Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Chung Nam tuy rằng quên mất những gì mình nói trên đoàn tàu luân hồi, nhưng mấy ngày sau, đại khái trong tiềm thức còn nhớ rõ, anh ta gọi điện thoại mời bọn họ đi căn cứ gấu trúc nhìn gấu trúc.
Ngũ Hạ Cửu làm anh ta lạy một lạy với gấu trúc Nguyên Bảo, Chung Nam tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Làm xong, Chung Nam nói giỡn nói câu: “Giống như lễ tạ thần.”
Nhưng cũng không phải là lễ tạ thần.
Ngũ Hạ Cửu mỉm cười.
Vài ngày sau, cậu tìm thấy một chuyến tàu trong danh sách đăng ký, vừa lúc có 5 người đăng ký.
【[ số tàu ]: [ tổng hành khách trên tàu ], [ hành khách mới ], [ người có thể đăng ký], [ đã đăng ký ], [ trạng thái ]】
【 đoàn tàu luân hồi: 7 người, 2 người, 5 người, 0 người, đang chờ khởi hành 】
Không lâu sau khi bọn họ bước lên đoàn tàu luân hồi, đoàn tàu khởi động, Thời Thương Tả đi qua mở cánh cửa toa tàu khác, bên trong có hai gã hành khách mới, đều là nam.
Ngũ Hạ Cửu nhìn bộ dáng của bọn họ, vẫn còn rất bình tĩnh.
Một người mặc âu phục, diện mạo hiền lành, người còn lại mặc áo ngắn màu trắng, đeo mắt kính, diện mạo cũng không tệ.
Có thể thấy được tố chất tâm lý của hai người này không tồi, ít nhất sau khi thấy bọn họ tiến vào đầu tiên là đánh giá, vẻ mặt có chút hoang mang và cảnh giác, nhưng không có lung tung chạy tới kêu to.
Cho đên khi Ngũ Hạ Cửu được đoàn tàu luân hồi lần này giao cho nhiệm vụ hướng dẫn hành khách mới, sau khi lên tiếng giải thích, lúc này hai người họ mới hoảng hốt trong giây lát, hiểu được sao lại thế này.
Không lâu sau, hai người họ lấy xong danh hiệu.
Người đàn ông mặc âu phục gọi là kiến trúc sư, người đàn ông mặc áo trắng ngắn gọi là nhà nghiên cứu.
Lần này, chuyến tàu luân hồi đi tổng cộng hai mươi lăm phút, rất nguy hiểm.
Thông tin Xa Hạ Thế Giới ——【 các bạn là một nhóm người tham gia đột nhập căn phòng bí mật của rạp xiếc, hãy vượt qua thành công các cấp độ trước khi căn phòng bí mật của rạp xiếc bị đóng cửa hoàn toàn, bắt được thẻ bài thân phận và chạy ra khỏi căn phòng bí mật. 】
【 Thời gian trốn thoát khỏi phòng căn phòng bí mật là năm ngày. 】
【 hành khách vui lòng chạy ra khỏi căn phòng bí mật trước 9 giờ tối ngày thứ năm. 】
【 đoàn tàu luân hồi sẽ đón hàng khách vào đúng 9 giờ tối ngày thứ năm, hành khách vui lòng lên tàu trong thời gian quy định và vé tàu riêng của mình. 】
【 cuối cùng, chúc bạn có một hành trình vui vẻ. 】
“…… đột nhập căn phòng bí mật của rạp xiếc thú?”
Đường Vân Ti xem xong tin tức nhắc nhở, không khỏi nói: “Tại sao đoàn xiếc thú lại l trở thành phòng bí mật?”
“Lại còn phải bắt được thẻ bài thân phận chạy ra khỏi phòng bí mật, đây là muốn chúng ta tìm kiếm thứ gì đó trong phòng bí mật sao?”
Ngũ Hạ Cửu: “Hẳn là như vậy, sau khi xuống tàu sẽ biết.”
