Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt.
***
"Anh muốn làm gì!" Cố Diệu Diệu cảnh giác hạ giọng nói khiến cậu dừng lại, cô nhìn Ung Trạch với ánh mắt nhìn kẻ xấu.
Ung Trạch quay đầu lại: "Ôm em ấy ra ngoài."
Cố Diệu Diệu hung thần ác sát: "Ai cho phép anh ôm? Nam nữ thụ thụ bất thân*, biết chứ?"
(*Hàm ý giữa nam và nữ nên giữ khoảng cách, không nên có hành động gần gũi, thân mật.)
Cậu quả thật không biết...
Nhưng mà thấy vẻ mặt dữ tợn của Cố Diệu Diệu, Ung Trạch vẫn rất thân sĩ đưa tay về, nhỏ giọng nói nói với cô: "Được, vậy em ôm đi... Nếu em ôm được."
Vóc dáng không khác U U bao nhiêu - Cố Diệu Diệu:...Anh cmn có phải đang xem thường người khác không?
Có điều Ung Trạch xác thật không có ý trào phúng cô, cậu chỉ bình tĩnh trần thuật lại một sự thật, Cố Diệu Diệu quay đầu nhìn, Thẩm Tịch Xuyên thì không cách nào ôm được, Cố Dương và Cố Dương...
Quên đi, còn không bằng Ung Trạch.
Trong lúc bọn họ xì xào thì thầm, U U đã từ từ thức giấc.
Bé chỉ ngủ hơn mười phút, nhưng một giấc ngắn ngủi này lại rất thoải mái, bé dụi dụi mắt, sau mười mấy giây vận động lại đầu dưa nhỏ, bé mới cất giọng trẻ con hỏi: "Kết thúc rồi ạ?"
Ung Trạch vươn tay sửa lại tóc mái dính vào má bé: "Kết thúc rồi, em là người cuối cùng bị tìm được."
"Thật ạ!?"
"Thật."
"Yeah–"
U U kích động nhảy ra từ trong ngăn tủ, trong giây lát đã nhào vào lồng ngực của Ung Trạch, sung sướng nói với Cố Dương và Cố Lâm: "Mấy anh xem đi! Em đã nói em nhất định là người cuối cùng bị bắt! Em trốn vô cùng giỏi!"
Cố Diệu Diệu đứng bên nhìn, vẻ mặt ngưng trọng.
–Nguy cơ!
–Nguy cơ lớn!
Lúc U U ba tuổi sẽ nhào vào trong lòng người ta thì không nói, nhưng giờ bé đã sáu tuổi, vì sao không chỉ không cảm thấy ngượng ngùng mà động tác càng thêm thuần thục?
Vậy nếu cứ thế cho đến mười sáu tuổi thì nên làm sao bây giờ?
Thẩm Tịch Xuyên nhìn thấy cũng không tự chủ được nhăn mày.
Xem ra sau khi về nhà nên phổ cập khoa học cho U U một chút, giữa người khác giới nên có chừng mực.
Cố Lâm nghe xong lời nói của U U thì không phục mếu máo: "Được, em trốn rất giỏi, sao em không trốn dưới mí mắt của Ung Trạch luôn đi."
Cố Dương cũng không phục: "Chơi trận nữa! Lần này đến lượt anh làm người bắt! Anh nhất định sẽ tìm thấy U U đầu tiên!"
U U được Ung Trạch dỗ đến mức tự tin một cách mù quáng: "Chơi thì chơi! Em sẽ trốn rất kỹ! Mới không sợ các anh đâu!"
Ung Trạch: "Không có trận tiếp theo đâu, bọn em nên đi ăn tối."
Vẻ mặt hai anh em đầy mất mát, tức thì ủ rũ cụp đuôi, nhưng mà qua một lát đã lên tinh thần lại, hẹn tái chiến lần sau với U U.
Ung Trạch không thể ở lại ăn tối, đêm nay cậu còn phải ngồi máy bay qua thành phố kế bên dự thính một buổi tọa đàm, U U lưu luyến không rời nói lời từ biệt với cậu.
Bữa cơm tối này xem như là bữa ăn đoàn viên đầu tiên sau nhiều năm nhà họ Cố xa cách, mặt mày Cố Hồng Quân và bà nội Cố đều hồng hào, có thể thấy họ rất vui vẻ.
