Đoàn Sủng Tiểu Tác Tinh Trọng Sinh Thành Mãn Cấp Đại Lão

Chương 18: Tín vật




Edit: Nibbles

Truyện được edit tại truyenwiki1.com trinhanhquynh0902!

Sau khi ăn xong bữa sáng, mấy người khởi hành, vẫn như cũ là Tô Hữu An dẫn đường, Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng tự yêu cầu đi phía sau.

Tô Ngôn Sơ vẫn như cũ là cùng Vân Bắc Hàn ngồi xe ngựa.

"Cho ngươi." Trên xe ngựa, Tô Ngôn Sơ đem tua đã bện xong ném cho Vân Bắc Hàn.

Vân Bắc Hàn tiếp nhận tua, đem ngọc bội lấy ra, nghiên cứu một hồi, phát hiện hắn không biết nối vào thế nào.

Cho nên hắn nhìn về phía Tô Ngôn Sơ, nhàn nhạt mở miệng: "Cái này làm như thế nào đây? Ta không làm được."

Tô Ngôn Sơ nhàn nhàn mà nhìn hắn một cái, sau đó không có để ý đến hắn, mà là bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Vân Bắc Hàn im lặng một lát, cảm thấy nương tử chưa qua cửa nhà mình không muốn để ý đến mình, hẳn là hắn vừa rồi biểu hiện đến chưa đủ ngoan.


Cho nên hắn vươn bàn tay thon thả ra, học theo mèo con, thử lay áo Tô Ngôn Sơ một chút, đồng thời dùng ánh mắt của mèo con nhìn cô: "Sơ Sơ, ta thật sự sẽ không."

Tô Ngôn Sơ lười biếng mà dựa về đằng sau, trợn mắt nhìn thoáng qua, vốn là định không thèm để ý đến hắn, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt kia của hắn, trong nháy mắt lại mềm lòng.

Không đành lòng cự tuyệt a.

"Lấy lại đây." Cô vươn tay.

Vân Bắc Hàn phản ứng nhanh chóng, đem ngọc bội và tua cùng đưa tới tay Tô Ngôn Sơ.

Tô Ngôn Sơ tự mình làm tua, tất nhiên biết làm thế nào cố định với ngọc bội, sau khi làm xong, đem ngọc bội đưa cho Vân Bắc Hàn.

Vân Bắc Hàn lúc này mới đem ngọc bội đeo ở bên hông.

Đây là Sơ Sơ tặng hắn tín vật đính ước, về sau hắn phải luôn đeo bên mình mới được.

Lúc chạng vạng, bọn họ quả nhiên đi tới tòa thành trì tiếp theo.


Ngay lúc này, bọn họ chưa vào thành, liền có đội ngũ ở cửa thành nghênh đón bọn họ.

"Tại hạ Bạch Vũ Hiên, phụng mệnh của phụ thân, tại đây nghênh đón các vị."

Tô Ngôn Sơ vén rèm lên, nhìn thấy một thiếu niên một thân màu trắng tự mình mang theo đội hộ vệ hướng tới bọn họ hành lễ.

Cô bỗng nhiên nhớ tới, thành chủ của Nguyệt Mãn thành Bạch Sơn Lưu này trước kia là thuộc hạ của phụ thân, sau cũng là được phụ thân trợ giúp sau lưng, mới có thể trở thành thành chủ của một thành.

Cho nên, việc cô đi ra ngoài, phụ thân cô sẽ viết thư báo cho vị thành chủ này, cũng là có khả năng.

Lúc này, Tô Hữu An đã cùng Bạch Vũ Hiên chào hỏi.

Tô Yên Nhiên tự nhiên cũng tiến lên trước, hướng về phía Bạch Vũ Hiên hơi hơi mỉm cười: "Vũ hiên ca ca, đã lâu không thấy, gần đây vẫn tốt sao?"


Bạch Vũ Hiên nhìn thấy là Tô Yên Nhiên, cũng cười cười, nói: "Hóa ra là Yên Nhiên muội muội nha, lần này Yên Nhiên muội muội ở Nguyệt Mãn thành, có thể hay không ở lâu mấy ngày đâu?"

Tô Yên Nhiên cười cười, chậm rãi nói: "Chuyện này còn phải xem tỷ tỷ, lần này chúng ta cũng là đi theo tỷ tỷ tới."

Bạch Vũ Hiên nghe xong, lập tức thay một bộ dáng tôn kính: "Như thế nào không thấy đại tiểu thư."

Tô Yên Nhiên thoáng nhíu mày, giả vờ không có nghe được, chân dậm một dậm, liền xoay người rời đi.

Cô ta ghét nhất bộ dáng này, mọi người nhắc tới Tô Ngôn Sơ, đều là bộ dáng cung cung kính kính, làm cô ta ghê tởm.

Tô Ngôn Sơ từ bên trong vén màn ra ngoài xem, nhìn đến biểu hiện của Tô Yên Nhiên, nhịn không được cười rộ lên. Mà mới chớp mắt một cái, cô phát hiện màn xe bị kéo xuống, chính mình cũng bị túm vào trong xe.
Sau đó liền thấy được Vân Bắc Hàn ở trước mặt cô, đáng thương mà mở miệng: "Sơ Sơ, đừng nhìn bọn hắn, được không?"

Tô Ngôn Sơ hơi giật mình, sau đó nhịn không được nở nụ cười, cô phát hiện, Vân Bắc Hàn giống như đối với cô xác thật là có chút chấp niệm.

Bất luận là xem ai, đều phải quản.

Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, cô thậm chí cảm thấy, bản thân nhìn một người nào khác ở bên ngoài mà không phải hắn, đều là hành vi tội ác tày trời đâu.

Cô duỗi tay xoa xoa bên mái tóc hắn, thấp giọng nói: "Ngoan, ta không nhìn bọn họ. Kể cả là nhìn, cũng không thích bọn họ."

"Thế Sơ Sơ thích ta sao?" Vân Bắc Hàn thấp giọng hỏi một câu.

Này một câu tiếng nói đạm mạc bên trong mang theo hơi lạnh, cũng không phải giọng điệu khoe mẽ.

Tô Ngôn Sơ giật mình, sau đó gật gật đầu: "Thích! Phi thường thích!"
Người đời trước vì cô báo thù rửa hận, còn vì cô tự sát, cô sao có thể sẽ không thích đâu?

Vân Bắc Hàn không nghĩ tới cô thế nhưng trả lời nhanh chóng như vậy, khẳng định như vậy.

Hắn hơi hơi cúi người, tới gần cô một chút, đem cô ấn ở trên vách xe, tiếng nói khàn khàn: "Cái đáp án này, Sơ Sơ có nghiêm túc nghĩ ký rồi mới trả lời? Sơ Sơ có biết, nàng nói, ta đều sẽ coi là thật. Nàng có biết cái đáp án này, sau khi ta coi là thật, sẽ là cái hậu quả gì?"

Tô Ngôn Sơ lúc này bị hắn đè lại, không thể động đậy, đơn giản cũng không giãy giụa, lười biếng mà dựa vào vách xe, thoáng nhướng mày: "Hậu quả gì?"

"Hậu quả chính là, bất luận như thế nào, ta đều sẽ không lại buông nàng. Kể cả nàng hối hận, ta cũng sẽ không buông tay." Vân Bắc Hàn nghiêm mặt nói.

"Nếu ta đã chết đâu?" Tô Ngôn Sơ theo bản năng hỏi một câu.
"Ngươi cho dù chết, cũng thoát khỏi không được, bởi vì chính là chết ta cũng sẽ đi theo nàng mà đi, vĩnh viễn dây dưa với nàng!" Thời điểm Vân Bắc Hàn nói những lời này, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt kia mang theo bướng bỉnh cùng ngoan tuyệt.

Tô Ngôn Sơ nhìn sâu vào đôi mắt hắn, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì.

Nếu là những người khác nói như vậy, cô chỉ biết cười mà cho qua, sẽ không coi là thật sự.

Nhưng những lời này là từ trong miệng Vân Bắc Hàn nói ra, cô biết đây là hắn chân thật ý tưởng, bởi vì, đời trước hắn đã dùng thực tế hành động đã làm chuyện như vậy.

"Thích là đáp án ta nghiêm túc nghĩ ra, bất luận cái hậu quả gì đều có thể thừa nhận." Tô Ngôn Sơ thấp giọng nói một câu, sau đó bỗng nhiên đưa tay đi bịt kín đôi mắt Vân Bắc Hàn.
"Ân?" Vân Bắc Hàn vì bị câu trả lời của cô làm cho ngây người, sau khi đôi mắt bị che lên, có chút khó hiểu, lại vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích mà để cô che lại.

"Ta không thích ánh mắt này của ngươi, quá hung." Tô Ngôn Sơ cảm thấy, vẫn là ngoan ngoãn, manh manh, ánh mắt tựa như mắt mèo kia thật đẹp.

Vân Bắc Hàn nghe xong, không khỏi chớp chớp mắt.

Đúng rồi, cô thích ánh mắt giống như mèo nhỏ.

Tô Ngôn Sơ cảm giác hàng lông mi thật dài của hắn khẽ đảo qua lòng bàn tay của mình, có chút ngứa, gợi đáy lòng cô có chút tê tê.

Sau đó nghe được tiếng nói của hắn khàn khàn dễ nghe: "Đã không còn hung."

Tô Ngôn Sơ lấy ra tay, quả nhiên nhìn đến lấy ánh mắt sắc bén đã không còn nữa, đã đổi thành lười biếng, mang theo một tia mị hoặc.

Như là mèo con vừa mới tỉnh ngủ, không có gì tinh thần .
Tô Ngôn Sơ chỉ nhìn thoáng qua, lại vội vàng che lại mắt hắn.

"Sơ Sơ, lần này lại là làm sao vậy?" Bên trong tiếng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo vài phần nghi hoặc.

"Không có gì." Tô Ngôn Sơ rời đi ánh mắt đang nhìn về phía hắn, đồng thời cũng buông bàn tay đang che lại mắt hắn xuống.

Cô có thể nói nhìn thấy ánh mắt mang theo mị hoặc của hắn, liền muốn hôn hắn một chút sao?

Cô không dám.

-

Đến khi đi vào phủ Thành chủ, Tô Ngôn Sơ mới xuống xe ngựa.

Mới vừa xuống xe ngựa, liền nhìn đến thành chủ Bạch Sơn Lưu.

"Tiểu Ngôn nhi, ngươi lại cao hơn rồi? Còn xinh đẹp hơn rất nhiều. Chậc chậc, trên thiên hạ này, không có nữ tử nào có thể xinh đẹp hơn so với Ngôn Sơ của chúng ta ." Bạch Sơn Lưu nhìn thấy Tô Ngôn Sơ, trước sau như một nhiệt tình.

Tuy rằng cùng người này không phải rất quen thuộc, nhưng Tô Ngôn Sơ sớm đã thói quen người này đối với cô nhiệt tình.
-----

Chúc mọi người ngủ ngon