Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 789: C789: Chương 789




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Chuyện này làm vẻ mặt Lâm Lăng không khỏi hiện đầy nét bất đắc dĩ.

Làm sao hắn có thể không biết, ba huynh đệ đang lo lắng cho an nguy của hắn mới chạy tới.

"Quên đi, trước tiên tìm bảo vật quan trọng hơn." Khóe miệng Lâm Lăng khẽ mím, hạ quyết tâm.

Lúc này thân hình hắn nhảy từ trên cây xuống, trực tiếp hóa thành một tia sáng, nhanh chóng lướt về phía khu di tích Viêm Phượng cung.

Trong lúc đó, Lâm Lăng cũng gặp được đệ tử thân truyền của cửu đại Điện Tông.

Những thanh niên tài tuấn kia, vẻ mặt mỗi người kiêu căng ngập trời. Hắn cũng không chủ động tiến lên chào hỏi, hay hoá thân thành "gà mẹ" thông báo chuyện có ngoại tộc.


Những người tới đây vẫn mang mục đích chính là đi tìm bảo vật, đương nhiên sẽ không tin tưởng chuyện người ngoài nói.

Đến lúc đó, chẳng những không đạt được chỗ tốt, ngược lại còn có thể bị người ta nghi ngờ châm biếm. Đây là chuyện có cố làm hết sức vẫn không đạt được kết quả gì.

Lâm Lăng cũng không thèm quan tâm tới sống chết của bọn họ cho lắm.

Cho nên trước mắt, chỉ có tìm được bảo vật mới là chuyện quán trọng nhất!

Trong lúc chạy trốn, Lâm Lăng dường như cảm ứng được cái gì đó, đột nhiên trong lòng khẽ động.

Tiếp theo, ánh mắt của hắn chợt liếc về phía bắc. Ở đó, có một ngọn núi cao hàng trăm mét.


Trên núi, các loà kiến trúc được xây dựng vờn quanh thân ngọn núi, hơn nữa còn có không ít cổ tháp tu luyện đứng sừng sững.

Từ quy mô của nó có thể đoán được đây là khu vực quan trọng trong Viêm Phượng cung.

Hơn nữa, càng tiếp cận nơi đó, Linh Anh trong cơ thể Lâm Lăng dao động càng lúc càng mãnh liệt.

Động tĩnh này, chắc chắn nơi đó có tồn tại một loại bảo bối nào đó lôi kéo Linh Anh của hắn!

Ánh mắt Lâm Lăng rung động, linh lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, tốc độ di chuyển đột nhiên tăng vọt, nhanh chóng lướt về phía ngọn núi hùng vĩ kia.

Khi bước vào khu vực ngọn núi, Lâm Lăng lập tức nhận ra từng đạo ánh mắt cảnh giác chiếu tới từ các góc khác nhau. Những ánh mắt kia, đều xuất phát từ những người đi tới nơi này trước.

Nhưng mà, mọi người cũng không quấy rầy lẫn nhau, từng người đều ăn ý tán ra khắp nơi trên núi hoang tìm bảo vật.

Hơn nữa ngọn núi này đã bị một ít hung thú cường đại chiếm giữ, vì để ứng phó kịp lúc khi hung thú tập kích, có ai thừa sức đâu mà đi gây sự với những người khác.