Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 86: 86: Người Xa Lạ Quen Thuộc Nhất





Có lẽ do hắn tới khá sớm nên lúc này vị trí trống trong phòng học cũng còn không ít.
Vì tránh ngồi vào vị trí của người khác, Lâm Lăng trực tiếp đi đến hàng sau cùng, tùy tiện tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Không ngờ là vị trí này hắn chọn lại trùng hợp nằm ngay bên cạnh Triệu Ngọc Nhi!
Cứ như vậy, khi thời gian lên lớp tới gần, hầu như tất cả viện sinh phòng số 7 đều đã có mặt.
Mà lúc này Triệu Ngọc Nhi cũng đi vào phòng học.
“Hả? Sao hắn lại cũng ở chỗ này...”
Khi nhìn thấy Lâm Lăng, trong đôi mắt xinh đẹp của Triệu Ngọc Nhi hiện lên một tia kinh ngạc.
Nàng ta nghĩ là ảo giác nên tập trung nhìn vào.

Vẫn là khuôn mặt sáng ngời đầy ánh mặt trời, đôi đồng tử xám trắng, mái tóc dài màu đen sạch sẽ thoải mái, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Lâm Lăng!
Mà nhìn thấy Lâm Lăng lại ngồi vào vị trí bên cạnh nàng, ánh mắt Triệu Ngọc Nhi trở nên hơi phức tạp.
Rốt cuộc đêm qua hai người vừa mới hòa ly.
Lúc này Lâm Lăng lại xuất hiện ở đây, hắn có ý gì?
Chẳng lẽ hối hận, muốn nối lại lần nữa?
Triệu Ngọc Nhi bắt đầu miên man suy nghĩ, do dự có nên đi qua ngồi xuống hay không.
Tuy nàng là thê tử bị Lâm Lăng vứt bỏ, nhưng cũng có sự dè dặt của một thiên kim tiểu thư.
“Không còn chỗ nữa...”

Ánh mắt Triệu Ngọc Nhi lướt qua khắp nơi, phát hiện trừ vị trí ban đầu ra thì chỗ ngồi trong phòng đều đã có người rồi.
Lúc này Lâm Lăng cũng nhận ra sự tồn tại của Triệu Ngọc Nhi.

Nhưng vẻ mặt của Lâm Lăng vẫn rất bình tĩnh.

So với Triệu Ngọc Nhi có vẻ hơi xấu hổ thì hắn càng tự nhiên phóng khoáng.
Triệu Ngọc Nhi hít sâu một hơi, ngực phập phồng lên xuống, nàng lập tức bước về hướng Lâm Lăng.
“Phải công nhận là hai người này thật có duyên, cũng thú vị lắm.”
Thấy thấy tình cảnh này, khóe miệng Tần Vũ hiện lên một ý cười.
Nhìn vẻ mặt hắn như đang xem diễn.
“Nhường chỗ một chút.” Khi đi đến gần đó, Triệu Ngọc Nhi nhẹ nhàng nói.
Chỗ ngồi của nàng nằm ở bên trong, cần đi vòng qua trước người Lâm Lăng.
Lâm Lăng hiểu ý, lập tức thu chân lại rồi đứng dậy, nhường ra một không gian tương đối rộng.
Khi lướt qua Lâm Lăng, tứ chi họ hơi chạm vào nhau, trái tim Triệu Ngọc Nhi khẽ rung động.
Trong cánh mũi truyền đến mùi thơm cơ thể quen thuộc kia, lúc này tuy Lâm Lăng rất bình tĩnh, nhưng cũng cảm thấy hơi kỳ dị.
Hai người đã từng ngủ chung trong một gian phòng.
Mà hiện tại lại đường ai nấy đi.
Hiện trạng lúc này giữa Lâm Lăng và Triệu Ngọc Nhi giống như người xa lạ quen thuộc nhất, cả hai hiểu nhau rất rõ.
Sau đó, hai người ngồi xuống vị trí gần nhau nhất gần như cùng một lúc.
“Sao ngươi lại tới đây?” Triệu Ngọc Nhi hơi cúi đầu, nhịn không được dò hỏi.
Lâm Lăng thản nhiên nói: “Có hứng thú nên tới đây học tập chút tri thức pháp thuật.”
“À.” Triệu Ngọc Nhi khẽ gật đầu, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút ảm đạm, sau đó im lặng không nói tiếng nào.
Thì ra...!Hắn cũng không phải đến vì mình.
Triệu Ngọc Nhi đột nhiên giật mình vì suy nghĩ này.
Ta làm sao vậy?
Nàng lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Trước kia, khi gia tộc ép buộc liên hôn, sở dĩ lựa chọn Lâm Lăng để ở rể, chẳng qua là vì Triệu Ngọc Nhi chưa tìm được người đàn ông thật sự yêu thích.
Cho nên vì ích lợi của Chu gia, nàng đành lui một bước mà lựa chọn Lâm Lăng mù lòa.

Ít nhất nàng sẽ không mất đi trinh tiết trong đêm động phòng hoa chúc và cuộc sống hôn nhân ngày sau.
Từ khi nhận được danh sách tuyển thẳng của học viện Thiên Diễn, nàng vốn nghĩ rốt cuộc mình cũng được giải thoát, đồng thời có ý dùng một vài lời nói nhục mạ để buộc Lâm Lăng xóa bỏ quan hệ phu thê giữa hai bên.

