Ung Trạch bất công một cách trắng trợn quá đáng, đây là một sự thiên vị ở cấp độ cao. Mọi người liếc nhìn nhau, ai cũng thấy trong mắt đối phương hai chữ nghiêm túc.
Tuyệt đối không được để Ung Trạch thực hiện được!
Ung Trạch quay người úp mặt vào thân cây, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ bắt đầu đếm ngược..."
Mọi người hướng mặt vào phía trong nhà, chuẩn bị thật tốt tư thế lấy đà để chạy, sự khẩn trương này cũng lây sang U U, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại hơi khụy gối, tùy thời nhấc bước chạy đi.
Cố Lâm: "Em không cần lấy đà, mấy cái chỗ em chọn để trốn đều là nơi đầu tiên bị thấy."
U U: "Không cần anh quan tâm!"
Khi âm thanh đếm ngược của Ung Trạch vang lên, ngoài Thẩm Tịch Xuyên thì những người khác lập tức chạy đi trong nháy mắt, rất có loại khí thế dốc toàn lực công phá quân địch trong một trò chơi trốn tìm nhỏ.
Xe lăn của Thẩm Tịch Xuyên chậm rì rì chạy theo sau, cậu không giống những bạn nhỏ khác, xe lăn quá lớn, muốn thắng trò này thì cậu phải dùng trí.
Sau đó Thẩm Tịch Xuyên cố ý dừng lại, tự hỏi cậu nên trốn ở vị trí số một đã phát hiện trước đó hay là địa điểm thứ ba.
Nhưng không ngờ được cậu đi chậm như vậy mà lúc vào trong, U U còn chưa trốn xong.
Bé trốn trong dãy tủ ở cuối hành lang, vừa lấy đồ trong một ngăn tủ nhỏ bỏ ra ngoài, vừa nhét bản thân vào trong, cẩn thận đóng cửa tủ lại.
Thẩm Tịch Xuyên: "..." Nếu Ung Trạch nhìn thấy giẻ lau đầy đất mà còn không tìm được bé thì thật sự là đang giả mù.
Sau khi đếm ngược đến số một trăm, Ung Trạch đi vào nhà họ Cố bắt đầu tìm người.
Sau đó cậu vừa vào cửa chính đã thấy người hầu trong nhà đang giúp U U cất mấy giẻ lau bé lấy từ ngăn tủ ra, để tránh bé bị phát hiện.
Ung Trạch... quyết định coi như không thấy.
Sau khi tìm trong phòng bên trái ở tầng một, Ung Trạch bắt được Cố Lâm đang trốn dưới gầm giường.
Cố Lâm: "Em là người thứ mấy bị bắt?"
Ung Trạch: "Người đầu tiên."
Cố Lâm: "!?? Không thể nào! U U chưa bị bắt? Anh là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của em!"
Ung Trạch liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, không nói chuyện mà mang cậu ấy tiếp tục đi tìm ở phòng bên phải.
Cố Lâm: "Không thể nào được, với chỉ số thông minh ít ỏi kia của U U, nó chỉ thường trốn sau tấm rèm..."
Cố Lâm vô cùng nghi ngờ quét mắt xung quanh một vòng, vừa liếc đã nhìn thấy U U đang trốn trong ngăn tủ mở ra một khe hở nhỏ trộm rình coi.
"Đó không phải..."
Lời còn chưa nói xong, Cố Lâm đã bị một bàn tay từ trên trời xuất hiện bịt kín miệng.
Cửa ngăn tủ hoang mang rối loạn đóng lại, cạch một tiếng.
Ung Trạch nhìn xuống từ trên cao, rũ mắt nhàn nhạt lặp lại: "Đó không phải."
(Cố Lâm định nói: "Đó không phải là U U hay sao?" Còn Ung Trạch lặp lại lời khẳng định.)
Cố Lâm:? Trái tim của anh nằm bên phải đúng không, nếu không thì sao có thể thiên vị* như vậy?
(Gốc là 偏: vừa có nghĩa là "lệch" vừa là "thiên vị", trái tim nằm bên phải -> bị lệch nặng -> chỉ việc thiên vị thái quá.)
Tuy lòng Ung Trạch có chút thiên vị nhưng thị lực của cậu không thể chê vào đâu, Cố Lâm đi theo cậu lục soát trên dưới ba tầng một lượt, biệt thự lớn như vậy mà có thể nhẹ nhàng tìm được Cố Dương và Cố Diệu Diệu.
Đặc biệt là Cố Diệu Diệu, không ai ngờ tới lá gan của cô lớn như vậy, dám trốn ở trên giàn giáo* nhỏ ngoài ban công tầng hai.
(*Chỉ hệ thống cột và các kèo, sào... để làm phương tiện cho thợ xây dựng thi công thao tác công trình lên trên cao, ở đây có lẽ cái nhỏ nhỏ dùng để trèo lên cao hơn từ ban công hoặc để không:v. Ai tò mò hơn search từ này lên google, vào phần hình ảnh là thấy ngay nhé.)
