Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 408: C408: Chương 408




“Lễ chúc mừng?” Khóe miệng Tần Vũ khẽ nhếch, nói thẳng không kiêng dè: “Học viện Võ Lăng có lòng tốt như vậy?”

Lâm Lăng vẫn rất bình tĩnh, dùng đầu ngón chân cũng biết đối phương đang ấp ủ ý định trả thù vì bọn họ giết chết ba người dự thi của học viện Võ Lăng trên đài chiến đấu!

“Đây là ý tốt của viện trưởng đại nhân chúng ta, nếu các ngươi không tham dự tức là không nể mặt học viện Võ Lăng.” Người đàn ông trung niên âm trầm cười, trong giọng nói mang theo uy hiếp rõ ràng.

Nghe vậy, trừ bốn huynh đệ bọn Lâm Lăng ra thì các viện sinh và Triệu Ngọc Nhi của học viện Thiên Diễn đều lộ ra vẻ mặt căng thẳng.

Nơi đây là địa bàn của học viện Võ Lăng, nếu thật sự không nể mặt họ thì không khác gì cho đối phương cái cớ để tìm đến gây sự!

Đám người xung quanh đều rời đi, hoặc là ở lại xem náo nhiệt.

Bọn họ biết rõ thế lực học viện Võ Lăng hùng mạnh thế nào, từ khoá trước tới nay, không biết có bao nhiêu viện sinh của họ được Điện Tông lựa chọn, các loại tài nguyên cũng cuồn cuộn không ngừng đổ vào.

Trải qua nhiều năm thẩm thấu, hiện giờ gần như chỗ nào trong Cửu Đại Điện Tông cũng có thành viên của học viện Võ Lăng.


Lúc này Ứng Nguyên Tử cũng tâm như gương sáng, lấy tu vi nửa bước Thánh Vực hiện tại của ông ta, muốn an toàn rút lui cũng không phải chuyện khó, nhưng đám viện sinh mà ông ta dẫn theo lại không thể trốn được.

“Làm phiền ngươi chuyển lời cho Khương viện trưởng, lão phu nhận lấy lòng tốt của hắn.” Ứng Nguyên Tử rất khách sáo, không ấm không lạnh mà nói: “Ngày sau rảnh rỗi thì học viện Thiên Diễn chúng ta sẽ đến cửa nói lời cảm tạ, cáo từ.”

“Đi!”

Nói xong, ông ta vung tay áo lên, sau đó dẫn bọn Lâm Lăng vội vàng rời đi, tiếp tục nán lại nơi này chỉ tăng thêm nguy hiểm mà thôi.

Nhìn chằm chằm bóng dáng đám người Lâm Lăng rời đi, ánh mắt người đàn ông trung niên thật lạnh lùng, cũng không ra tay ngăn cản.

Lần này ông ta chỉ phụ trách truyền lời, huống chi lấy sức của một người ông ta thì dù ra tay cũng không có tác dụng gì cả. Sau đó, người đàn ông trung niên lấy ra một bùa truyền âm, thấp giọng lẩm bẩm, hình như đang hội báo tin tức.

..


Trên con đường bên ngoài quảng trường, dưới sự dẫn dắt của Ứng Nguyên Tử, bọn Lâm Lăng đã xuyên qua đám người vây xem, đi đến một khách điếm gần đó.

Ma thú phi cầm của học viện Thiên Diễn được gửi vào thú lều trong đó.

Thành phố Võ Lăng cách vương triều Đại Viêm khá xa, nhưng người có khả năng phi hành trong chuyến đi này của học viện Thiên Diễn chỉ có Ứng Nguyên Tử, Lâm Lăng và Tần Vũ.

Những người khác vì tu luyện võ học khác nhau nên căn bản không thể ngự không phi hành trước khi đạt tới Thánh Vực. Cho nên ma thú phi cầm cực kỳ quan trọng trong việc giúp họ rời khỏi thành phố Võ Lăng.

Lúc này, trong khách điếm, Tiểu Bạch đang ngủ gà ngủ gật trong một gian phòng thì đột nhiên ngẩng đầu, cái mũi ngửi ngửi trong không khí. Từ khi Lâm Lăng tiến vào chiến trường viễn cổ để so đấu, nó vẫn luôn chờ ở chỗ này.

“Lão đại.” Ánh mắt Tiểu Bạch lập tức chớp động, hiển nhiên đã ngửi thấy khí tức đặc trưng của Lâm Lăng.

Nó lập tức đội mũ lên, trực tiếp lao ra ngoài từ cửa sổ, sau đó đáp xuống đất, đúng lúc xuất hiện trước mặt bọn Lâm Lăng.

“Tiểu Bạch.” Đôi mắt Lâm Lăng sáng ngời, mở hai tay ra, sau đó ôm lấy Tiểu Bạch đang nhào đến.

Nhiều ngày không gặp, hắn mơ hồ cảm giác khí tức của Tiểu Bạch tăng lên không ít so với trước kia. Dựa theo xu thế hiện giờ, có lẽ không bao lâu nữa Tiểu Bạch có thể chính thức tiến vào thời kỳ thành niên để lột xác.

Sau đó, đám người Lâm Lăng bước vào cửa nhà trọ, cảnh tượng trước mắt lập tức làm bọn họ biến sắc.