Đoàn tàu luân hồi kéo dài hai tiếng còi rồi dừng lại, toa tàu mở ra.
Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả và những người khác đi xuống, hai gã hành khách mới là Kiến Trúc Sư và nhà nghiên cứu đi theo ở phía sau.
Cách đoàn tàu không xa là một chiếc lều khổng lồ đầy màu sắc, mang không khí đoàn xiếc thú.
—— Màu sắc của dải vải đỏ và trắng, ruy băng và bóng đèn nhỏ xung quanh lều.
Xung quanh lều xiếc cũng có nhiều đồ chơi và dụng cụ ảo thuật, bóng bay buộc vào các biển hiệu đèn, búp bê và những con lật đật dựa vào dưới các biển hiệu, trên đỉnh lều trại đỉnh còn tung bay những lá cờ màu.
Trước mắt bọn họ là một cái lều xiếc lớn, họ không thể nhìn thấy hay tưởng tượng được một căn phòng bí mật bên trong sẽ như thế nào.
“Có khả năng là không gian gấp.” Thời Thương Tả nói: “Đi vào thôi.”
Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Xốc lên lều trại và đi vào trong đó, đập vào mắt đầu tiên không phải mật thất mà là một mảnh đất trống trải, đối diện có bảy cánh cửa, tất cả đều được đóng chặt
Ở giữa lều trại có một tấm biển, trước tấm biển là một cái bàn thấp với những thứ được đặt trên đó.
Ngũ Hạ Cửu bước tới đó, là bảy cái bộ đàm dùng cho liên lạc, và có bảy nút ấn trên mỗi bộ đàm.
Sau khi kết hợp với bảy cánh cửa đóng ở phía sau, trong lòng Ngũ Hạ Cửu có chút suy đoán.
Cậu nâng nhìn tấm thẻ sau cái bàn —— “Những điều nên biết để thoát khỏi phòng bí mật rạp xiếc”.
Một, máy bộ đàm từ số 1 đến số 7, mỗi người cầm lấy một chiếc.
Hai, lấy đi bộ đàm đánh số nào thì phải vào cánh cửa tương ứng.
Ba, phía sau cánh cửa chính là căn phòng bí mật.
Bốn, sau khi đi vào căn phòng bí mật, mỗi người chỉ được chọn một trong các số, bấm nút tương ứng để liên lạc, không thể liên lạc với người thứ ba.
Năm, quyền khống chế căn phòng bí mật nằm trong tay các nhân viên rạp xiếc.
Sáu, cần tìm chìa khóa để thoát ra khỏi một căn phòng bí mật, cần một thẻ bài thân phận để thoát khỏi tất cả căn phòng bí mật trong rạp xiếc.
Bảy, chìa khóa và thẻ thân phận đều sẽ được đặt trong chiếc hộp bạc có đánh dấu của đoàn xiếc thú, nhưng hộp nhất định phải có chìa khóa, không nhất định phải có thẻ thân phận.
Tám, thẻ thân phận của mỗi người đều bị chia làm ba phần, yêu cầu thu thập đầy đủ mới có thể thoát khỏi căn phòng bí mật.
Chín, mật thất khả năng có ba cửa hoặc là hai cửa, tùy theo chìa khóa có thể mở được cửa nào
Mười, nếu có thể gặp nhau ở trong căn phòng bí mật, các bạn nhất định là may mắn hoặc đen đủi.
Sau khi xem xong, Lộ Nam nói: “Từ một đến ba còn có thể hiểu, nhưng từ dòng thứ tư, là sau khi chúng ta đi vào căn phòng bí mật chỉ có thể ấn một nút và tiến hành liên lạc.”
“Nhưng nếu trước khi ấn xuống nút này, chủ nhân dãy số liên lạc với người khác hay chưa?”
“Hay là dãy số này không thể liên lạc được nữa, tôi nghĩ vậy.”
“Chúng ta tổng cộng có bảy người, hai hai tương ứng, có nghĩa là có một người không thể liên lạc được với những người khác.”
