Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 150: Không phải búp bê




Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt

Lúc được chị gái nhỏ cao hơn mình một cái đầu ôm vào ngực, không biết có phải ảo giác hay không mà U U cảm thấy Chử Nghiên còn giống chú chim non bất lực hơn cả bé.

Hình như chị ấy đang sợ hãi chuyện gì đó, bộ dạng như cầu cứu ôm chặt lấy bé.

Loại cảm xúc này không cần phải bày tỏ một cách rõ ràng, U U vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được.

Nhưng khán giả cách một màn hình thì không nhận thấy được, khi cameraman quay được hình ảnh của hai bạn nhỏ đằng xa xa, trong mắt họ chỉ là hai đứa nhỏ đang ôm lấy nhau thật ấm áp.

【A a a yên tâm yên tâm rồi! Đột nhiên không thấy hai người làm tôi cũng lo lắng theo!】

【Đội chương trình chó má trông trẻ con kiểu gì vậy! Có biết hai đứa nhỏ đột nhiên đi lạc đáng sợ thế nào không! Cũng may Nghiên Nghiên của chúng ta biết bảo vệ em gái!】

【Hu hu hu Nghiên Nghiên của chúng ta quả nhiên cũng là tiểu thiên sứ! Hai tiểu thiên sứ sống nương tựa nhau quá ấm áp hu hu】

Ý định của Chử Phong vốn là để Chử Nghiên sắm vai người bị hại, vừa có thể tranh thủ lòng đồng tình vừa tạo đề tài hot, đây là thủ đoạn thường thấy trong giới giải trí của người trưởng thành.

Nhưng ông ta không ngờ rằng Chử Nghiên không những không vu oan U U mà còn ngẫu nhiên tăng độ hảo cảm của mọi người với cô bé.

"U U —— Chử Nghiên ——!"

Người quay hình thở hổn hển, hắn nặng nề cầm camera vội vàng chạy tới cùng vài tên trợ thủ, thấy hai đứa nhỏ đều bình yên vô sự thì tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể rơi xuống.

"Các cháu không sao chứ? Không có bị thương chứ?"

Chử Nghiên lắc đầu.

Nhân viên công tác: "Không sao thì tốt, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi, chuyến tàu tốc hành đến Hogwarts đã sắp khởi hành, nếu đến không kịp, chúng ta sẽ phải chờ chuyến sau cùng những người khác rất lâu..."

Chuyến sau à...

Nội tâm thấp thỏm bất an của Chử Nghiên nghĩ, nếu thật sự có thể đi chuyến sau thì tốt rồi.

Tuy rằng cô bé đã lấy hết can đảm hoàn thành gần đúng việc ba mẹ yêu cầu, nhưng cô gái nhỏ vẫn rất sợ lát nữa phải đối mặt với chất vấn của bố.

Bởi vì Chử Nghiên biết, cho dù cô bé có thể nói dối là bản thân thật sự đã té ngã nhưng mà khi ấy lại trùng hợp lúc camera không quay đến, thì Chử Phong cũng sẽ mắng cô bé ngu ngốc, chút việc nhỏ này cũng không thể làm tốt.

Vả lại cô bé cũng rất sợ khi nói dối trước mặt bố mẹ.

Cô nàng không dám đối mặt với sự thất vọng và lửa giận của bọn họ.

Trên đường theo chân nhân viên đi đến nơi để xe, U U tình cờ liếc nhìn qua Chử Nghiên thì thấy cô nàng bày ra dáng vẻ tràn đầy tâm sự, đến bước chân cũng kéo lê chậm chạp, cả người từ đầu đến cuối đều thể hiện sự kháng cự và lo âu.

A...

"Cẩn thận...!"

Bên cạnh truyền đến âm thanh của một người phụ nữ ngoại quốc, U U còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác được có một quả bóng ruột đặc rơi xuống trên đỉnh đầu.

Là bóng Golden Snitch*.

(*Một trái bóng màu vàng có cánh, bé cỡ quả óc chó và có thể bay với tốc độ cực kỳ nhanh, được dùng trong trận Quidditch - môn thể thao hư cấu trong Harry Potter.)

Quả bóng Golden Snitch từ trên trời rớt xuống này rơi từ tay của một đứa bé được người phụ nữ ôm trong lòng. Bạn nhỏ cầm đồ không chắc, mà bọn họ lại đi gần sát nhau, cứ thế nó rơi trúng đầu U U.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Người phụ nữ và chồng cô ấy xin lỗi vô cùng chân thành, vội vàng hỏi thăm U U có bị thương hay không.

