Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 9: 9: Bách Khoa Toàn Thư Về Pháp Thuật





“Tiểu Chu, khóa cửa lại.


Lâm Lăng ra lệnh xong, sau đó hắn đi vào trong phòng.

Sau khi Lang Chu nhận được mệnh lệnh, nó nhảy ngay ra khỏi túi.

Xuy!
Nhờ lực kéo từ hai sợi tơ nhện bắn ra, cánh cửa được đóng lại ngay tức khắc.

Ngay sau đó, Lang Chu nhanh chóng bò qua sợi tơ nhện và khóa cửa lại.

Tất cả động tác của nó đều vô cùng thuần thục và lưu loát.

Đối với năng lực thực hiện của Lang Chu, Lâm Lăng nở nụ cười vừa lòng.

Đi vào bên trong phòng, đột nhiên Lâm Lăng cảm thấy không khí của nơi này tràn ngập hương thơm tươi mát.

Mùi thơm này giống hệt như mùi thơm trên người Triệu Ngọc Nhi.

Cầm lấy cuốn sách trên giường, Công Phu Tiểu Dăng cũng bay ngay lên trên vai của Lâm Lăng và nhìn vào lòng bàn tay của hắn.

“Bách khoa toàn thư về pháp thuật”.

Đập ngay vào mắt là bốn chữ màu vàng.

Còn ở góc dưới cùng bên phải có một dòng chữ nhỏ.

“Trích từ bản gốc của Học viện Thiên Diễn.


Đối với dòng chữ này, Lâm Lăng cảm thấy hơi kinh ngạc.


Tuy rằng bình thường hắn rất ít khi ra ngoài, nhưng hắn cũng nghe được một số tin đồn.

Nghe nói Học viện Thiên Diễn là học viện hoàng gia của vương triều Đại Viêm, nó tương đương với cấp đại học ở kiếp trước.

Chỉ những người nào có thiên phú dị bẩm, sau khi vượt qua được bài kiểm tra, người đó mới có đủ điều kiện nhập học.

Hiện tại Triệu Ngọc Nhi đã 19 tuổi, xét về mặt tuổi tác thì nàng ta đã đáp ứng đầy đủ các yêu cầu trúng tuyển của Học viện Thiên Diễn.

Về phần tài năng và trình độ của nàng ta về pháp thuật lại càng không cần phải bàn đến.

Vì thế cách đây vài ngày, nàng ta đã nhận được thông báo nhập học từ Học viện Thiên Diễn.

Cuốn sách võ công trong bản “Bách khoa toàn thư về pháp thuật” này là do một vị quan khảo thí đã tặng cho Triệu Ngọc Nhi vào lúc đó.

Tuy rằng nội dung bên trong đó chỉ là một chút kiến thức đơn giản nhưng nó lại có giá trị vô cùng xa xỉ khi được đưa ra thị trường.

Lâm Lăng lật xem cuốn sách với vẻ mặt tò mò như thể được mở ra một thế giới mới.

Sau khi đọc xong, cuối cùng Lâm Lăng cũng hiểu được cái gọi là pháp sư không phải là ma thuật giống như trước đây hắn từng nghĩ.

Mà nó là kiểu ghi nhớ phù văn và kỹ năng huy động linh khí của trời đất để tạo thành các pháp thuật.

Vừa rồi ở trong phòng tắm, hắn đã nhìn trộm Triệu Ngọc Nhi đang tắm rửa.

Cử chỉ của mười ngón tay trên hai bàn tay nàng ta như đang nhảy múa, những cử chỉ đó chính là đang sử dụng sức mạnh tinh thần của cơ thể và phác họa ra một phù văn hệ thủy.

Đến lúc này nàng ta mới huy động linh khí của trời đất, chỉ trong nháy mắt đã tạo ra một màn sương mù bao phủ cả phòng tắm.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trong lòng Lâm Lăng chợt hiểu ra.

Phương pháp tu luyện của pháp sư chủ yếu dựa vào suy tưởng để tăng cường sự tập trung của sức mạnh tinh thần.


Sức mạnh tinh thần càng mạnh thì có thể huy động được linh khí của trời đất càng nhiều hơn.

Khi lật tới trang cuối cùng, Lâm Lăng phát hiện ra nội dung bên trong còn ghi cả cách tiến hành suy tưởng như thế nào và cả cách tu luyện sức mạnh tinh thần.

Nói một cách đơn giản đó là dừng tất cả hoạt động bên ngoài của ý thức để đạt tới trạng thái trống rỗng.

Cùng với sự tăng lên của sức mạnh tinh thần, tiến tới chính là sự kết nối với sự dao động năng lượng của linh khí đất trời để tạo nên một lực tương tác.

“Sức mạnh tinh thần càng mạnh thì lực tương tác với linh khí trời đất lại càng cao sao…Thì ra là thế.


Lâm Lăng tự ngồi thì thầm một mình, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, rũ bỏ mọi suy nghĩ rồi cố gắng thử suy tưởng.

Dưới sự ban phước của thiên phú tu luyện chung cực, Lâm Lăng nhanh chóng tiến vào trạng thái suy tưởng.

Trong khi suy tưởng, hắn cảm nhận được rõ ràng có một luồng linh khí cực mạnh đang dao động xung quanh mình.

Luồng linh khí đó vừa mênh mông lại vừa mạnh mẽ như thể hắn đang hòa mình vào đại dương và có được nguồn năng lượng vô tận.

Linh khí trời đất trong căn phòng bỗng chốc trở nên xao động.

Nếu như có cao thủ nào ở đây vào lúc này thì bọn họ nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Bởi vì lực tương tác giữa sức mạnh tinh thần và linh khí trời đất của Lâm Lăng lại hòa hợp đến không ngờ.

