Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 173: NT1 - Thế nào là thích?




Mùa hè năm sáu tuổi này, U U thuận lợi lên lớp 2.

Trường học đổi đồng phục mới, là một chiếc váy caro xanh trắng kiểu Tây, mặc vào mùa hè mát mẻ sảng khoái như một cây kem tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ.

Buổi sáng khi Úc Lan đưa U U ra cửa thì nhìn bé một lúc lâu, ngập ngừng nói: "Có phải gần đây... con gầy hơn không?"

Cố Khải Châu cũng đánh giá U U một lượt: "Đúng thật là gầy hơn, đây là chuyện gì vậy? Mọi ngày cũng ăn không ít cơm mà?"

Nói là ăn không ít, không bằng bảo rằng gần đây lượng cơm U U ăn ngày càng nhiều hơn.

Nhưng mà cũng rất bình thường, U U cả ngày ngoại trừ đi học ngồi trên lớp thì thời gian còn lại nếu không phải bị giáo viên ba lê bẻ cong chân đến sau gáy cũng là trượt nhảy trên sân băng.

Cứ lăn lộn như vậy, cho dù là bị bệnh kén ăn thì cũng có thể đói đến ăn được hai chén.

Úc Lan vui mừng nói: "Đây là chuyện tốt, điều này cho thấy U U của chúng ta rốt cuộc cũng thoát khỏi giai đoạn trẻ nhỏ, ít nhất thì lúc ra ngoài sẽ không bị ngộ nhận là bạn nhỏ ở nhà trẻ."

U U bất mãn ngẩng đầu: "Đã sớm không còn ai hiểu nhầm nữa rồi! Chỉ có người lớn như ba mẹ mới nhận sai thôi!"

"Được được được, sửa soạn tốt rồi thì nhanh chóng đi học nào, đừng để ngày đầu tiên đã đến trễ."

Hai vợ chồng mở cửa, chờ hai đứa trẻ lên xe.

U U lại duỗi cổ ngó vào bên trong vài lần: "Anh hai đâu ạ?"

Cố Diệu Diệu: "Đồ ngốc, Thẩm Tịch Xuyên không cùng trường với chúng ta, đương nhiên là đã đi trước."

À.

U U lúc này mới chậm chạp nhớ ra, năm nay anh trai đã lên trung học cơ sở.

Vì để chuẩn bị cho việc đăng ký vào lớp thiếu niên của đại học Thanh Hoa* sau này, Thẩm Tịch Xuyên không tiếp tục nhảy lớp liên tiếp nữa mà thành thành thật thật học ba năm trung học cơ sở, ba năm sau là cậu có tư cách tham gia thi vào lớp thiếu niên, cùng cạnh tranh với thiên tài trên cả nước.

(*Lớp thiếu niên ở nhiều đại học tại TQ là lớp dành cho các thiếu niên thiên tài dưới 15 tuổi học lớp 11 trở xuống.)

Đối với U U thì lớp học thiếu niên của đại học hoàn toàn là một lĩnh vực thần thánh, bé không cách nào tưởng tượng được.

Cũng may U U biết rằng bản thân không cần phải cạnh tranh thành tích văn hóa với mọi người, hiện tại bé là vận động viên dự bị, thành tích kém là việc đương nhiên!

Dường như là nhìn ra được U U cảm thấy nhẹ nhõm, Cố Diệu Diệu nhắc nhở bé: "Tuy rằng lúc nghỉ hè, anh hai em đã giúp em chuẩn bị chương trình học từ trước, nhưng em đừng có mà không làm bài tập, đến lúc thi không qua môn bị mắng thì đừng có nhờ chị xin anh hai giúp em."

U U bị đâm trúng tim đen chột dạ nói: "Cái này còn không phải vì mỗi lần dạy em học toán anh hai đều rất đáng sợ, chỉ có chị là không sợ à... Chẳng lẽ, chẳng lẽ chị nhẫn tâm nhìn em gái đáng yêu của chị bị mắng ạ?"

Cô gái nhỏ ghé vào bên cạnh cô phát ra ánh sáng lấp lánh đáng yêu.

Cố Diệu Diệu đã có sức chống cự nhàn nhạt đáp lại: "Chị nhẫn tâm vậy đó."

U U: "..."

