Edit: Nibbles
Nói xong, hắn hái được một lá cây, ném lên không trung.
Tuy nhiên sau đó lại âm thầm dùng linh lực khống chế phương hướng mà lá cây rơi xuống.
Cuối cùng lá cây rơi xuống đất, chỉ về phía đông.
"Liền đi bên này đi, có lá cây giúp chúng ta chỉ dẫn, nhất định sẽ có nhiều con mồi hơn." Vân Thiên Trọng chỉ vào phía đông nói.
Tô Ngôn Sơ khóe miệng thoáng cong lên, cười trào phúng, người này vì để thoát khỏi hiềm nghi còn diễn màn để lá cây lựa chọn phương hướng sao?
Không biết xấu hổ?
Nhưng cô cũng không vạch trần, ngay lập tức trở nên bình thản, ên ngựa đi về phương hướng mà hắn chỉ.
Đi được không bao lâu, bọn họ đã bị một đống hắc y nhân vây quanh.
Đây là muốn an bài sát thủ gϊếŧ cô? Sau đó thì sao? Anh hùng cứu mỹ nhân?
Tô Ngôn Sơ mặt vô cảm mà nhìn lướt qua sát thủ xung quanh.
"Các ngươi là ai? Vì cái gì muốn ám sát chúng ta?" Vân Thiên Trọng nhìn hắc y nhân hỏi.
Hắc y nhân tất nhiên không có đáp lời, chỉ cầm kiếm đâm tới.
"Có gì hãy nhắm hết vào ta! Không được phép động vào nàng ấy!" Vân Thiên Trọng thấy thế, hô một tiếng, sau đó lại ngoảnh về phía Tô Ngôn Sơ ôn nhu mà nói, "Ngôn Sơ, ngươi tránh ở phía sau ta, đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ ngươi tốt."
Tô Ngôn Sơ không nói, chân bắt đầu di chuyển, bước hai bước cách ra xa Vân Thiên Trọng.
Sau đó cô phát hiện ra một chuyện thú vị, đám hắc y nhân này chỉ công kích Vân Thiên Trọng, cũng không công kích cô.
Vân Thiên Trọng cũng phát hiện ra cái tình huống này, hắn liều mạng đưa mắt ra hiệu với người đang tấn công hắn, ý bảo bọn họ đi tấn công Tô Ngôn Sơ.
Bởi vì mệt mỏi khi phải liên tục ứng phó, căn bản không có cách nào chú ý tình huống của Tô Ngôn Sơ , hắn chỉ có thể tiếp tục kêu: "Có bản lĩnh hướng thì nhằm vào ta, đừng động vào Ngôn Sơ! Ngôn Sơ, ta tới bảo vệ ngươi!"
Hắc y nhân nghe xong hắn nói, khóe miệng giật giật.
Đây là một tên ngốc à, bọn họ có nói muốn đả thương cô nương này sao?
Quản sự dặn dò trọng điểm là, vị cô nương này bị thương một chút, bọn họ hãy mang đầu đi gặp.
Bọn họ dám sao? Không dám!
Tô Ngôn Sơ đã ổn định di chuyển, rời đi hiện trường đánh, đi đến tán cây của một cây đại thụ ngồi xuống, rất có hứng thú mà quan sát đánh nhau ở phía dưới.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, nếu nói đám hắc y nhân này là Vân Thiên Trọng sắp xếp, vì sao lại chỉ tập trung công kích Vân Thiên Trọng, hơn nữa chiêu nào cũng nhằm vào nơi yếu hại của hắn.
Hoặc là nói, sát thủ này vốn dĩ là Vân Thiên Trọng sắp xếp, nhưng bị người rút củi dưới đáy nồi, tráo thành người của người khác?
Tô Ngôn Sơ không khỏi nhớ tới tối hôm qua Vân Bắc Hàn nói với cô, bảo cô không cần phải xen vào, hắn giúp cô xử lý.
Cho nên, đây là hắn sắp xếp?
Nhìn đến Vân Thiên Trọng hướng tới hắc y nhân ra hiệu, muốn câu thông, nhưng những hắc y nhân đó chí có một biểu cảm "ngươi bệnh tâm thần a", Tô Ngôn Sơ nhịn không được cười rộ lên.
