!"

Người vừa mắng cậu thanh niên mập mạp kia vội hô.

Tạ Phán rất nghe lời, vừa nghe thấy đã lập tức chạy đến chỗ mọi người, ngay cả liếc mắt quay đầu lại nhìn một cái cũng không có. Tất nhiên là vì cậu ta cũng đã nhận ra có chỗ không đúng.

Chờ cho Tạ Phán chạy về đến, người thanh niên vừa trách móc liền vươn tay, không chút thương tiếc mà gõ lên đầu cậu ta một cái, trừng mắt mắng:

"Em ngoan ngoãn một chút, đừng có chạy loạn nữa, đừng có ép anh phải đánh em."

Tạ Phán rụt cổ, ngoan ngoãn gật đầu, cười xòa nói:

"Ha ha, anh, em biết sai rồi."

Hóa ra là anh em sao.

Ngũ Hạ Cửu thầm nghĩ, quan hệ của họ cũng không tệ.

Hai người A Kính và Hải Tử không còn bình tĩnh giống như trước khi đi vào trong rừng cây nữa.

A Kính run giọng hỏi: "Mới vừa, cái vừa nãy là gì vậy? Là tôi hoa mắt sao...Chắc chắn là tôi nhìn lầm rồi, đúng không, Hải Tử cậu nói xem."

Cậu ta tìm cách chứng thực bằng cách hỏi bạn đồng hành.

Hải Tử nuốt nước bọt.

Đúng lúc này Trần Cát nói: "Chắc chắn là hoa mắt, trong thời tiết mưa to còn có sấm sét như thế này, có lẽ cũng do rừng cây có khí độc cùng sương mù nên thỉnh thoảng gặp ảo giác cũng không có gì kỳ lạ."

"Càng không nói đến bên ngoài còn có một nghĩa trang bao quanh."

"Thông thường từ trường ở nơi người chết sẽ có chút kỳ quái, nhưng đừng đi lung tung, tất cả mọi người đều ở trong này đợi thì sẽ không có chuyện gì, đừng lo lắng."

Trần Cát vừa nói một chút, xem như để xua tan nỗi sợ hãi của hai người A Kính cùng Hải Tử, còn phía hành khách còn lại thì không ai nói gì.

Ngũ Hạ Cửu cũng gục đầu xuống, giả vờ cũng đang sợ hãi nhưng được trấn an.

Lúc này, Phương Tử quay đầu hỏi Tạ Phán, nói:

"Vừa rồi cậu đã thấy gì mà bảo chúng tôi qua bên đó vậy?"

Đúng vậy, suýt chút nữa thì quên điều này.

Người thanh niên vừa mắng cậu ta cũng quay đầu nhìn về phía Tạ Phán.

Tạ Phán nói: "À, chính là sân sau cũng nối liền với rừng cây, cũng có một khu nghĩa địa lớn."

"Nhưng khác ở chỗ chính là, trên mặt của những bia mộ này đều bị buộc lại bằng những sợi dây gai xen lẫn những sợi dây thừng màu đỏ, những sợi dây này bị thắt thành từng nút thắt, giống như là có người nào đó làm vậy...."

Những người khác vừa nghe xong, trong đó có một cô gái không nhịn được nói: "Vậy chẳng phải chúng ta đi vào khu biệt thự này thì cũng giống như bị bao vây bởi mộ bia rồi sao."

Nhớ tới những bóng người ở dưới sấm sét đã nhìn thấy trước đó, cô gái kia không thể không run rẩy.

Nhưng hiện tại đã đi vào, bên ngoài còn đang mưa to gió dữ, xem ra mưa đang có dấu hiệu tăng lớn lên.

Sấm sét hiện ra, bọn họ cũng không thể ra ngoài bất chấp thời tiết như vậy.

Nếu không lỡ như sấm sét đánh xuống, không may sẽ đánh vào bản thân, đây cũng không phải là điều nói giỡn.

Sau đó, vì không muốn bị cảm sau khi dính nước mưa, bọn họ bắt đầu đi nhặt những dây leo đã khô chết, hoặc đơn giản là lấy gỗ bỏ hoang ở nơi này bổ ra, để nó thành những thanh ngắn rồi đem đi đốt lửa.

Không bao lâu, ở chính giữa khu biệt thự nghỉ dưỡng rộng rãi được dùng làm sảnh tiếp tân, ngọn lửa đã cháy lên, bốc lên cao, nhiệt độ xung quanh cũng đã dần ấm lên.