Không ngờ sau thời gian ở chung gần đây, nàng lại phát hiện không biết từ khi nào mà mình đã sinh ra tình cảm khác thường nào đó với Lâm Lăng.
Đêm qua khi Lâm Lăng nhắc đến chuyện hòa ly, cảm giác này mới hoàn toàn bùng nổ trong lòng Triệu Ngọc Nhi.
Bên cạnh, Lâm Lăng rất tự nhiên mà ngồi ngay ngắn, cũng không đi nghiền ngẫm suy nghĩ trong lòng Triệu Ngọc Nhi.
Hắn chỉ biết mục đích hôm nay tới đây là hấp thu càng nhiều tri thức phù văn pháp thuật.
Chỉ khi nào mạnh lên thì mới có năng lực tự tìm kiếm cách trị liệu cho đôi mắt.

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, đây là kinh nghiệm Lâm Lăng tổng kết được sau khi trải qua hai đời làm người.
Lúc này, hắn nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp trưởng thành đi vào phòng học.
Thiếu phụ xinh đẹp này có một mái tóc dài đen nhánh, dáng người đầy đặn, lộ ra một khí chất chín chắn quyến rũ.

Đó chính là vị đạo sư còn lại phụ trách sát hạch với Ngô Trì vào hôm qua, tên là Thu Vân.
Vừa tiến đến thì ánh mắt Thu Vân đã nhìn quét qua, lập tức phát hiện Lâm Lăng ngồi ở hàng phía sau.
Lâm Lăng đến đây cũng không xin trước, vì thế Thu Vân đạo sư rất kinh ngạc.
“Lâm Lăng, có phải ngươi đi nhầm chỗ không?” Thu Vân dò hỏi, thái độ cũng không nghiêm khắc, trên mặt mang theo ý cười.
Cho dù là ở nơi nào thì đạo sư cũng thích những học sinh có tư chất thông minh, nàng cũng như thế.
Lâm Lăng có được thiên phú tu luyện chung cực, chỉ cần năng lực lĩnh ngộ ở trình độ bình thường thì tài năng trên phương diện phù văn pháp thuật của hắn sẽ vượt qua bạn cùng lứa tuổi.
“Gần đây ta có chút hứng thú với pháp thuật, cho nên muốn tới đây nghe một khóa.”
“Nếu Thu đạo sư không đồng ý thì ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không quấy rầy cô giảng bài.”
Lâm Lăng đứng dậy, hắn nói rất ngắn gọn rõ ràng, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người trong phòng.
Nhưng nghe Lâm Lăng có hứng thú ở phương diện này, đôi mắt xinh đẹp của Thu Vân lập tức sáng ngời.

Nàng nhớ rõ lần trước, Lâm Lăng từng nói muốn kiểm tra bằng cả hai tấm bia đá thiên phú.

Nhưng cuối cùng, sau khi hắn bày ra dị tượng thiên địa của thiên phú tu luyện chung cực, gây nên sự chấn động quá lớn, thu hút cả viện trưởng đại nhân đến, vì thế đợt kiểm tra thiên phú pháp thuật sau đó không thể tiến hành được nữa.
Nếu không thì sao Lâm Lăng lại bị điện Huyền Vũ giành đi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Thu Vân càng tươi đẹp, vội vàng nói: “Ngươi muốn học thì có thể tới vào bất cứ lúc nào.”
Nghe vậy, Lâm Lăng lập tức thầm vui vẻ.
Không ngờ mỹ nữ đạo sư này dễ nói chuyện như thế.
“Người mù cũng muốn học phù văn? Vậy phải học thế nào?” Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trào phúng châm chọc lại đột nhiên vang lên trong phòng.
Sau khi giọng nói này vang lên, mọi người mới ý thức được, tuy Lâm Lăng có thiên phú đỉnh cao, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng.
Hắn là một người mù.
Tu luyện phù văn pháp thuật rất khác với chiến sĩ, chiến sĩ chỉ cần rèn luyện thân thể là được.
Có thể nói vẽ ra đồ đằng phù văn lôi kéo linh khí tự nhiên trong trời đất là điều căn bản nhất, chủ yếu nhất.

Nhưng đôi mắt không nhìn thấy cái gì thì làm sao có thể bắt chước luyện tập phù văn huyền ảo phức tạp kia.
“Trừ phi hiện tại ngươi vẽ ra được một phù văn, nếu không chúng ta cũng không rảnh lãng phí thời gian với tên tàn tật như ngươi.” Sau đó tiếng cười nhạo kia lại vang lên lần nữa.
Tần Vũ nhíu mày, nhìn về phía người nọ.
Hắn cũng không xa lạ gì với người này, gã tên là Chu Phúc Kim, ngoài hình béo ú, đầy mặt dầu mỡ.
Cha của gã là một vị quan viên Lại Bộ tứ phẩm trong triều, ỷ vào gia thế nên sắp xếp cho gã đi cửa sau tiến vào học viện Thiên Diễn.