Loại cảm giác đó như là sự hợp nhất hoàn hảo giữa người và kiếm.

Đây chính là hiệu quả của thiên phú tu luyện chung cực.

Đồng thời trong khi suy tưởng, dựa vào thị giác của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng nhìn chăm chú vào phù văn hệ hỏa của cuốn sách pháp thuật bậc một.


Hắn nhẹ nhàng duỗi tay ra, sức mạnh tinh thần vô hình chợt như được dẫn dắt bởi ngón tay mà đi ra.

Sau đó nguồn sức mạnh tinh thần này dường như có chút không quen với động tác ngón tay của Lâm Lăng, nó từ từ phác họa ra một phù văn vật tổ.

Ý niệm của Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, chỉ thấy phù văn bắt đầu có sự thay đổi.

Đột nhiên linh khí của trời đất xung quanh tụ lại, các đường nét trên phù văn dần dần hiện ra giống như luồng không khí lại như một ngọn lửa bình thường, nó phát ra ánh sáng yếu ớt.

Ngay sau đó, ánh lửa dần mạnh lên, bất chợt ngưng tụ lại thành một quả cầu lửa.

Có lẽ dòng chữ phù văn không được chỉnh tề cho nên quả cầu lửa cũng không được to bằng quả dưa hấu giống như lời nói trên sách mà chỉ to bằng ngón tay cái.

Nhưng cho dù vậy, Lâm Lăng vẫn rất vui mừng.

Vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lâm Lăng sử dụng pháp thuật hệ hỏa, bước đầu quan trọng như thế này cũng có thể coi là bước khởi đầu thành công.

Về phần sức mạnh của quả cầu lửa, thật ra nó có thể được cải thiện thông qua nghiên cứu và rèn luyện.

“Không ngờ ta cũng có thể trở thành một pháp sư.


Lâm Lăng cố gắng kìm chế sự ngạc nhiên và mừng rỡ trong lòng mình!
Phải biết rằng ở phần mở đầu của cuốn “Bách khoa toàn thư về pháp thuật” nói qua rằng nếu như muốn học được phù văn pháp thuật thì sức mạnh tinh thần chỉ đứng thứ hai còn điểm quan trọng nhất chính là khả năng nhận thức khi tìm hiểu về dòng chữ phù văn và vận dụng được sức mạnh tinh thần.

Người có nhận thức tốt thì cũng phải mất thời gian từ một đến hai tháng.

Còn người nào có nhận thức kém thì cho dù có chăm chỉ rèn luyện tới nửa năm e rằng cũng chẳng có kết quả gì.

Đây cũng là lý do vì sao, so với chiến sĩ thì những người có thể tu luyện pháp thuật vô cùng thưa thớt, ngưỡng cửa cũng rất cao.

Ở cái thành Thiên Vũ nhỏ bé này, số lượng pháp sư lại càng hiếm hoi hơn.

Vì thế chỉ cần là người nào có thân phận pháp sư, cho dù người đó có đi tới bất cứ thành trì nào thì cũng sẽ nhận được sự kính trọng của người khác như là khách quý của các buổi yến tiệc.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài căn phòng.

Bởi vì cửa phòng bị khóa cho nên người bên ngoài hoàn toàn không thể vào được.


“Lâm Lăng, ngươi có ở trong phòng không?”
Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng ở bên ngoài phòng truyền tới.

Không cần nghi ngờ gì nữa, đó chính là giọng nói của Triệu Ngọc Nhi.

Trong lòng Lâm Lăng hơi run sợ, hắn lập tức đặt cuốn “Bách khoa toàn thư về pháp thuật” về chỗ cũ.

Vù!
Chỉ trong tích tắc, Lâm Lăng dùng đầu ngón tay búng một phát khiến cho quả cầu lửa biến mất ngay lập tức rồi đi ra mở cửa.

Hắt xì!
Khi cửa phòng được mở ra, đập vào mắt hắn chính là dung nhan tinh xảo của Triệu Ngọc Nhi, trên gương mặt có vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Vì sao ngươi phải khóa cửa phòng?”
Triệu Ngọc Nhi nhíu mày, nàng ta nhìn chằm chằm Lâm Lăng và chất vấn.

Lâm Lăng chần chừ để lộ ra nét khẩn trương, hắn nói: “Không phải trong phủ xuất hiện nhện độc sao, ta sợ nó lẻn vào trong phòng nên đã khóa phòng lại.


Không thể không nói kỹ năng diễn xuất của Lâm Lăng cùng với lý do thoái thác lúc này lại vừa thỏa đáng.

Nghe được lời này, thật ra Triệu Ngọc Nhi không hề nghi ngờ chút nào.

Ánh mắt của nàng ta khi nhìn Lâm Lăng lại lộ ra vẻ coi rẻ và khinh thường.

“Nếu như biết sớm thì ta không nên đưa hắn ta về ở rể.


Triệu Ngọc Nhi lắc đầu thở dài, trong lòng nàng ta dường như bắt đầu thấy hối hận.

Tuy Lâm gia có không ít con cháu ưu tú nổi bật nhưng đều không phải là mẫu người mà nàng ta thích.

Mục đích chính của nàng ta khi lựa chọn tên vô dụng nhất của Lâm gia không chỉ là vì nàng ta có thể khống chế trong tay mà còn là vì nàng ta muốn tiếp tục giữ sự trong trắng của mình.

Đợi cho đến khi nàng ta chính thức trở thành học viên của Học viên Thiên Diễn, nàng ta có thể lợi dụng thế lực lớn mạnh của học viện để hòa ly với Lâm Lăng.

Đến lúc đó, cho dù thế lực Lâm gia có mạnh tới đâu cũng không dám làm chuyện quá khích với Triệu phủ!