Bọn họ tìm một nơi, cởi ra quần áo đã ướt sũng rồi treo lên, sau đó ngồi ở một bên nghỉ ngơi.

Lần nghỉ ngơi này, có vài người bắt đầu tán gẫu với nhau.

Tạ Phán đưa mắt nhìn lên lầu nói:

"Biệt thự nghỉ dưỡng này còn có tầng hai, tầng ba, chúng ta có thể đi lên xem chút được không?"

"Không phải nói tìm kiếm bảo vật sao, biết đâu bảo vật được giấu ở bên trong biệt thự này thì sao."

"Tôi thấy chỉ có một tòa nhà ở bên trong rừng cây này, chắc chắn phải có con đường nào đó."

Tạ Phán nóng lòng muốn thử đi lên tầng hai cùng tầng ba thám hiểm một chút."

Nhưng lời đề nghị này của cậu ta đã bị người thanh niên cũng mũm mĩm không kém ngồi bên cạnh, đè nặng đầu của Tạ Phán nói:

"Em ngoan ngoãn chút cho anh, tạm thời đợi một chút, xem khi nào thì mưa dừng lại."

Trận mưa lớn này đã che đi ánh nắng mặt trời, rõ ràng vẫn là ban ngày nhưng lại làm cho bên trong khu rừng giống như ban đêm, hơn nữa xung quanh còn âm u vắng lặng, mà bên trong tòa biệt thự nghỉ dưỡng này âm khí rất nặng.

Tuy rằng việc kiểm tra biệt thự cũng rất là quan trọng, nhưng mà tốt nhất vẫn nên chờ đợi, tránh đến lúc đó......

"Tôi, tôi muốn đi vệ sinh."

Đúng lúc này, Ngũ Hạ Cửu nhỏ giọng nói, cậu cúi đầu, nét mặt ngại ngùng mà co rúm lại.

Trần Cát nói: "Nơi này chắc có nhà vệ sinh, cậu đi tìm một chút ở phía trên thử xem."

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy ngẩng đầu, nhìn một vòng xung quanh, trong mắt hiện lên nét sợ hãi, thấp giọng nói:

"Có thể, có ai có thể giúp tôi mà đi cùng tôi được không, tôi có chút sợ...."

Trong biệt thự cũng chỉ có ánh sáng bên này của bọn họ, mà xung quanh đang mưa to gió lớn, còn có tiếng sấm ở xung quanh phía dưới lại mờ tối, âm u và đáng sợ.

Vào lúc này, là người bình thường cũng không nguyện ý đi một mình, cho nên sợ hãi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nếu người đưa ra yêu cầu đi vệ sinh cùng, không phải là một thanh niên, thì sẽ không có người cười nhạo, và mỉa mai.

Mà người này chính là Cá Mập, người trước đó suýt chút nữa đã có mâu thuẫn với Ngũ Hạ Cửu.

Cá Mập giễu cợt nói: "Cậu đúng là nhát gan, đi vệ sinh mà còn muốn có người đi cùng, sợ hãi như vậy thì còn đến đây thám hiểm làm gì, còn muốn tìm bảo vật, đúng là bị bảo vật làm cho mờ mắt rồi."

"Hứ, đừng có đến lúc đó lại ở nơi này chết như thế nào cũng không biết."

Ngũ Hã cửu giả vờ như mình bị dọa nạt, tủi thân tức giận nhưng không dám nói ra.

Cậu đứng lên, giả vờ muốn đi tìm nhà vệ sinh một mình.

Đúng lúc này, Thời Thương Tả cũng đứng lên, lạnh lùng nói:

"Tôi cũng đang muốn đi, vậy đi cùng nhau đi."

Dứt lời, Thời Thương Tả xoay người rời khỏi lửa trại, Ngũ Hạ Cửu thấy vậy cũng vội vàng đi theo sau.

Biệt thự nghỉ dưỡng rất lớn, rộng cả trăm mét vuông, hết phòng này đến phòng khác.

Không bao lâu, hai người đã rời xa khỏi phạm vi trong tầm mắt của những người khác, đợi cho họ tìm được một căn phòng có nhà vệ sinh chưa xây xong, hai người đi vào.

Trên khuôn mặt Ngũ Hạ Cửu vẫn còn chưa thu lại nét tái nhợt co rúm lại vì sợ, đã bị người kia đưa tay sờ đầu.

