Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 20: Khu rừng tĩnh lặng (20)




Ngũ Hạ Cửu quay đầu, trong tay Thời Thương Tả lúc này đang cầm, chính là súng săn vừa được đổi.

Cậu nhíu mày, duỗi cánh tay, mở rộng bàn tay nói:

"A Tả, cho em xem với."

Thời Thương Tả khẽ cười một tiếng, đem súng săn đưa cho Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu đùa nghịch trong chốc lát, bỗng chốc đem súng săn nhắm ngay đầu của Cá Mập.

Cá Mập giật mình, mặt biến sắc hô:

"Cậu, cậu muốn làm gì?! Tôi cũng không có đắc tội với cậu."

"Cho dù, cho dù trước đó từng có ăn nói không phải, nhưng để tôi xin lỗi cậu là được rồi chứ gì, tôi xin lỗi cậu....."

Ngũ Hạ Cửu híp mắt, nói: "Hiện tại, tôi cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh ăn một viên đạn từ súng này, có chết hay không đều phải dựa vào vận mệnh."

"Hoặc là, anh dùng con dao găm kia đem nó đâm vào bụng của chính mình, tôi muốn anh phải dùng sức đâm xuống."

"Anh muốn lựa chọn cái nào?"

Cá Mập trợn tròn hai mắt, đôi mắt gần như muốn lồi ra, cái nào anh ta cũng không muốn chọn!

Nhưng bị súng săn chỉa vào, Cá Mập không thể không chọn.

Trong lòng anh ta không hiểu, "Thập Cửu" này sao có thể thích hành hạ gϊếŧ người vậy?

Vì sao phải tra tấn anh ta như vậy?

"Tôi chỉ cho anh ba giây để lựa chọn, nếu anh không chọn, vậy thì tôi sẽ thay anh lựa chọn."

Một ngón tay của Ngũ Hạ Cửu đặt lên trên cò súng, một bên thản nhiên nói: "Ba, hai..."

Cá Mập vội nói: "Tôi chọn, tôi chọn dao găm."

Anh ta nói xong liền duỗi cánh tay dài ra, cầm lấy con dao nằm trên bùn đất, thậm chí bởi vì tốc độ quá nhanh và quá bối rối, nên khi nhặt con dao nhỏ lên, một hòn đá nhỏ đã văng lên trên mặt anh ta.

Cá Mập cắn răng một cái, làm theo yêu cầu của Ngũ Hạ Cửu.

Nhưng khi anh dự tính đâm dao nhỏ xuống sẽ chọn một góc thật khéo, rồi dùng sức nhẹ đâm một cái....

Nhưng mà, Ngũ Hạ Cửu giống như biết được suy nghĩ của anh ta, cậu bật cười một tiếng, nói:

"Nếu một dao này không thể làm cho tôi vừa lòng, như vậy, anh nhất định phải đâm dao thêm lần hai, lần ba, anh hiểu rõ chưa."

Mẹ nó, con mẹ nó.

Cá Mập không không thể không mắng trong lòng, nhưng tay cầm dao găm dừng lại một chút, anh ta cắn răng một cái, nhắm mắt, rồi hướng về phía bụng của chính mình dùng sức đâm xuống.

Anh ta cũng là một người tàn nhẫn, vì mạng sống, chút đau ấy nhất định phải chịu được.

Nhưng một dao này, cũng không phải là một cái tát, hay một cái đá linh tinh.

Khi dao găm đâm xuống rồi rút ra, sức lực của Cá Mập cũng lập tức được rút theo, máu tươi chảy ra, sắc mặt của anh ta trong chớp mắt đã tái nhợt vô cùng.

May mắn, chỗ bị thương của anh ta không phải chỗ nguy hiểm.

Che miệng vết thương lại, giọng Cá Mập yếu ớt nói:

"Hiện tại cậu đã có thể cứu tôi ra ngoài rồi chứ."

Ngũ Hạ Cửu buông súng săn xuống, nói:

"Tôi có nói sẽ phải cứu anh ra ngoài sao?"