U U vốn muốn lắc đầu, bởi vì quả Golden Snitch kia rơi vào người thật sự không đau, nhưng mạch não kỳ lạ của bé bỗng lệch một phát, ai u một tiếng...

"Đầu của cháu hơi choáng váng."

Bé con lay ống quần của người quay hình, cả người suy yếu đỡ lấy cái đầu nhỏ giả vờ bất tỉnh.

"Choáng váng, đau đau, không thể đi nổi, cháu muốn vào chỗ bên cạnh nghỉ ngơi một lát, chúng ta chờ chuyến xe tiếp theo rồi đi!"

U U tự cho rằng bé giả vờ rất thật, nhưng kỹ thuật diễn của bé con rất giống lúc bọn nhóc làm giả chữ ký phụ huynh, ngoại trừ bản thân bé thì trong lòng mọi người đều nhìn rất rõ như đang soi gương sáng.

【??? Sao tự dưng ăn vạ người ngoại quốc vậy??】

【Ha ha ha ha không muốn đi nữa cứ việc nói thẳng, sao phải làm mấy loại chuyện ngốc nghếch này?】

【 Ha ha ha với kỹ thuật diễn plastic này, về sau nếu U U không trượt băng hay trượt không tốt vẫn có thể tỏa sáng ở giới hài kịch nha!】

Nhóm nhân viên đi theo cũng nhìn ra được U U chỉ là không muốn đi nữa mà thôi, bọn họ tùy tiện lừa mấy người ngoại quốc rời đi rồi dùng bộ đàm thông báo cho cả đoàn, nói rằng nhóm họ sẽ đi chuyến sau.

Nhân lúc nhóm nhân viên liên lạc, U U kéo Chử Nghiên ngồi lên ghế dài ở cạnh sân ga, giảo hoạt cười nói: "Vậy là chúng ta có thể chơi cùng nhau một mình rồi!"

Lông mi của Chử Nghiên khẽ run lên, có chút kinh ngạc: "...Em biết?"

Việc cố ý giả ngất để tránh chuyến tàu này quả thật trông như bé biết được cô suy nghĩ gì vậy.

U U ngẩng đầu nhỏ, tự hào nói: "Đương nhiên rồi, em có ma pháp mà! Cái gì em cũng biết!"

Chử Nghiên nhìn theo hướng đoàn tàu rời đi, tâm trạng thoáng nhẹ nhàng hơn một chút, giống như thanh kiếm treo trên đỉnh đầu đã di chuyển vài centimet, tuy rằng nó vẫn sẽ rơi xuống mọi lúc, nhưng vẫn là cách xa hơn một ít.

Chử Nghiên nghe U U nói, có chút hoảng hốt.

"...Thật sự có ma pháp sao?"

Vậy mà lần này U U lại sửng sốt một chút, bé trầm tư một lúc lâu: "Em có biết một loại ma pháp có thể khiến người ta vui vẻ, chị có muốn xem thử không?"

Ma pháp làm người ta vui vẻ theo lời U U nói thật ra rất đơn giản.

"Cháu muốn một chiếc bánh donut ngọt ngào! Cảm ơn ạ!"

Phát âm tiếng Anh của bạn nhỏ có chút ngọng nghịu của trẻ con, cùng với nụ cười dễ thương của bé, ngọt như một vại mật ong màu hổ phách.

Nhân viên cửa hàng cũng cười tủm tỉm đưa cho bé đồ ăn đã được nhân viên đoàn phim trả tiền. Hai tay U U nhận lấy rồi xoay người đưa tới trước mặt Chử Nghiên.

"Đây chính là ma pháp mà em đã nói!"

Chử Nghiên nhìn chiếc bánh donut dâu tây còn lớn hơn cả mặt cô bé thì theo bản năng xua tay.

"Không được, không được, chị không thể ăn cái này, lượng calo quá cao, chị không ăn được..."

"Chị có thể!"

U U bắt đầu hoạt động tẩy não về chủ nghĩa đồ ngọt.

"Thật ra mỗi người chúng ta đều có vài cái dạ dày, một cái để chứa món chính, một cái chứa đồ uống, còn có một cái chứa đồ ngọt." U U nói đặc biệt nghiêm túc: "Chúng ta chỉ đang lấp đầy dạ dày chứa đồ ngọt, nghĩa là hai cái dạ dày khác vẫn trống không nha."

Chử Nghiên: "...U U, mỗi người chỉ có một dạ dày."

Mắt thấy không thể lừa được chị gái nhỏ, U U lại thay đổi suy nghĩ.

"Chị Nghiên Nghiên, bình thường chị không ăn đồ ngọt thì có béo lên không?"

