Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 861: C861: Chương 861




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Bởi vậy có thể thấy được, Vệ Quý Nguyên ở Cửu Huyền Tông cũng được coi là một đệ tử thiên tài kiệt xuất.

Dù sao thì người trong tương lai có thể trở thành Chấp Sự Trưởng thì các phương diện thiên phú chắc chắn cũng không thấp.

“Sư Tựu là vật cưỡi ta nuôi từ nhỏ đến lớn, thân như tay chân.”

Vệ Quý Nguyên vươn tay, cưng chiều sờ đầu Sư Tựu một cái, chợt nhìn về phía Lâm Lăng, mỉm cười nói: “Nể tình ngươi đang bị thương cho ngươi mượn một lần đó.”

Nói xong, một dao động linh lực tinh thuần tràn ngập khắp bàn tay hắn, trực tiếp bao phủ lấy thân thể Lâm Lăng.

Dưới sự dẫn dắt linh lực đó, cả người mềm mại của Lâm Lăng bỗng bay lên, chậm rãi bay lên lưng của Sư Tựu.

Ánh mắt hung hãn của Sư Tựu rõ ràng có một tia chán nghét. Nhưng lúc Lâm Lăng ngồi ngay ngắn trên đó, nó giống như cảm nhận được trong cơ thể hắn có một dao động năng lượng của Long Linh, cùng với máu của Hỏa Phượng.


Bản tính trước giờ cao ngạo như Sư Tựu cũng nhịn không được mà run rẩy toàn thân.

Ánh mắt hung lệ kháng cự kia trong nháy mắt hoảng sợ vạn phần, thậm chí còn chỉnh lại cơ thể để cho Lâm Lăng có tư thế ngồi thoải mái nhất.

Nhận thấy được điểm thay đổi phản ứng này, Vệ Quý Nguyên hơi kinh ngạc.

Hắn vô cùng hiểu rõ tính tình của sủng vật này, tính nết cao ngạo, nếu không phải mình gật đầu đồng ý thì người ngoài muốn tới được gần nó là điều không thể.

Không ngờ rằng, Lâm Lăng ngồi xuống lại có thể khiến nó ngoan như một con cún con, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Vệ Quý Nguyên nhìn Lâm Lăng thật sâu nhưng cũng không nói thêm gì.

“Đi.”


Sau đó giọng hắn thanh thoát nói, dẫn dắt cơ thể nó bắt đầu bay lên.

Hai cánh của Sư Tựu rung lên, nhất thời mang theo tất cả sóng gió đột ngột chở Lâm Lăng bay lên tận trời xanh.

Tốc độ cực kỳ nhanh, giống như chớp mắt một cái liền đi đi qua Vệ Quý Nguyên.

Nhưng nó vẫn theo sát chủ nhân mình, cố gắng dùng tốc độ chậm đợi chủ nhân.

Lâm Lăng ghé vào lưng thú, ánh mắt nhìn bao quát nhìn mảnh đất rộng lớn vừa quen thuộc lại xa lạ phía dưới, trong lòng cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần.

Vạn năm trước. Bản thân hắn thực sự có thể xuyên không đến thời kỳ viễn cổ hàng vạn năm trước. Hơn nữa, thân phận của mình lại biến thành cái vị ‘Lâm Thiên’ luôn là nút thắt trong lòng kia.

Nếu như đến lúc đó, thực sự không tìm được cách quay lại thế giới vạn năm trước, vậy bản thân chẳng phải phải trải qua năm tháng dài đằng đẵng mới có thể tìm lại được Đào Linh, cùng bốn vị huynh đệ sao? Nhưng mấu chốt là, tuổi thọ của hắn có dài được đến vậy không?

Nghĩ vậy, nỗi lòng phức tạp của Lâm Lăng không thể nghi ngờ là càng thêm phiền não.