Hai mắt Cá Mập như muốn nứt ra, lúc đầu bởi vì đã đâm chính mình một dao mà không có sức lực, nằm úp ở trên mặt đất, lúc này anh ta vùng vẫy mà ngẩng đầu hét lên:

"Cậu, cậu đùa giỡn tôi! Cậu con mẹ nó..."

"Đùng" một tiếng.

Một viên đạn bắn vào trước mặt Cá Mập, khiến vô số bùn đất bắn tung tóe lên, Cá Mập sợ đến mức lập tức ngậm miệng lại, yết hầu cũng trượt lên xuống, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Ngũ Hạ Cửu giơ lên cây súng săn vừa buông xuống, đôi mắt sâu thẳm nói:

"Nói như vậy là nói không đúng, tôi đâu có đùa giỡn anh, từ đầu đến cuối tôi có nói là sẽ cứu anh ra ngoài sao, không có đúng không."

"Huống chi, tôi cũng không có để cho anh thật sự tự sát, ngược lại còn giữ cho anh một cơ hội sống, anh phải nên cảm ơn tôi mới đúng."

"Nhưng mà, cũng không cần phải cảm ơn, tôi cũng không cần."

Cá Mập tức giận đến ói máu, ngực không ngừng phập phồng, không khống chế được thân thể run lên, đó là bởi vì cảm xúc đã đến cực hạn.

Miệng vết thương ở bụng của anh ta cũng bởi vì vậy mà chảy máu nhiều hơn, khiến cho đầu óc của Cá Mập choáng váng muốn nôn mửa.

Ngay sau đó, anh há miệng "Ụa" một tiếng, thật sự đã nôn ra một ngụm nước bọt hòa với máu.

"Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua các người."

Cá Mập trừng mắt, nghiến răng nói từ trong cổ họng.

Ngũ Hạ Cửu: "A, vậy hoan nghênh anh tới."

Sau đó tiếng của cậu hoàn toàn biến mất.

"Ụa"

Cá Mập lại nôn ra một ngụm, lần này nước bọt và máu lại càng nhiều.

Bản thân anh ta cũng đã giống như Du Xương Quốc, uể oải nằm trên mặt đất, tất nhiên, phần vị trí ở dưới eo vẫn còn đang bị chôn dưới đất.

Ngũ Hạ Cửu liếc mắt nhìn sân sau của biệt thự nghỉ dưỡng, không thấy có ai khác ngoài Cá Mập cùng Du Xương Quốc, liền xoay người rời đi.

Một lần nữa trở lại chỗ Đường Khô cùng Tạ Phán, Điềm Điềm đã gần như tỉnh lại táo lại một chút, nhưng Kế Toán vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Trước mắt, Ngũ Hạ Cửu ngẫm nghĩ, còn có Trần Cát, Ngư Quỳ, Mộc Tinh, lão Ưng cùng Lư Tượng, không thấy bóng dáng năm người đó đâu.

Nhưng nếu Kế Toán từ lầu ba trốn thoát đến lầu một, vậy có nghĩa là trong phòng bị khóa trên lầu ba, thật sự là đang giam giữ người, là lão Ưng, Mộc Tinh và những người khác có khả năng bị nhốt trong đó mà không thể thoát ra ngoài.

Mà cậu, A Tả, Phương Tử cùng với hai người Đường Khô và Tạ Phán, bởi vì đêm qua trước khi đi ngủ đã có chuẩn bị trước.

Cho nên, sáng nay mới không xuất hiện vấn đề gì.

Nhưng hiện tại, bọn họ cũng đang bị nhốt tại bên trong biệt thự nghỉ dưỡng, xem ra nếu không tìm được vàng thì không thể đi ra ngoài.

Còn nữa, cho dù tìm ra vàng, bọn họ cũng có thể gặp những nguy hiểm mới, rồi mới có thể rời đi.

Mà đêm này... Nói không chừng sẽ không giống như hai đêm trước.

Đúng rồi, trong nghĩa trang ở sân sau đang nhốt người, như vậy phía trước thì sao?

Ngũ Hạ Cửu dự định đi ra ngoài nhìn xem, tiện đường đào một chút.

Đối với chuyện vàng cuối cùng được chôn ở dưới một bia nào, Ngũ Hạ Cửu vẫn không có manh mối nào.