"Có." Chử Nghiên vừa nói liền có chút ủ rũ: "Thể chất của chị chính là kiểu uống nước cũng sẽ mập lên, ngoại trừ ăn ít thì còn phải vận động rất nhiều mới được."

"Đúng rồi!"

U U đúng lý hợp tình mà bắt đầu nói hươu nói vượn.

"Chị xem, chị bảo rằng uống nước cũng sẽ béo, mà ăn đồ ngọt cũng béo, vậy chính là uống nước cũng như ăn đồ ngọt, dù sao cũng đều béo thì ăn hay không ăn đồ ngọt cũng không có ảnh hưởng gì!"

Chử Nghiên: "..."

Thật, thật hợp lý!

Nếu tuổi Chử Nghiên lớn hơn một chút, có lẽ cô bé sẽ có thể nhanh chóng suy nghĩ tổng thể vấn đề này cẩn thận hơn, nếu tuổi lại nhỏ hơn một ít thì không cần nghĩ cũng biết điều này không hợp lẽ thường.

Nhưng cố tình là cô bé lại đang ở độ tuổi có khả năng tư duy không được tốt lắm. Cô nàng vừa nghe mấy cái đạo lý lung tung lộn xộn kia của U U vậy mà lại cảm thấy nó không có điểm sai nào!

Nghe xong mấy lời kia, khán giả cũng sửng sốt vài giây mới phản ứng lại:

【Ha ha ha ha ha không phải là trong lúc giảm béo lừa người ta cũng lừa chính mình đây sao!?】

【Nói rất hợp lý, bây giờ tôi lập tức khao bản thân chút đồ ăn khuya!】

【Nếu nói như vậy, sau khi bắt đầu tập thể hình tôi ăn nhiều hơn nên béo lên, không tập thể hình thì tôi vẫn béo như cũ, bốn bỏ lên năm tương đương với việc tập thể hình vô dụng, vậy tôi hà tất gì phải tự tra tấn mình!】

【Ha ha ha ha bạn nhỏ Cố U U này là triết học gia giảm béo gì vậy.】

U U lấy chiếc bánh donut lớn hơn mặt bé từ chiếc hộp ra, cắn ở viền ngoài một miếng, hạnh phúc đến mức thiếu chút nữa là tan chảy tại chỗ.

"Ăn ngon! Ngọt! Một mình em có thể ăn mười cái!"

U U cứ cắn một miếng là rung đùi đắc ý, hơn nữa hiện tại bé ở một mình với Chử Nghiên, sẽ không có người lớn quản bé ăn nhiều hay ít, vì vậy cô nhóc cười càng tươi, đôi mắt hạnh cong thành vầng trăng khuyết nhỏ,

Loại vui vẻ thỏa mãn đơn thuần này thật sự rất hấp dẫn, đã nhiều năm Chử Nghiên chưa ăn qua bánh donut, hoàn toàn không nhớ được hương vị của bánh donut ngọt là thế nào.

Cô bé cúi đầu nhìn nửa bánh donut ngọt được U U đẩy đến trước mặt kia, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là không kìm được trước sự mê hoặc của hương đường ngọt ngào và biểu cảm của U U. Cô nàng thử thăm dò cắn một miếng nho nhỏ.

Hương vị ngọt mà không ngấy hòa tan ở đầu lưỡi của loại đường hóa học giá rẻ vô nghĩa trong miệng bố mẹ này, Chử Nghiên cảm thấy nó còn ngon hơn cả mấy món cô bé ăn trong bữa tiệc lớn Michelin, khiến người ta vui vẻ hơn biết bao nhiêu.

Tựa như ở đây thật sự ẩn giấu ma pháp giúp người ta vui vẻ.

"Ăn ngon không ạ?" U U nhìn chị gái nhỏ bằng một ánh mắt sáng lấp lánh.

Chử Nghiên gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại trực tiếp cắn bánh donut một miếng thật lớn.

"Ăn ngon!"

Hai bé gái cùng cầm bánh donut ngọt ăn với nhau, cùng nở nụ cười rực rỡ khiến người quay hình đứng quay một bên cũng được chữa lành.

Sau đó U U còn kéo Chử Nghiên đi mua kem. Loại đồ ăn này, ngày thường bố mẹ sẽ không cho Chử Nghiên ăn.

"Chị thích hương thảo mộc không?"

"Thích." Chử Nghiên nói tiếp: "Rất lâu rồi chị chưa có ăn nên không còn nhớ mùi vị của kem là thế nào, tuy rằng không so sánh được nhưng chị cảm thấy hương vị này ăn cũng rất ngon! Nếu có thể ăn mỗi ngày thì thật tốt..."