Có thể liên lạc còn tốt hơn nhiều so với không liên lạc được.
Rốt cuộc nhìn tình huống lúc này, bọn họ thoạt nhìn hẳn là phải vào phòng bí mật một mình, có người có thể cùng nhau thương lượng, tâm lý cũng thấy bình tĩnh hơn.
Phương Tử: “Đến lúc đó thì phải xem vận khí thôi, có thể liên lạc với ai thì cứ liên lạc.”
“Các ngươi nhìn vào dòng thông tin thứ năm sẽ biết ——‘quyền khống chế căn phòng bí mật nằm ở trong tay nhân viên’, điều này có nghĩa là NPC ở trong phòng bí mật?”
“Ví dụ như xiếc ảo thuật, tung húng hay người bay linh tinh?”
Ngũ Hạ Cửu: “Hẳn là NPC sẽ tạo trở ngại khi chúng ta muốn thoát khỏi phòng bí mật.”
“Chúng ta cần phải tìm kiếm chìa khóa và thẻ thân phận ở trong phòng bí mật, thẻ bài thân phận của mỗi người bị chia làm ba phần, cũng không nhất định tìm thấy trong phòng bí mật.”
“NPC tồn tại trong phòng bí mật có lẽ sẽ tạo cho chúng ta chuyện gì đó nguy hiểm và khó khăn, đến lúc đó đều phải cẩn thận.”
Rốt cuộc dòng sáu, bảy, tám hướng dẫn rất rõ ràng.
Trong mỗi căn phòng bí mật sẽ có một cái hộp màu bạc, bọn họ phải tìm được hộp, tìm được chìa khoá của hộp mới có thể thoát khỏi căn phòng bí mật đó.
Cái hộp nhất định phải có chìa khóa, nhưng không nhất định phải có thẻ thân phận.
Điều này có nghĩa là họ có thể đột nhập liên tiếp vào ba căn phòng bí mật, nhưng chỉ trong một hoặc hai phòng bí mật mới có chìa khoá và thẻ thân phận.
Hơn nữa, thẻ thân phận tìm được cũng không phải hoàn chỉnh.
Điều thứ chín nhất định phải nói.
Điều thứ 10 …… Cái gì gọi là may mắn và đen đủi?
Kiến trúc sư lên tiếng hỏi.
Ngũ Hạ Cửu nói: “Chúng ta có thể gặp nhau ở một trong số những căn phòng bí mật.”
“Nhưng đồng thời, khi số người trong phòng bí mật tăng lên, rất có khả năng, không, có thể có khả năng độ khó trong căn phòng bí mật đó sẽ được tăng lên cao.”
Sau khi nghiên cứu mười chỉ dẫn này, họ cần phải cầm bộ đàm và vào căn phòng bí mật.
Bảy cái bộ đàm, có mỗi số riêng được đánh dấu lên đó.
Ngũ Hạ Cửu cầm đi bộ đàm có đánh dấu 1, Thời Thương Tả cầm đi bộ đàm đánh dấu 7.
Đường Vân Ti là bộ đàm số 2, Phương Tử là số 3, Lộ Nam là bộ đàm số 4.
Kiến trúc sư là bộ đàm số 5, còn nhà nghiên cứu là bộ đàm số 6.
Lấy đi bộ đàm được đánh dấu số nào sẽ đi vào cánh cửa có số tương ứng.
Sau khi từng người đều đứng ở trước cửa, cánh cửa đang đóng chặt “Cùm cụp” một tiếng, mở ra một khe hở.
Ngũ Hạ Cửu kẹp chặt bộ đàm vào cổ áo, sau đó bước vào ——
Trước mắt cậu là một lối đi nhỏ nửa mét, đối diện là tấm màn lều dày cộp.