Duy nhất không vui có lẽ là hai anh em Cố Dương và Cố Lâm sau khi ăn xong sẽ bị kéo đi tính sổ chuyện chơi game.
À, còn có U U nhìn tủ kem của nhà ông nội nhưng không ăn được cái nào.
"Mẹ ơi! Chỉ một cái! Con chỉ ăn một cái!"
Mắt thấy kem đang ở ngay trước mặt nhưng không cách nào đưa tay chạm đến, U U tung tăng nhảy nhót muốn lấy hộp kem trong tay Úc Lan.
Úc Lan công chính nghiêm minh vô tình từ chối: "Không được, sáng nay con vừa mới ăn một hộp, bây giờ là mùa thu không phải mùa hè, một ngày chỉ được ăn nhiều nhất một hộp."
U U sốt ruột bảo: "Con, con đợi hết lạnh rồi ăn!"
"Không được."
"Con, con vừa uống nước ấm vừa ăn một miếng kem!"
"Miễn thương lượng."
Cố Hồng Quân đứng một bên nhìn nhìn, có chút không đành lòng: "Con bé muốn ăn thì để nó ăn đi, một hộp kem thôi mà."
Cố Hồng Quân vốn tưởng Úc Lan sẽ cho ông ấy chút mặt mũi, nào ngờ cô vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc không thể thương lượng kia: "Không được ạ, có một hộp thì sẽ có hộp thứ hai, quy tắc đã định ra thì không thể thay đổi."
"Keo kiệt!" U U khoanh tay trước ngực thở phì phò chạy tới bên ngoài bậc thang ngồi giận dỗi.
Cố Hồng Quân đi theo ra ngoài, thấy bóng dáng của U U, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như một bé gấu trúc tròn vo.
Ông ấy nhịn cười ngồi cạnh U U: "Không vui à?"
U U tức giận như con cá nóc: "Mẹ không yêu cháu!"
Cố Hồng Quân cười nói: "Đó là vì mẹ muốn tốt cho cháu, đừng giận, U U muốn ăn kem thì ông mua xưởng kem cho cháu được không?"
Cố Hồng Quân vô tư nói, không cảm thấy đây là chuyện lớn kinh khủng gì.
U U cũng không ý thức được một câu thuận miệng này cần phí công tốn tiền đến cỡ nào, bé chỉ tự ngẫm một chút rồi hỏi: "Có xưởng kem thì có phải mỗi ngày cháu có thể ăn kem nhiều hơn, cỡ mười hộp cũng được ạ?"
Cố Hồng Quân: "...Vậy có lẽ là thứ cháu cần không phải xưởng kem mà là một người mẹ khác đi."
U U tức thì thất vọng xéo miệng: "Cháu không cần."
Cũng không thể tùy ý ăn thì bé cần xưởng kem làm gì, để nhìn người khác ăn à?
Cố Hồng Quân là loại người có thể nhẹ nhàng sử dụng tiền thực hiện 99% nguyện vọng của mọi người trên thế giới, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp tình huống có người vì không được ăn kem mà thất vọng nhìn mình.
Cố Hồng Quân lập tức vỗ đùi: "Không phải chỉ là kem thôi sao, ông nội lấy cho cháu!"
Hai mắt U U bừng sáng lấp lánh.
Úc Lan vẫn đang nói chuyện phiếm với hai dì ở nhà ăn gần đó, ở trong nhà mình mà Cố Hồng Quân lại như kẻ trộm lén lút lấy hộp kem đưa cho U U.
"Kem! Ông nội thật lợi hại! Ông nội lợi hại nhất!"
Ước chừng là vì có tuổi nên Cố Hồng Quân vô cùng hưởng thụ sự sùng bái của bé con.
Cố Hồng Quân bên ngoài bình tĩnh, không quên dặn dò U U: "Ăn nhanh đi, đợi lát nữa mẹ cháu phát hiện..."
"Hửm? Con phát hiện thì thế nào ạ?" Âm thanh ý vị thâm trường vang lên sau lưng hai người.
Người đang múc một muỗng kem lớn cho vào miệng U U: "..."
Cố Hồng Quân: "...Thất thần cái gì, còn không nhanh ăn thêm hai miếng."
Úc Lan:??
U U phục hồi lại tinh thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng điên cuồng há miệng ngậm lấy vài thìa kem.
Bé có chết!
Cũng phải làm một con quỷ chết no căng vì ăn kem!
7/7/2022