Cậu nhớ rõ tất cả con số cùng chữ cái trên mộ bia, nhưng dù cho có kết hợp như thế nào, thì đều vẫn là không có manh mối, giống như một cuộn dây tìm không thấy đầu mối, càng mân mê càng rối loạn.

May mà, hiện tại có thể trước tiên thử dùng biện pháp chậm chạp chút là đào.

Kế Toán vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trạng thái của Điềm Điềm thì không thích hợp để đi ra ngoài.

Vì thế, Tạ Phán cùng Tài Ti ở lại để chăm sóc người, đợi lát nữa Kế Toán tỉnh lại, bọn họ còn phải hỏi anh ta một chút vấn đề ở trong phòng lầu ba.

Đám người Ngũ Hạ Cửu đi ra cửa sắt, rời khỏi biệt thự nghỉ dưỡng.

Phía trước của khu nghỉ dưỡng cũng có nghĩa địa nhưng thật ra khác hẳn với sân sau, cũng không có dây thừng to xen lẫn sợi tơ hồng, cũng không có quấn quanh một chỗ với cành dây leo.

Ngũ Hạ Cửu cẩn thận đi xuyên qua mộ bia, đi vào chỗ cái chắn được hình thành bởi dây mây quấn bện vào nhau.

Vòng chắn này cũng vừa lúc đem thi thể của A Kính kéo vào, bên cạnh thi thể của A Kính còn có mang theo di vật của Hải Tử.

Trông thấy thi thể của A Kính có chiều hướng có mùi hư thối, Ngũ Hạ Cửu thoáng che lại miệng mũi, khom người, ở giữa di vật của Hải Tử, cậu tìm kiến pin của camera.

Không bao lâu đã tìm được pin.

Thời Thương Tả đứng ở cách Ngũ Hạ Cửu không xa, anh đang nhíu mày quan sát một vòng cái chắn.

Ngũ Hạ Cửu lấy được pin dự phòng cất vào trong túi áo, thấy vậy cậu liền đi qua bên đó hỏi:

"A Tả, anh có nhìn thấy gì không?"

Phương Tử cùng Đường Khô đang đào đất ở phía sau bia mộ.

Thời Thương Tả nói: "Vì Du Xương Quốc cùng Trần Cát đã dám ra vào rừng cây cùng biệt thự nghĩ dưỡng này, vậy có nghĩa là ở một mức độ nhất định, nơi này đối với bọn họ không có nhiều mối đe dọa, khoảng thời gian này nhất định là an toàn."

"Đêm qua, Trần Cát vẫn còn ở trong rừng cây, Du Xương Quốc thì lén đi vào, đã có thể nói bọn họ không có sợ hãi, vậy đoạn thời gian kia không có nguy hiểm..."

"Nhưng hiện tại, bọn họ đều đã bị nhốt, dễ nhận thấy nơi này đã xảy ra thay đổi khiến bọn họ không ngờ tới.”

"Mà thay đổi duy nhất chính là vào lúc ban đầu đi vào rừng cây đã có trận mưa lớn, nhưng mưa lớn dẫn đến điều gì?"

Vì sao cây cối, nhánh dây leo khô ở xung quanh vòng tròn này có có thể sinh trưởng tốt?

Hơn nữa, vẫn đang ở trong thời gian đặc biệt của "ngày điều trị", chắc chắn là có liên quan đến những hồn ma ở viện điều dưỡng.

Còn có manh mối nào mà bọn họ chưa phát hiện ra...

Thời Thương Tả nhớ đến tình huống ở sân sau.

Xương trắng cùng dây leo....

Anh suy nghĩ nói: "Tiểu Cửu, Du Xương Quốc cùng Trần Cát đều từng là người ở viện điều dưỡng."

"Hai người bọn họ không thể nào mà không có tham dự qua chuyện tra tấn người bệnh ở viện an dưỡng này."

"Cho dù không có tham dự, nhưng ma quỷ sẽ không nói chuyện đạo lý, chỉ cần từng thuộc về viện an dưỡng, thì những người bệnh đã hóa thành hồn ma ở viện an dưỡng sẽ không bỏ qua."

