Giống như xác chết vùng dậy, dọa người duy nhất không hiểu rõ là kiến trúc sư nhảy dựng.
Nhà nghiên cứu thừa dịp bên này hỗn loạn thành một đoàn, túm kiến trúc sư chạy đến một bên, đừng qua đó thêm phiền.
“Sao lại thế này?” Kiến trúc sư thấp giọng hỏi nói.
Cổ chân của anh ta bị ăn mòn nghiêm trọng, đi lại đều rất khó khăn, một đoạn bị túm lại đây đều là nhà nghiên cứu vừa đỡ vừa lôi đi, đau đến sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi.
Nghe câu hỏi của kiến trúc sư, nhà nghiên cứu thấp giọng nói ra kế hoạch của Quan chủ.
Nó không thực sự cũng không phải là một kế hoạch, cả hai giả vờ như đã chết và được đưa vào căn phòng bí mật để hạ thấp cảnh giác của Mã Nhĩ Tư và chú hề Mạch Khắc.
Quan chủ thông qua búp bê quỷ nhìn thấy đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư và chú hề Mạch Khắc cùng ở trong căn phòng bí mật, cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Trên thực tế thì nó rất tốt.
Đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư và chú hề Mạch Khắc hiển nhiên không có nghĩ đến “Bác sĩ thú y Khải Tư” thế nhưng phản bội bọn họ.
Những kẻ đột nhập còn lại giống như đã biết rõ từ trước, trên mặt không có biểu hiện gì bất ngờ.
Lúc này, Ngũ Hạ Cửu hô: “A Tả, cây móc sắt trên tay Mã Nhĩ Tư chính là chiếc gậy của đoàn trưởng, chúng ta cần rút cái đó ra.”
Giọng nói rơi xuống, Mã Nhĩ Tư biến sắc.
Không sai, Ngũ Hạ Cửu đoán đúng rồi, móc sắt trên tay đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư chính là một phần ngụy trang của cây gậy chống, cây gậy chống của đoàn trưởng đã bị ông ấy giấu vào trong thân thể.
‘thành viên đoàn xiếc thú cần thiết vô điều kiện tuân thủ mệnh lệnh của đoàn trưởng đoàn xiếc thú Mã Nhĩ Tư, không được cãi lời’.
—— cho nên, đoàn trưởng Mã Nhĩ Tư căn bản không lo lắng thành viên cướp đoạt gây chống của ông ấy.
Chính là, những kẻ đột nhập lại không băn khoăn.
Đoàn trưởng đoàn xiếc thú tuy lùn và mập mạp, nhưng kỹ năng và sự linh hoạt của ông ấy tốt đến không ngờ, đặc biệt ông ấy có thể điều khiển các cơ quan trong mật thất để tấn công và chặn đường tiếp cận của những kẻ đột nhập.
Sẽ ổn nếu đó là một hành khách khác, nhưng Mã Nhĩ Tư đối thượng lại là Thời Thương Tả.
Mã Nhĩ Tư vốn tưởng rằng sẽ dễ dàng có thể gϊếŧ chết kẻ đột nhập này, nhưng khi Thời Thương Tả tới gần, sắc mặt của ông ấy càng thêm khó coi, ngay cả chạy trốn đều không thể.
Cuối cùng, Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy vô số sương mù đen kịt nổi lên từ quỷ đao Phong Đô, mà cậu cũng nhân cơ hội tiến lên, cốt tiên móc vào chiếc móc sắt của Mã Nhĩ T, dùng sức lôi kéo.
Giây tiếp theo, chiếc móc sắt và cây gậy chống giấu trong người Mã Nhĩ Tư đã bị cậu lôi ra ngoài.
Ngũ Hạ Cửu nắm lấy cây gậy chống của đoàn trưởng, búp bê quỷ lúc này cũng chạy nhanh nhảy lên trên người Ngũ Hạ Cửu, lấy ra hiệp ước bị nhét vào bộ quần áo nhỏ.
Sau khi hiệp ước và gậy chống đoàn trưởng đều tới tay, chiếc vòng tay lập tức nóng lên, giao diện hiện ra ——
Vị trí của đoàn trưởng đoàn xiếc thú thay đổi.
Lớp ngụy trang trên người Ngũ Hạ Cửu đã được gỡ bỏ, lập tức hiện ra bộ dáng ban đầu.
Sau khi cậu trở thành đoàn trưởng đoàn xiếc thú, múa may cây gậy chống đỏ trắng trong tay, cơ quan trong căn phòng bí mật dừng lại ngay lập tức.
Lúc này, Ngũ Hạ Cửu cũng biết vị trí của chiếc hộp bạc.
Ngũ Hạ Cửu nói với Đường Vân Ti và Lộ Nam bọn họ nơi giấu chiếc hộp bạc.
Sau đó, cậu nhìn về phía bị lấy đi gậy chống Mã Nhĩ Tư, đã không có quyền lợi, Mã Nhĩ Tư là một NPC bình thường không thể bình thường được nữa, thực mau đã bị sương đen quỷ hồn kéo vào bên trong quỷ đao, đến cuối cùng đều còn không cam lòng gào rống, nhưng vô dụng.