"Chị còn cảm thấy Thẩm Tịch Xuyên mỗi lần dạy em xong thì bắt đầu hoài nghi nhân sinh còn trông đáng thương hơn em nhiều."

Chuyện này thật sự... khiến U U không còn đáng yêu chút nào, chỉ khiến người ta muốn đục một cái lỗ nhỏ trên đầu bé để nước ngập úng trong đó chảy hết ra ngoài.

Thẩm Tịch Xuyên có thể kiên nhẫn lâu như vậy, thật là một tình anh em cảm động trời đất.

Suốt đường đi U U đều lải nhải nêu ví dụ cho thấy bé cũng rất có tri thức cho tới khi đến nơi. Chiếc xe Bentley dừng lại cách cổng trường một đoạn, hai chị em vai sát vai xuống xe hòa vào dòng người đang tấp nập đến trường.

"Í... Người kia là Cố Diệu Diệu lớp 3/1 đúng không?"

"Hôm nay là khai giảng lớp 4 của người ta rồi."

"Cậu ấy trông xinh hơn cả trên tivi, còn rất có khí chất..."

"Vô nghĩa, người chơi đàn violin có thể không có khí chất sao?"

U U nắm quai đeo cặp sách, bên ngoài thì ngoan ngoãn đi cạnh Cố Diệu Diệu, thực tế lỗ tai đã sớm dỏng lên, nghiêm túc lắng nghe âm thanh bàn tán mơ hồ trong đám người.

Đúng đúng, chị của bé quả thật rất đẹp! Hơn nữa còn ngày càng đẹp hơn!

Cơn gió mùa hè buổi sớm thổi qua váy caro của cô gái, Cố Diệu Diệu chín tuổi còn cao hơn cả bạn đồng trang lứa một đoạn.

Theo từng năm trưởng thành, tay chân của cô ngày càng thon thả, gương mặt cũng bớt đi sự phì nộn của trẻ con mà có đường nét rõ ràng, hơn nữa vì ngày ngày luyện đàn mà cô sở hữu khí chất xa cách và tao nhã tự nhiên của những cô bé học nghệ thuật.

Có thể nói trong mắt U U, chị gái bé là một nữ thần nhỏ người người mơ ước.

"Bên cạnh cậu ấy là U U đúng không?"

"Vừa nhìn là biết rồi!"

Đột nhiên nghe thấy có người bắt đầu bàn tán về bé, U U không khỏi dỏng cao lỗ tai, trong lòng vô cùng mong chờ người ngoài sẽ có đánh giá thế nào.

"Trong không khác trên TV lắm."

"Khuôn mặt em ấy thật tròn! Muốn bẹo một chút!"

U U: "..."

Gì đây?

Chuyện gì vậy??

Vì sao khen chị gái thì có nhiều từ như vậy, đến lượt bé lại chỉ có khuôn mặt tròn??

"Sao vậy?" Cố Diệu Diệu thoáng thấy cảm xúc của U U bỗng nhiên chùng xuống, hỏi.

"Đói bụng à? Muốn ăn chocolate hay là bánh mì bơ?"

U U vừa định rất có cốt khí mà nói em không ăn! Em muốn xinh đẹp! Em muốn gầy giống như chị!

Giây tiếp theo bụng liền kêu lên hai tiếng, khiến bé gái trong nháy mắt như một chú thỏ con cụp tai xuống, nhụt chí đáp: "Bánh mì bơ ạ..."

Rốt cuộc thì đẹp cũng không chạm đến được, còn đói là sự thật.

Từ tầng một lên tầng hai, tuy chỉ cao hơn một tầng nhưng phong cảnh không giống nhau khiến U U có cảm giác chân thật rằng mình đã nhiều hơn một tuổi.

Bạn cùng bàn trong năm học mới của bé vẫn là Khương Đường, U U tìm được vị trí của bé, lấy quyển sách được bọc sặc sỡ trong cặp ra.

Khương Đường dừng ánh mắt tại cặp sách của U U.

Trước kia cô từng thấy chiếc cặp nhi đồng này trên tạp chí Vogue*, nó được may thủ công, làm bằng da, bên trong có thiết bị định vị và thiết bị báo động khẩn cấp SOS*, giá cả đương nhiên không hề rẻ.

(*Ai tò mò lên mạng search y tên là ra thông tin và ảnh.)