Cô cảm thấy phỏng đoán của bản thân là rất có khả năng.
Bởi vậy, cô mang tâm tình xem diễn, như thế càng tốt.
Vân Thiên Trọng ngay từ đầu tuy rằng mệt mỏi ứng phó, nhưng còn tính có thể ứng phó.
Nhưng dần dần, hắn liền ứng phó không được.
Bắt đầu bị thương càng ngày càng nặng, thậm chí bắt đầu hộc máu.
Tô Ngôn Sơ vốn dĩ muốn chờ thời điểm Vân Thiên Trọng sắp chết lại ra tay cứu hắn, giữ cho hắn một mạng.
Nhưng không nghĩ tới, những sát thủ này cũng không có ý tứ muốn gϊếŧ Vân Thiên Trọng.
Sau khi bọn họ đem Vân Thiên Trọng đánh trọng thương, liền bắt đầu từng người một động thủ với Vân Thiên Trọng.
Vết thương trên người Vân Thiên Trọng càng ngày càng nặng, nhưng lại vẫn như cũ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Bỗng nhiên, nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa.
Tô Ngôn Sơ quay đầu vừa thấy, là Tô Yên Nhiên cùng Tô Hữu An phi ngựa chạy đến.
Thời điểm cô đem ánh mắt quay lại nhìn nơi hắc y sát thủ đánh Vân Thiên Trọng, nhìn thấy hắc y nhân đều đã rút lui, Vân Thiên Trọng chỉ để lại ngã vào bên trong vũng máu.
Tô Yên Nhiên cùng Tô Hữu An đuổi tới, phát hiện trọng thương Vân Thiên Trọng, đều chấn động.
"Thiên Trọng ca ca! Ngươi sao lại bị thế này?" Tô Yên Nhiên nhào đến, ôm lấy Vân Thiên Trọng cả người đều là máu, gương mặt tái nhợt vì kinh sợ.
Hai người không có nhìn thấy Tô Ngôn Sơ ở trên cây, cho nên Tô Hữu An khắp nơi tìm một chút.
"Muội muội...... Ngươi ở đâu? Muội muội...... Muội muội......"
Tô Ngôn Sơ vốn định nhảy xuống, nói với Tô Hữu An là mình không có việc gì.
Bỗng nhiên nghe được Tô Yên Nhiên mở miệng nói: "Tứ ca ca, ngươi mau giúp ta đem điện hạ mang về trị liệu. Bằng không hắn muốn chết."
"Chính là......" Tô Hữu An có chút do dự.
Hiện giờ muội muội ở đâu không rõ, bên này lại là yêu cầu lập tức cứu giúp Vân Thiên Trọng, hắn có chút lưỡng lự.
Tô Yên Nhiên tiếp tục nói, tiếng nói mang theo khóc nức nở cùng cầu xin: "Tứ ca ca, ta cầu xin ngươi, trước cùng ta cùng nhau đưa điện hạ trở về, rồi mới dẫn người tới cùng tìm tỷ tỷ, được không? Kia cũng là tỷ tỷ của ta, ta cũng thực lo lắng, ngươi tin ta, nhất định sẽ cùng ngươi cùng nhau tìm được tỷ tỷ. Cầu xin ngươi, ca ca."
(truyện được edit ở truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/296270981?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=trinhanhquynh0902&wp_originator=JK2N7m7Xo%2FOZvSbRYvtW6n9Xdjbs%2B5fJXB44nLEy2hS8nE0bURqaJMJu%2FPp2z1MS2OTjjsee%2Futi35uAy1cNYG%2BB1J47Z0EDKHgYTU95Uvn64lkJydObqlTBzv7WsR%2BP)
Tô Hữu An nghe Tô Yên Nhiên cầu xin, chung quy không đành lòng cự tuyệt, vẫn là đáp ứng Tô Yên Nhiên.
Sau đó Tô Hữu An liền giúp đỡ Tô Yên Nhiên đem Vân Thiên Trọng lên ngựa, sau đó cưỡi ngựa mang theo ngựa của Tô Hữu An trở về đi.