Đến nỗi chú hề Mạch Khắc, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt cười toe toét, nhưng thân thể từng chút một trở nên cực kỳ cứng ngắc, cuối cùng hoàn toàn biến thành mô hình.
Lúc này, Đường Vân Ti và Lộ Nam tìm được những chiếc hộp bạc còn lại, tổng cộng có hai cái, bên trong quả nhiên có thẻ thân phận của bọn họ.
Lộ Nam sắc mặt vui vẻ: “Chúng ta có thể rời đi đoàn xiếc thú.”
Ngũ Hạ Cửu gật đầu: “Lấy thẻ thân phận đi.”
Sau khi thẻ thân phận của mỗi người lấy đi, lều trại bên bên cạnh căn phòng bí mật của đoàn xiếc thú đột nhiên tự động mở ra, rèm lều ở hai bên được cuộn lại, và lối ra sáng sủa gần ngay trước mắt.
Vòng tay nhắc nhở đoàn tàu luân hồi không lâu nữa sẽ tới.
Ngũ Hạ Cửu nhìn thời gian, Xa Hạ Thế Giới 6 giờ 7 phút sáng ngày thứ tư, trạm cuối cùng của cậu, hoàn thành.
Nghĩ vậy, cậu không khỏi hiện lên ý cười, sau đó nhìn về phía Thời Thương Tả.
Thời Thương Tả đi tới, nắm lấy tay Ngũ Hạ Cửu.
……
Trên chuyến tàu trở về, trên mặt mọi người đều nhịn không được tươi cười.
Nhà nghiên cứu và kiến trúc sư xem đến rất hâm mộ, rốt cuộc bọn họ mới kết thúc trạm thứ nhất, mà những người này, lại thành công hoàn thành trạm cuối cùng.
Chẳng qua, đoàn tàu luân hồi cũng không phải hạn chế trải qua cấp độ, chỉ cần bọn họ kiên trì, một ngày nào đó bọn họ sẽ hoàn toàn rời khỏi đoàn tàu luân hồi.
Nghĩ như vậy, hai người không khỏi sinh ra hi vọng vô hạn.
Sau khi tới sảnh chờ khởi động lại, nhà nghiên cứu và kiến trúc sư tạm biệt và tách ra nhóm người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả.
Ngũ Hạ Cửu quay đầu nhìn về phía màn hình xếp hạng, cười nói với Thời Thương Tả: “Có vẻ như Z bí ẩn sắp biến mất.”
Thời Thương Tả nhéo lòng bàn tay của Ngũ Hạ Cửu: “Chúng ta phải trở về.”
“Đi thôi, anh Cửu.” Phương Tử cong lên đôi mắt màu xanh biếc cười nói, còn Đường Vân Ti và Lộ Nam chờ đợi ở bên cạnh.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Khi đi qua cánh cửa gỗ hình vòm, Ngũ Hạ Cửu cùng Thời Thương Tả dừng ở phía sau.
Đi được một đoạn đường ngắn này, cậu đã hoàn toàn sắp rời khỏi đoàn tàu luân hồi, nghĩ vậy, Ngũ Hạ Cửu không khỏi quay đầu nhìn lại đại sảnh chờ người ra vào.
Chờ sau khi bọn họ trở lại thế giới hiện thực, danh hiệu sẽ chuyển sang màu xanh lá cây trước khi biến mất khỏi màn hình xếp hạng.
Điều này có nghĩa là hành khách đã hoàn thành 13 trạm điểm, thuận lợi trở về thế giới hiện thực.
Nó lập tức chuyển sang màu xanh lá cây với năm mã cùng một lúc, còn không biết trong sảnh đợi sẽ có bao nhiêu oanh động.
Đi thêm một bước nữa sẽ xuyên qua màn trắng trở về thế giới hiện thực, Ngũ Hạ Cửu nắm chặt tay Thời Thương Tả, khóe miệng không khỏi mỉm cười đi về phía trước ——
Ngũ Hạ Cửu chỉ cảm thấy trước mắt là bóng tối, nhưng sau đó dường như có vô số ký ức trong tâm trí cậu, từ từ hiện ra.
Và những ký ức sâu sắc ấy khiến cậu dần chìm đắm trong đó.
Hoá ra đoàn tàu luân hồi là có người khống chế, một người là Thời Thương Tả, người còn lại là cậu.
Chuyến tàu luân hồi thực chất là một trạm trung chuyển của linh hồn.
Linh hồn của những hành khách đã chết bình thường, hoặc không sống sót thành công trong đoàn tàu luân hồi, thực sự lại ở Xa Hạ Thế Giới để thực hiện vai trò tương ứng của họ, cũng chính là làm công.
Danh tính và thời gian của công việc được xác định tùy theo mức độ tội lỗi của linh hồn
Một khi kết thúc làm công thì sẽ một lần nữa đi đầu thai.
Những hành khách đã trải qua thành công mười ba điểm dừng và có được cuộc sống mới, thực ra là kéo dài sinh mệnh sống sót.