Sở dĩ cô nhớ rõ là vì lúc đi mua sắm với gia đình trong kỳ nghỉ hè, em trai cô thấy cái tương tự đã đòi mua ầm ĩ.

Nếu giá cả không vượt quá kinh tế của gia đình bình thường, nói không chừng mẹ cô đã thật sự cắn răng thỏa mãn nguyện vọng của em trai.

Nhưng mà cặp sách của nó ở nhà đã có ba bốn cái.

Mà chiếc cặp ba mươi tệ của cô đã bị đứt một nửa dây đeo, mẹ cô lại chậm chạp không đồng ý mua cái mới.

Khương Đường thở dài một tiếng.

Cũng may hiện tại cô không phải trẻ bảy tuổi mà là mười bảy tuổi.

"Đường Đường, cậu nhìn nè! Có phải rất đẹp không?"

Cô bé đeo cặp sách hàng hiệu cầm một bọc sách bình thường không đáng mấy đồng khoe với cô.

"Đẹp." Khương Đường thật lòng khen ngợi.

"Hì hì." U U cười cong cong mắt, nhỏ giọng nói với cô: "Đây là chị và anh cùng bao cho tớ, bao vô cùng đẹp! Những người khác chắc chắn không có bọc sách hoàn mỹ như tớ!"

Khương Đường bất lực lại kiên nhẫn ngồi nghe.

Vất vả lắm mới vào học, cô lại nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh nho nhỏ của bạn học.

"Đường Đường, Đường Đường ơi!" Sau khi U U lén lút trốn sau sách ngữ văn thì nghiêm túc nghiêng đầu nói với cô: "Cậu đói không? Bánh mì bơ này ăn rất ngon, cậu có muốn cắn một miếng không?"

Cô gái nhỏ trốn phía sau sách có lông mi rất dài, bé vừa cẩn thận trông chừng giáo viên trên bục giảng, vừa cẩn thận đưa bánh mì bơ qua, trông cứ như ăn trộm.

Khương Đường cũng lo lắng đề phòng theo.

"Đang trong giờ học của chủ nhiệm lớp đó!"

U U bị cơn đói chi phối hoàn toàn nghe không hiểu lời ám chỉ, tiếp tục nói: "Cái này ăn rất ngon! Cậu ăn không, ăn không?"

Khương Đường thấy bé cố chấp như vậy, vừa muốn vươn tay cầm lấy thì bỗng nghe được giọng nói lạnh lùng của giáo viên trên bục giảng: "Cố U U—"

Cô gái nhỏ khóe miệng vẫn còn dính bơ run lên.

"Đang ăn một mình trong lớp cái gì đó? Đồ ăn ngon như vậy không bằng mua cho cả lớp ăn thử?" Ngay ngày đầu tiên đã bắt được một bạn nhỏ lén ăn trong giờ học, chủ nhiệm lớp nghiến răng nghiến lợi nói.

U U sợ hãi đứng dậy nhìn giáo viên, vô cùng keo kiệt bảo: "Em, em không có nhiều tiền như vậy ạ..."

Các bạn học khác trong lớp đều cười vang lên.

Khương Đường cũng nhịn không được mà cười theo.

U U sáu tuổi rưỡi, khóe miệng dính bơ ngượng ngùng mím lại trông vô tội lại đáng yêu.

Khương Đường phát hiện, hình như U U phát triển chậm hơn so với các bạn cùng lứa một chút.

Những cô bé cùng tuổi đều đã lộ rõ sự khác biệt với bạn nhỏ ở nhà trẻ, bộ dáng cũng dần dần ít đi nét trẻ con, bắt đầu bày ra những vẻ đẹp khác nhau.

Bọn con trai nghịch ngợm trong lớp thậm chí còn ngầm xếp hạng các bạn nữ.

Trong xếp hạng của bọn họ, Khương Đường đứng thứ nhất, U U xếp thứ hai.

Bởi vì bọn họ cảm thấy U U trông rất đáng yêu nhưng cách xinh đẹp vẫn còn một khoảng.

Nghĩ đến U U diễm lệ bắt mắt trong tương lai kia, Khương Đường âm thầm cười nhạo, đám nhóc này sớm muộn gì cũng sẽ hối hận vì đôi mắt mù của mình.