Tô Yên Nhiên cũng cưỡi lên ngựa, còn đem ngựa của Tô Ngôn Sơ mang đi.
Tô Ngôn Sơ nhìn theo hai người mang theo Vân Thiên Trọng cưỡi ngựa rời đi, sau mới từ trên cây bay xuống.
Cô nhưng thật ra không có dự đoán được, bởi vì Tô Yên Nhiên làm nũng hai tiếng, Tô Hữu An liền có thể bỏ rơi cô mà rời đi.
Bất quá, bọn họ tìm hay không tìm cô, đều không sao cả, nhưng đem ngựa của cô mang đi, là có ý tứ gì?
Nhưng là cũng không có cách nào, cô chỉ có thể chậm rì rì mà đi bộ trở về.
Cô vốn dĩ cảm thấy, khả năng phải đi thật lâu, mới có thể trở lại kinh thành.
Nhưng không nghĩ tới mới đi vài bước, liền nhìn đến một thân ảnh tuyệt sắc màu đỏ thúc ngựa mà đến.
Cô liếc mắt là biết, không phải Vân Bắc Hàn thì còn có thể là ai?
Vân Bắc Hàn đem ngựa dừng bên người cô, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Nàng cưỡi ngựa trở về đi? Ta có thể đi bộ."
Tô Ngôn Sơ nhìn rũ mắt đứng ở chính mình trước mặt tuấn mỹ thiếu niên, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy hắn, hắn đều là một thân hồng bào.
Nhưng mỗi lần đều có thể cho cô kinh diễm cảm giác.
Đối với việc hắn muốn đem ngựa nhường cho cô, Tô Ngôn Sơ cũng có chút tò mò: "Ngựa này không thể chở hai người sao? Ngươi mang theo ta không được sao?"
Vân Bắc Hàn ngước mắt, trong mắt sáng ngời chợt lóe lên, tiếng nói nhẹ nhàng dễ nghe: "Có thể chứ?"
Cùng cô ngồi chung một con ngựa, hắn nghĩ đến, nhưng hắn sợ cô không muốn.
Cho nên mới nghĩ để cô cưỡi ngựa, chính mình đi bộ.
Tô Ngôn Sơ ngay từ đầu không có phản ứng lại là hắn hỏi về cái gì, cẩn thận nghĩ nghĩ mới hiểu được.
"Ngươi sợ ta không muốn ngồi chung cùng ngươi?" Cô nhìn hắn hỏi.
Vân Bắc Hàn không nói gì, chỉ là gật gật đầu.
Tô Ngôn Sơ cười khẽ ra tiếng: "Thật khờ! Chúng ta hiện tại không có lựa chọn nào khác, ngươi dẫn ta đi."
Vân Bắc Hàn nghe xong, xoay người lên ngựa, sau đó lùi về phía sau một chút, đưa tay tới trước mặt Tô Ngôn Sơ.
Tô Ngôn Sơ không có do dự, đem tay mình đặt vào trong bàn tay xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài tinh tế .
Tay cô trắng trẻo tinh tế, mềm mại như không xương.
Vân Bắc Hàn đem tay cô nắm trong tay, cả người thoáng cứng lại.
Bất quá hắn ngây người một lát, liền phát ra chút lực, đem thiếu nữ kéo lên lưng ngựa, để cô ngồi ở phía trước mình.
Cảm nhận được thân thể ấm áp của cô dán ở trên ngực mình, Vân Bắc Hàn theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng.
Kiềm chế sự xao động trong cơ thể, hắn mới vòng tay lên trước người cô, thúc ngựa chạy đi.
-----
Vốn dĩ mình định đăng truyện từ hôm qua, tuy nhiên thì mình phát hiện truyện mình bỏ công sức ra edit lại bị bê sang web khác mà KHÔNG HỀ CÓ MỘT CÂU XIN PHÉP nào.
Khi Re-up vui lòng hỏi ý kiến và dẫn link truyenwiki1.com của mình! Nếu còn tiếp tục tự tiện như vậy, mình có thể tự dịch tự đọc cũng chả sao, công sức của mình bỏ ra không phải để cho người khác tự tiện bê đi một cách tự nhiên như thế!