"Nhưng em nghĩ xem, Du Xương Quốc cùng Trần Cát đã nhiều lần ra vào ở rừng cây và chỗ này, nhưng vẫn không có chết, những hồn ma kia nhìn thấy sẽ cam lòng sao."

"Tất nhiên sẽ không cam lòng, hơn nữa chỉ biết oán hận càng ngày càng nhiều." Ngũ Hạ Cửu nói.

Cậu nói xong, ánh mắt chợt lóe lên, như đã hiểu được ý của Thời Thương Tả, cậu nói:

"A Tả, ý của anh là nói những hồn ma ở đây luôn luôn nghĩ đến việc trả thù, hơn nữa những hồn ma này có lẽ cũng đang muốn phá bỏ những ràng buộc, và muốn gϊếŧ chết Du Xương Quốc và Trần Cát."

"Mà trận mưa lớn này đã cho những hồn ma đó cơ hội, những hồn ma đó đã làm gì đối với những cây cối xung quanh viện điều dưỡng."

Ngũ Hạ Cửu nhìn một vòng cái chắn này, cậu vươn tay muốn chạm đến, nhưng vừa đến gần đã dừng lại.

Giống như cậu nhớ đến chuyện gì, phút chốc đã xoay lại sờ lên vòng tay, lấy ra đạo cụ đã gần thăng lên cấp S "Long Hồn cốt kiếm."

Mặc kệ hồn ma của viện điều dưỡng làm cái gì, nhưng cơn mưa lớn đã qua, làm cho nhanh cây dây leo sinh trưởng tốt, thủy sinh mộc.

Thuộc tính Mộc là thứ cậu còn thiếu.

Không biết ở Xa Hạ Thế Giới lần này, cậu có thể có được ngũ hành chi mộc hay không.

Nghĩ muốn dừng, Ngũ Hạ Cửu nắm Long Hồn cốt kiếm vung về phía vòng chắn, chưa đợi đụng tới, những cành dây leo quấn quanh chằng chịt này giống như đã cảm nhận được nguy hiểm, nó cũng rút cành ra chống trả.

Hai mắt Ngũ Hạ Cửu không thể không sáng ngời, có cánh cửa.

Hỏa khắc kim, kim khắc mộc, nói cách khác, hỏa gián tiếp khắc mộc.

Hơn nữa, "Long Hồn cốt kiếm" chất liệu là gỗ, tuy rằng tên gọi là cốt kiếm, nhưng trên thực tế nó lại cứng chắc vô cùng.

Lúc này ký hiệu trên thân cốt kiếm đã sáng lên, mang theo nhiệt độ nóng rực không dứt vung vẩy ra ngoài.

Trong chốc lát dây leo khô liên tiếp thất bại không thể đánh lại.

Nhưng tốc độ lớn lên của dây leo khô rất nhanh chặt bỏ một đoạn ngay lập tức lại dài ra một đoạn.

Hơn nữa khi chúng nhận thức được là không địch lại, những nhánh dây leo khô này liền nhanh chóng rút trở về, cho dù Ngũ Hạ Cửu có chém về phía trước ra sao, thì trong nháy mắt đã được bổ sung lại, giống như cậu đang làm một việc vô ích.

Hơn nữa, chính là dùng đến lửa đốt cũng không có tác dụng.

Trong quá trình tay cậu vung vẩy thì mu bàn tay thỉnh thoảng sẽ lướt qua dây leo, thoáng chốc, một luồng khí lạnh lẽo sẽ từ trên nhánh khô của dây leo sẽ lan đến cơ thể của cậu.

Tuy rằng chúng rất nhanh sẽ bị tác dụng của đạo cụ xua tan, nhưng vẫn rất không thoải mái.

Sợ là đổi thành một người khác đứng ở chỗ này cũng hoàn toàn không thể phá bỏ để đi ra ngoài.

Ngũ Hạ Cửu trước đó đã nhanh nhẹn thu lại đạo cụ.

Thời Thương Tả thấy cậu đã thử nghiệm xong, vội lôi kéo Ngũ Hạ Cửu lui về phía sau.

Trùng hợp lúc này, Phương Tử hướng về bọn họ gọi một tiếng.

"Hài cốt chôn dưới mộ bia này đã biến mất không thấy."