Nhưng Khương Đường rất nhanh đã phát hiện, đám con trai nghịch ngợm hay gây chuyện đó không chỉ có ánh mắt kém, mà hành vi càng khiến người ta không thể lý giải được.

"Trả dây cột tóc lại cho Đường Đường."

Vào giờ ra chơi, Khương Đường lại lần nữa bị kéo dây cột xuống, khuôn mặt cô trở nên lạnh tanh.

Đây không phải là lần đầu cô bị bọn con trai kéo dây cột, vốn dĩ cô không định để ý, nhưng mà quá tam ba bận, cái gì cũng phải có giới hạn của nó.

Chỉ là Khương Đường còn chưa kịp phát hỏa thì U U đã nhịn không được nóng giận thay cô.

"Trả cho cậu ấy."

Đám con trai vừa mới đây còn hi hi ha ha quan sát biểu cảm của Khương Đường, lúc này đã thi nhau ngừng cười.

Đối mặt với cô gái nhỏ chống hông vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ vô thức cảm thấy khá e ngại.

Không vì gì khác ngoài người chị cuồng bạo sủng em gái có tiếng đồn xa của U U.

"Cậu, cậu nói là trả lại?" Nam sinh tiểu học vẫn có chút mặt mũi, hơi phản kháng lại: "Dựa vào gì chứ? Bọn mình cũng không kéo dây cột của cậu."

U U hất cầm, bắt chước khí thế của chị gái khi mắng người mà gằn từng chữ: "Đó mà là các cậu không kéo á? Đó là vì các cậu không dám!"

Khương Đường bị khí thế này của U U nhất thời làm cho chấn động.

Trình độ của U U... quả thật là đã tiến bộ vượt bậc.

"Ai, ai bảo tụi mình không dám?" Cậu nhóc bị chiêu khích tướng kích động thành công, thử thăm dò bước lên một bước nhỏ: "Mình cứ lấy đó, làm, làm gì nhau!"

Cậu nhóc ăn gan hùm mật gấu, vươn tay liền...

Lấy kẹp tóc của U U xuống.

Phòng học trong giây lát trở nên yên tĩnh.

"Cậu ta động thủ rồi."

"Cậu ấy bắt nạt Cố U U, đời xem như tàn rồi."

"Sắp đến giờ thể dục giữa giờ rồi, Cố Diệu Diệu sẽ không bỏ qua cho cậu ta!"

Trong lớp học sôi nổi xì xào, cậu nhóc nọ nhớ đến kết cục của một người bắt nạt U U trong học kỳ 1, nó đấu tranh một lát, cuối cùng vẫn không chịu được áp lực tâm lý mà ném cả kẹp tóc và dây cột cho U U: "Hừ! Lần sau mình còn dám!"

Nói xong đã chạy nhanh như chớp.

Khương Đường nhìn trò hề này có chút không biết nên khóc hay nên cười.

Đợi U U mang dây cột của Đường Đường trở về, cô bạn ngồi phía trước bé ghé sát vào nói nhỏ: "U U, bạn đừng can thiệp vào, cậu ấy chắc chắn là thích Đường Đường."

U U nghiêng nghiêng đầu: "Vì sao bạn biết?"

Cô bạn thần bí nói: "Mẹ mình nói, mấy bạn nam chỉ biết bắt nạt người mình thích."

Vì để được bạn nữ mình thích chú ý, con trai tuổi này quả thật sẽ sử dụng loại hành vi vô lễ thô bạo này.

Khương Đường hiểu rõ điều này, nên mặc dù có tức giận thì cô cũng chưa từng ghét bỏ đối phương.

"Không phải." U U cầm dây chun, vừa cột tóc cho Khương Đường vừa nói: "Như vậy không phải là thích."

Cô bạn ngồi bàn trước trợn mắt: "Không phải ư? Vậy thế nào mới là thích?"

U U cắn dây chun, bé đã biết tự cột tóc đuôi ngựa cho mình, nên lúc cột cho Khương Đường cũng rất dễ dàng.

Cột tóc xong, bé xoay người lại, lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút hoang mang: "Mình cũng không biết."

"Nhưng mình biết, thích là một việc vui vẻ."

"Nếu chỉ có một người vui vẻ thích thì sao có thể là thích được?"

Chân chính thích, nhất định sẽ khiến tâm trạng cả hai đều rất hạnh phúc nha.