Vị trí kia bảo nhìn thấy thì có thể thấy được, nhưng khó tìm thì cũng có khó. Nếu không phải Ung Trạch nghiêng đầu ra ngoài thoáng nhìn qua phương hướng kỳ lạ kia, ai cũng không thể tưởng tượng được Cố Diệu Diệu sẽ trốn ở chỗ đó.
Cố Dương: "Em là con khỉ à? Sao có thể trèo lên trên đó?"
Cố Diệu Diệu: "Em có phải con khỉ hay không thì không biết, nhưng anh nhất định là đồ con gà."
Cố Dương: "..." Ai bảo em gái dễ bắt nạt?
Lần sau cậu ta nhất định sẽ để các bạn cùng lớp tận mắt nhìn thấy cô em gái cụ non khó tính như Cố Diệu Diệu!
Cố Lâm đếm số người: "Còn những ai nữa?"
Cố Dương: "Đồ ngu, còn Thẩm Tịch Xuyên."
À, ra là còn thiên tài nhỏ kia nữa.
Trò chơi có quy định chỉ được trốn ở tầng một đến tầng ba, bây giờ tìm xong rồi cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Tịch Xuyên, đoàn người quyết định bắt đầu tìm lại từ tầng một.
Cố Diệu Diệu vừa xuống lầu vừa nói: "Còn U U cũng chưa tìm thấy, lần này em ấy trốn rất nghiêm..."
Lời còn chưa nói xong, xuống tầng một chút cô đã thoáng thấy được ngăn tủ cuối hành lang có động tĩnh, U U mở cửa để thông khí nghe thấy âm thanh của Cố Diệu Diệu thì lần nữa luống cuống tay chân đóng lại.
Cạch một tiếng, còn vang hơn cả lần trước.
Ba người Cố Dương, Cố Lâm và Cố Diệu Diệu im lặng nhìn về phía Ung Trạch.
Mặt cậu không đổi sắc di chuyển tầm mắt đến phía ngăn tủ nhỏ, tựa như không có việc gì vừa xảy ra mà chỉ vào bên trái hành lang.
"Bắt đầu tìm lại từ bên này một lần đi."
Người nên tìm được trước tiên đang ở ngay trước mặt cậu đi!!!
U U còn chưa biết bản thân đã bại lộ hoàn toàn, chờ sau khi đoàn người đi xa mới nhẹ nhàng nhô đầu nhỏ ra ngoài nhìn thoáng qua.
Không hổ là bé!
Trốn quá hoàn hảo!
Đến khi tiểu đội gồm bốn người đi tìm Thẩm Tịch Xuyên rốt cuộc cũng tìm được người trốn trong thú bông thật lớn, Cố Diệu Diệu cầm cái đầu thú bông, khóe miệng khẽ giật: "Lòng hiếu thắng quá lớn cũng không phải là chuyện tốt."
Mất công bảo người hầu đẩy xe lăn của mình đi, còn mặc trang phục thú bông chim cánh cụt lớn như vậy nằm yên trong phòng đồ chơi không nhúc nhích, thật sự là chơi lớn.
Thẩm Tịch Xuyên mặc đồ chim cánh cụt ngước mắt, châm biếm: "Kẻ trốn trên trần nhà và ngoài ban công không có tư cách để nói tôi."
Cố Diệu Diệu: "..."
Cố Dương an ủi nói: "Hai người không cần tranh nhau, dù sao mấy người cũng không phải người trốn được cuối cùng, đều giống nhau, đều giống nhau cả."
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên chậm rãi nghiêng đầu, hai đôi mắt không chút gợn sóng hiện rõ một chữ–
Cút.
Cố Dương: "..." Coi như tôi chưa nói gì.
Người dựa vào hậu thuẫn vững chắc để chiến thắng trận này, không nghi ngờ gì chính là U U trốn trong ngăn tủ, nằm không cũng thắng.
"U U, em có thể ra ngoài rồi."
Ung Trạch ngồi xổm trước ngăn tủ, nhẹ giọng gọi: "Những người khác đều bị tìm thấy rồi, em là người cuối cùng đó."
Cố Lâm khoanh tay trước ngực, không phục lắm mà hừ nhẹ một tiếng.
Ung Trạch đợi một lát, không thấy động tĩnh bên trong thì mở cửa của ngăn tủ nhỏ ra.
Lúc này sắc trời đã dần nhiễm hồng, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính lớn, tựa như lá phong phủ khắp căn phòng, cũng phủ trên người cô bé bên trong ngăn tủ.
Cô gái nhỏ hướng mặt ra phía ngoài, nằm nghiêng mà đi vào giấc ngủ, lông mi cong vút in bóng xuống, tựa một búp bê sứ màu trắng.
Bé đang ngủ.
Lúc bé con tỉnh thì như một chú chim non ríu rít liên hồi, khi ngủ lại giống một cô mèo nhỏ nằm trên bậc thang ấm áp, khiến người nhìn nhịn không được muốn vuốt ve lông của nó.
Mà Ung Trạch quả thật cũng vươn tay tới.
"Anh muốn làm gì!" Cố Diệu Diệu cảnh giác hạ giọng nói khiến cậu dừng lại, cô nhìn Ung Trạch với ánh mắt nhìn kẻ xấu.
6/7/2022