Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 702: C702: Các ngươi còn ngơ ra làm gì




Sắc mặt Ngô Phong liên tục thay đổi, sao lại nhìn ra được ‘Đứa con giả’ này đang tính kế mình.

Oanh ——!

Nhìn thấy ‘Con trai’ sắp bỏ mạng trong tay Lâm Lăng, rốt cuộc ông ta cũng không bình tĩnh được nữa.

“Nâng quan tài đến Điện Tông, chúng ta bị đen đủi thì thôi, hiện tại còn dám ngang nhiên khinh nhục đệ tử trong tông, quả thực không coi luật lệ ra gì!” Ngô Phong hừ lạnh một tiếng.

Bàn tay ông ta thò ra, linh lực hùng mạnh khủng bố lập tức hóa thành một bàn tay màu đen, đột nhiên giáng xuống.

Phanh!

Đối mặt với thế công của cường giả bậc sáu Thánh Vực, phân thân ma ảnh lập tức nổ thành một luồng sương đen ngay tại chỗ.

Vèo ——!


Nhưng giây tiếp theo, lại có một phân thân ma ảnh đột nhiên thoáng hiện.

Kiếm khí sắc bén trực tiếp bổ vào người Viêm Hoằng Nghị ngay dưới mí mắt Ngô Phong, kiếm khí kích động, chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ vang lên, màn hào quang hộ giáp ngoài thân thể Viêm Hoằng Nghị lập tức chấn động kịch liệt.

Cả người hắn ta bị sức mạnh khủng bố đó đánh bay, nện mạnh xuống thềm đá lôi đài.

“Phụt!”

Tuy thân thể Viêm Hoằng Nghị không chịu vết thương gì, nhưng lực tác động khủng bố kia khiến khí huyết trong cơ thể cuộn trào, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy con mình bị hà hiếp như vậy, Ngô Phong nổi giận, sắc mặt ông ta sa sầm xuống rồi biến thành xanh mét.

Ai cũng biết ‘Ngô Hoằng’ là con ông ta, ngay cả điện chủ các điện nhìn thấy cũng phải nể thân phận trưởng lão hộ điện mà kính ba phần.

Nhưng hiện tại, con trai ông ta lại bị một chấp sự áo trắng nho nhỏ ngang nhiên đánh đập ngay trước mắt mình, Ngô Phong xưa nay luôn ngồi trên cao, sao lại nuốt trôi cục tức này được.


Lửa giận đã hoàn toàn lấn áp nghi ngờ trước đó trong lòng ông ta, thậm chí còn cảm thấy sở dĩ Viêm Hoằng Nghị lỗ mãng ra tay trước với Lâm Lăng là vì muốn thể hiện trong sạch, cho dù chết cũng không tiếc!

Nghĩ vậy, trong lòng Ngô Phong vô cùng xúc động, cuối cùng vẫn rơi vào khổ nhục kế của Viêm Hoằng Nghị.

“Người này biết pháp còn phạm pháp, ngang nhiên khiêu khích uy nghiêm của Hắc Ám Điện Tông.” Ngô Phong híp hai mắt lại, giọng nói đột nhiên trở nên âm trầm: “Hôm nay lão phu phải thay mặt Chấp Sự Đường thanh lý môn hộ!”

“Lão tạp chủng như ngươi mà cũng xứng thay mặt Chấp Sự Đường à.” Giọng nói của Lâm Lăng mang theo trào phúng không chút che giấu.

Sau đó thân thể hắn đột nhiên xoay chuyển, trực tiếp lao về hướng Viêm Hoằng Nghị, Phệ Long Kiếm trong tay tràn ngập khí đen nồng đậm.

“Các ngươi còn ngơ ra làm gì, bắt lấy hắn!” Ngô Phong gầm lên một tiếng, ra lệnh cho mười mấy tên đồ đệ thân truyền phía sau.

Tuy trúng khổ nhục kế của Viêm Hoằng Nghị, nhưng tên cáo già này cũng không ngốc, vẫn để lại một con đường lui, cũng không tính tự mình động đao.

“Phanh!”

Tiếng nói tràn ngập sát ý của Ngô Phong vừa dứt thì mười mấy tên đệ tử thân truyền lập tức mang vẻ mặt dữ tợn, giống như đại bàng chụp mồi mà vồ về hướng Lâm Lăng.

Linh lực hùng hồn bùng nổ trên người bọn họ, đa số họ đều đã đạt tới tu vi bậc ba Thánh Vực trở lên.

Thấy thế, đôi mắt Viêm Hoằng Nghị sáng ngời, không cố tình ngụy trang nữa mà vội vàng lui nhanh, lao về hướng đông đảo đệ tử thân truyền đang chạy đến từ phía sau.