Đến nỗi cậu và A Tả, cứ sau ba trăm năm, họ cần phải vào đoàn tàu luân hồi và đi qua mười ba ga để duy trì vận hàng ổn định của đoàn tàu.
Cũng không biết lần này đã là lần thứ bao nhiêu.
…
“Tiểu Cửu, dậy đi, nên tỉnh.”
Theo giọng nói nhẹ nhàng của Thời Thương Tả, sau khi tiếp thu xong ký ức, Ngũ Hạ Cửu chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Nơi này phòng ở bọn họ xây ở vùng đất luân hồi.
Mà cậu lúc này đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, người bên cạnh vừa chống đầu vừa ôm cậu, lòng bàn tay dính chặt vào bụng dưới của cậu không có chút chướng ngại, hơn nữa đang chậm rãi di chuyển, vừa nhẹ vừa ngứa.
Khi tỉnh lại, lòng bàn tay không yên phận này càng được một tấc tiến thêm một bước di chuyển xuống dưới.
Ngũ Hạ Cửu vội vàng ấn lên vành tai anh đỏ bừng, trừng mắt nói: “Em vừa mới tỉnh, anh liền…… Anh không thể nhịn một chút được sao.”
“Nhưng anh rất đói bụng.” Thời Thương Tả nghe vậy lập tức ủy khuất nói.
Ngũ Hạ Cửu há miệng thở dốc, không tìm thấy từ ngữ nào có thể phản bác lại anh.
Thật sự, đã lâu không ăn đến miệng.
Tuy nhiên, so với những năm tháng dài đằng đẵng họ đã cùng nhau trải qua, trong khoảng thời gian ngắn này, làm sao có thể coi là đói lâu được.
Thời gian ít ỏi này, cũng chính là một bữa, hai bữa cơm?
Mặc dù bàn tay Thời Thương Tả bị đè lại, nhưng ngón tay lại còn có thể động, đầu ngón tay vẽ xoắn ốc trên chiếc bụng mềm mại, ý đồ không cần quá rõ ràng.
Ngũ Hạ Cửu bĩu môi, kéo bàn tay này lên miệng cắn một ngụm, cắn rất nhẹ, một dấu răng cũng không có.
Nhưng cắn xong, cậu cũng hôn một ngụm.
Nụ cười trên khóe miệng Thời Thương Tả càng thêm mở rộng.
Ngũ Hạ Cửu nắm chặt bàn tay không thành thật, nói: “A Tả, chúng ta còn phải về đến thế giới hiện thực, cả đời này còn chưa có đi xong.”
Cho dù trải qua hết mười ba trạm điểm, nhưng cả đời này cũng là thật sự.
Cậu kính trọng ông nội đạo trưởng Kính Chí, còn có những người bạn như Phương Tử, Đường Vân Ti bọn họ.
Nghe vậy, Thời Thương Tả cúi đầu chôn bên cổ Ngũ Hạ Cửu, nghẹn ngào nói: “Anh đã điều chỉnh tốc độ, nơi này đi qua ba ngày, thế giới hiện thực mới chỉ qua ba phút.”
“Rất nhanh, tiểu Cửu, thật lâu, anh đói bụng.”
Ngũ Hạ Cửu duỗi tay ôm lấy đầu A Tả, vành tai đỏ bừng, thì thào nói: “Ba ngày…… vậy có lâu lắm không.”
“Vậy, anh phải ăn chậm một chút nha.”
Vừa dứt lời, cái đầu bên cổ nâng lên, lộ ra một đôi mắt thâm trầm ám dục.
Thời Thương Tả nhấc lên Ngũ Hạ Cửu, bàn tay cuối cùng đã đi đến nơi nó cần phải đến.
Ngũ Hạ Cửu đột nhiên không kịp phòng ngừa dưới, theo đó là một tiếng thở dốc.
Giây tiếp theo không thích hợp với trẻ con.
Chỉ nghe có thanh âm mơ hồ truyền đến ——
“Chậm, chậm một chút, a……”
“Phòng ngủ, sô pha, phòng tắm, tiểu Cửu, em còn thích nơi nào không?”
“…… Trước, trước tiên đều một lần lại nói.”
Một lúc sau, giọng nói đó lại vang lên: “Thật ra, A Tả, em còn thích bàn làm việc…..”
Một giọng nói khác cất lên với nụ cười và ẩn ý khó tả: “Được, vậy thì cứ từng bước từng bước tới.”
Ba ngày, dường như ít đi.
Vậy một tuần đi.
Chờ đến một tuần sau bọn họ mới trở về thế giới hiện thực.
Hiện tại, thế giới hiện thực chỉ mới trôi qua bảy phút.
Hai người ôm nhau ngọt ngào.
……
Vậy là truyện đã dừng ở đây rồi. Có ai trông chờ một nụ hôn hay một cảnh nào đó nóng bỏng hơn giống editor không (T.T)
Hẹn gặp lại mọi người ở một bộ truyện khác của tác giả Cung Thanh Hãn, tác phẩm "Chạy trời không khỏi nắng" đang được nhà dịch nhận thầu nhé.
Cảm ơn các bạn rất nhiều!