U U nghi hoặc: "Vì sao không thể ăn hằng ngày ạ?"

Một ngày ăn rất nhiều sẽ bị tiêu chảy, nhưng mỗi ngày một cái cũng không được sao?

"À đúng rồi, chị đã nói." U U chậm nửa nhịp mới nhớ được: "Chị nói chị muốn khiêu vũ, chị rất thích khiêu vũ ạ?"

Có thể vì việc múa mà từ bỏ ăn đồ ngọt, vậy thì phải thích đến mức nào chứ!

Từ từ, nếu về sau bé trượt băng thì có phải cần ăn ít đồ ăn vặt hay không?

U U còn đang ngẩn người nghĩ về vận mệnh tương lai của bản thân, thì Chử Nghiên lại khẽ rũ mắt, trong ánh mắt ẩn chứa sự chán ghét: "...Chị không thích."

Cái đáp án này làm khán giả không cách nào ngờ tới:

【Không thích ư? Không phải ba mẹ cô bé nói từ nhỏ cô bé đã thích múa ba lê, thích đến mức khuyên thế nào cũng không được, một mực phải học sao?】

【Đúng vậy, sao lại không thích được? Ba mẹ cô bé còn nói là bé chủ động tập thể hình và ăn uống điều độ, tất cả đều vì để lúc múa càng thêm đẹp mắt đấy.】

Thật ra từ lúc mới bắt đầu, khán giả đã có chút thắc mắc.

Có lẽ bởi vì hiếm khi rời xa được bố mẹ, nên Chử Nghiên vẫn luôn ngụy trang thành bộ dạng ba mẹ yêu cầu nhịn không được lơi lỏng, để lộ suy nghĩ thật sự của bản thân.

"Thật ạ?" Em còn nghĩ rằng chị rất thích nó!" U U cũng rất giật mình: "Lúc ở trên xe, chú Chử cho em xem video múa của chị, chị Nghiên Nghiên múa đẹp như vậy, em rất ngưỡng mộ, vậy mà chị lại không thích sao?"

"Không đẹp chút nào."

Âm thanh của Chử Nghiên cứng đờ lại, cảm xúc này thật sự không thể nào giấu kín được.

"Chị múa như người máy vậy, không hề có thiên phú, chỉ có thể lặp đi lặp lại, nhảy không tốt vẫn phải nhảy tiếp, nhảy đến khi nào bọn họ vừa lòng chị mới có thể dừng lại..."

"Em có từng thấy búp bê múa ba lê chuyển động trong hộp nhạc chưa?"

"Chị chính là búp bê kia, khác ở chỗ khi năng lượng quay hộp nhạc cạn kiệt thì nó sẽ dừng, còn chị thì vĩnh viễn không thể dừng việc lặp đi lặp lại..."

Âm sắc của Chử Nghiên vốn nhẹ nhàng tựa như sương hoa, lúc này lại lạnh lùng như tảng băng.

Nhóm đoàn phim nghe đến đây, rốt cuộc cũng nhận rõ tình hình không ổn, nếu để cô bé nói tiếp thì kịch bản gia đình mà đạo diễn Chu thiết kế kỳ này sẽ bị phá tan thành từng mảnh, vì vậy họ vội ngắt lời: "Chử Nghiên, chúng ta đi tìm ba mẹ cháu nhé? Bọn họ đang ở con phố đằng trước, đi xuyên qua một chút là đến."

Chử Nghiên nghe bọn họ nói đến bố mẹ, điều muốn nói đều mắc kẹt lại ở cổ họng.

Cô bé nhấp môi, không nói lời nào mà tùy ý để U U dắt tay.

"Chị Nghiên Nghiên không phải là búp bê."

Giọng của bé thật nhẹ, hiển nhiên là không nghe hiểu được nhiều, nhưng bé vẫn mơ mơ hồ hồ cảm giác được một ít.

"Búp bê sẽ không ăn gì cả, còn chị vừa mới ăn nửa bánh donut ngọt, còn cả một cây kem hương thảo mộc nữa!"

"Ừ." Chử Nghiên nhẹ nhàng nói: "Chị không phải là búp bê."

Hai bạn nhỏ một người nhỏ giọng, một người âm thanh non nớt, hoàn toàn là bộ dạng ngây thơ trẻ con.

Các bé không hề biết rằng, nhóm nhân viên phía sau đã bị dọa đến mức cả lưng toát mồ hôi lạnh.

Hai bé lại càng không biết vì mấy câu nói đó, trên mạng đã nổi lên sóng to gió lớn như thế nào.

19/5/2022