Cậu mở to mắt, vội vươn tay đè lên bàn tay đang làm loạn ở trên đầu mình, trừng mắt nhìn Thời Thương Tả, nhưng không có sức lực để ngăn cản anh, cậu nói:

"A Tả, nói cho em biết tình hình của những hành khách lần này như thế nào đi?"

Cậu muốn biết danh hiệu của những hành khách đó, cùng tình hình của đoàn đội, mặt khác, còn có người nào là hành khách mới.

Thời Thương Tả nở nụ cười, thu tay về nói:

"Có mười hành khách cũ, bốn hành khách mới, người thanh niên trước đó gọi là Tài Ti, còn có...."

Thời Thương Tả nói ra danh hiệu và ngoại hình của hành khách mới, Tài Ti, Trường Lâm, còn có hai thanh niên nữa tên là Lư Tượng và Tam Sương.

Mà hành khách cũ, ngoại trừ hai người đã bắt cóc cậu ngoài đời thật là Cá Mập và lão Ưng ra, thì trước đó có hai thanh niên mập mập, một người tên Tạ Phán, người còn lại là anh họ của Tạ Phán tên là Tạ Cổ Lâm, ở trong đoàn tàu luân hồi lấy danh hiệu là Đường Khô.

"Hai người này cũng là bị kéo vào đoàn tàu luân hồi sao?"

Ngũ Hạ Cửu nói.

Giống như nhà khoa học cùng Mễ Chinh, hai người bọn họ cũng là anh em.

Thời Thương Tả:

"Tạ Cổ Lâm là người đầu tiên bị kéo vào đoàn tàu luân hồi, và em họ của anh ta cũng ở nửa năm sau trong một lần ngoài ý muốn mà cũng bị kéo vào đoàn tàu luân hồi."

"Tạ Cổ Lâm đã muốn đi qua được một nửa trạm, nhưng vì người em họ này nên anh ta mới đi chậm lại, và cũng vì sự an toàn của người em họ, mà anh ta ở trong đoàn tàu luân hồi này bắt đầu phát triển các mối quan hệ....."

Ngũ Hạ Cửu gật gật đầu, hóa ra là như vậy.

Sau đó Thời Thương Tả lại nói về những hành khách khác, ba cô gái có danh hiệu là Ngư Quy, Mộc Tinh, Điềm Điềm, lúc ở rừng cây người nói chuyện với Tài Ti chính là cô gái tên Mộc Tinh.

Còn có một hành khách có danh hiệu là Kế Toán.

"Ngư Quy và Kế Toán là một đội, Mộc Tinh và Điềm Điềm là đi cùng nhau."

Thời Thương Tả nói xong, Ngũ Hạ Cửu cũng đưa cho anh toàn bộ thông tin mà cậu đạt được, nói:

"Trước đó chúng ta đã gặp người gác rừng, người đó có lẽ là Du Xương Quốc, ông ta cùng Trần Cát là một đội."

"Mục đích của họ chính là lợi dụng chúng ta tìm ra nơi chôn giấu bảo vật, vì bọn họ không biết có bao nhiêu nguy hiểm nơi này."

"Người tên Trần Cát kia, anh ta là cố ý đem chúng ta dẫn vào trong tòa biệt thự này, nhưng chính bản thân anh ta cũng vào, có lẽ là đã biết làm sao để né tránh nguy hiểm, và để không chết."

"Về phần những mộ bia được buộc lại bằng sợi dây thừng lớn mà Tạ Phán đã nhìn thấy ở sân sau biệt thự...."

"Em đoán có lẽ là được thầy trừ ma đã chết trong tòa biệt thự nghỉ dưỡng này làm ra, tầng một không có thi thể của thầy trừ ma và thương nhân Triệu Minh Đông, như vậy, thi thể của bọn họ có thể ở tầng hai hoặc tầng ba."

Trong rừng cây âm u này đã chết không ít người, gồm có cả người bệnh ở viện điều dưỡng, giờ phút này, viện điều dưỡng và người bệnh đều bị chôn vùi dưới mộ bia.

Dựa theo suy nghĩ của Ngũ Hạ Cửu, những con số liên tiếp cùng chữ cái ở trên mặt mộ bia, có liên quan đến danh tính của người bệnh ở viện điều dưỡng.

Chỉ là, điều này đang cần tìm kiếm.

Còn về phần trong biệt thự nghỉ dưỡng này, không biết có còn giữ lại một chút thông tin nào của viện điều dưỡng hay không.