Ngũ Hạ Cửu mới đi vài bước đã tới trước tấm màn lều, duỗi tay xốc lên, đi vào, sau khi cậu đi vào, đằng sau tấm lều trại vốn dĩ tối đen như mực, thấy không rõ bất kỳ cảnh tượng nào.
Nhưng vào lúc này, đèn lập tức chiếu sáng từ gần đến xa, từng hàng một, lập tức chiếu sáng toàn bộ không gian.
Ngũ Hạ Cửu trước đó đã chú ý tới bức màn lều phía sau cậu đã biến mất.
Nhìn lại phía trước, đây cũng có vẻ là một cái lều trại xiếc thú, không gian hình tròn, có ghế ngồi xung quanh, nhưng không có người xem.
Có một sân khấu ở giữa và một hàng phụ nữ mặc váy khiêu vũ đứng trên sân khấu.
Nhóm phụ nữ đều tạo dáng như muốn nhảy nhưng cơ thể họ bê bết vết máu, cổ, cánh tay và các bộ phận khác đều bị dây sắt quấn quanh và treo lên.
Dây thép nối tiếp lên đỉnh chiếc lều trại của đoàn xiếc thú.
Có vẻ như chỉ cần tiếng nhạc vang lên, dây thép sẽ điều khiển những người phụ nữ này “nhảy múa”.
Một loạt vũ nữ này rũ đầu, nhìn không thấy khuôn mặt.
Ngũ Hạ Cửu lúc này đang đứng ở điểm cao nhất trong khán phòng, ngay khi cậu đang muốn đi xuống, bộ đàm treo trên cổ áo sáng lên đèn xanh.
Điều này có nghĩa là ai đó đang liên lạc với cậu.
Ngũ Hạ Cửu nhấn nút kết nối, đối diện quả nhiên truyền đến giọng nói của Thời Thương Tả.
“Bộ dạng căn phòng bí mật chỗ em là gì vậy, tiểu Cửu?”
Ngũ Hạ Cửu nói: “Có một sân khấu ở giữa, có tổng cộng 16 vũ công được treo bằng dây thép trên đó, mặt khác không có gì.”
“Toàn bộ không gian trông giống như một cái lều xiếc, em nhìn thấy ở sau sân khấu có hai cánh cửa.”
Hẳn là trong đó có một cánh cửa rời khỏi phòng bí mật này.
Giọng nói của Thời Thương Tả truyền đến với âm thanh sàn sạt của bộ đàm, anh nói: “Không gian anh bước vào cũng là một cái lều xiếc, nhưng nó không giống với cái của em."
“Mọi thứ ở đây đều được cố định ở mọi nơi trong lều, nó giống như lơ lửng trong vũ trụ không gian, chẳng qua là nó ở trong trạng thái đứng yên.”
“Và anh không có nhìn thấy sự tồn tại của cánh cửa, hẳn là đã bị giấu đi.”
“Hơn nữa, trong căn phòng bí mật ở đoàn xiếc thú này có một hoặc hai NPC, một tay trống và một nhạc công, căn phòng bí mật này giống như nơi bọn họ thường tập luyện.”
Ngũ Hạ Cửu nghe xong không khỏi nhíu mày, căn phòng bí mật A Tả đi vào cư nhiên là dạng này, nghe có vẻ khó khăn hơn nhiều so với của cậu.
Rốt cuộc, cách bố trí nơi này của cậu rất đơn giản, chỉ là sự xuất hiện của những vũ công này trên sân khấu có chút dọa người.
Hơn nữa, cánh cửa cũng dễ tìm thấy được, chỉ cần cậu tìm được chiếc hộp bạc có chứa chìa khóa và thẻ thân phận.
“A Tả, anh cẩn thận một chút.” Ngũ Hạ Cửu nói.
Thời Thương Tả cười nhẹ ở đầu bên kia của máy bộ đàm, nói: “Anh biết, em cũng vậy.”
“Cứ mở bộ đàm ra như vậy, để anh biết tình huống của em.”
“Được.” Ngũ Hạ Cửu cũng nở nụ cười.