Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 230: 230: Sản Nghiệp Thuốc Lá





Ban đêm, trong đại sảnh, mấy chục sọt lá thuốc lá được sắp hàng ngay ngắn trước mặt Lâm Lăng.
“Lĩnh Chủ đại nhân, bởi vì thời gian có hạn nên hiện giờ chỉ ngắt được nhiêu đây thôi.” Bạch Lân khom mình hành lễ và nói: “Trong dãy núi có ba ngọn núi đều mọc đầy loại thực vật này, gần như hái mãi không hết.”
Nghe vậy, Lâm Lăng lập tức vui vẻ trong lòng, có nhiều cây thuốc lá như vậy cũng đỡ tốn công gieo trồng bồi dưỡng.
Sau đó Lâm Lăng vung tay lên, sức mạnh tinh thần nhanh chóng lan tràn, trực tiếp thu hết những sọt lá đã được hái kia vào nhẫn không gian.
Ở kiếp trước, công việc đầu tiên của hắn chính là ở một nhà xưởng thuốc lá.
Nói một cách đơn giản, chính là xưởng tư nhân chế tạo thuốc lá giả, tuy rằng thời gian làm việc không dài, nhưng cũng đã biết rõ công nghệ trong đó.
Bởi vì là hành vi trái pháp luật nên sau khi từ chức, hắn cũng không tự mình gây dựng sự nghiệp.

Hắn biết, chế tạo thuốc lá sợi cần có tất cả năm công nghệ bao gồm: Lựa chọn lá dùng được, dùng dao cắt thành sợi, khuấy thêm hương, sấy sợi thuốc lá và bỏ vào bình lên men.
Bốn công nghệ đầu cũng không khó, phiền phức nhất chính công nghệ cuối cùng, cũng tức là lên men.
Họ cần tiến hành đóng kín ủ sợi, chu kỳ kéo dài khoảng một tháng, thời gian dài nên hiệu suất quá chậm.
Cho nên Lâm Lăng tính áp dụng lên men theo cách nhân tạo, hắn vận dụng trận pháp phù văn, thay đổi độ ẩm nhiệt độ trong môi trường ủ, giúp sợi thuốc lá nhanh chóng được lên men.
Chỉ cần hai ngày là có thể phơi khô hưởng thụ.

Còn giấy gói thuốc cũng không khó xử lý, cứ cho thợ giấy điều chỉnh độ dày trang giấy đến mức mỏng nhất là được.

Để tăng thêm tính đa dạng sản phẩm và hiệu quả chi phí, thậm chí Lâm Lăng còn tìm ra một vài khúc gỗ lim quý hiếm để tự chế ra vài loại tẩu, quần thể người tiêu thụ chủ yếu nhằm vào các ông lớn quý tộc xã hội thượng lưu.
Hơn nữa, cái tẩu càng tiện hơn điếu thuốc nhiều, nhét sợi thuốc lá vào phần đuôi rồi châm lửa lên là có thể hưởng thụ.
Cứ như vậy, bốn ngày sau, nhóm sản phẩm thử nghiệm đầu tiên của Lâm Lăng cũng xem như hoàn thành.
Phủ Lĩnh Chủ, ở sảnh ngoài.
Các nhân vật cao tầng là Bạch Lân, La Hán, Đạt Vũ được Lâm Lăng triệu tập nên đều tập hợp ở chỗ này.
“Lĩnh Chủ đại nhân đang làm cái gì?”
Lúc này, bọn họ rất khó hiểu mà nhìn chằm chằm Lâm Lăng, hắn đang dùng một tờ giấy mỏng để cuốn sợi lá khô lại.

Chỉ thấy vẻ mặt hắn hết sức trang trọng, thong thả ung dung mà cuốn chúng lại thành một cái que nhỏ, dài chừng ngón tay.
“Đã xong.”
Lâm Lăng nhếch miệng cười, giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mới, rất vui sướng mà thưởng thức điếu thuốc trong tay.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú kỳ dị của mọi người, hắn gấp không chờ mà châm lửa phần đuôi điếu thuốc.
Lâm Lăng khẽ cắn răng, chậm rãi hút một ngụm.
Chỉ thoáng chốc, một mùi nicotin đã lâu không được tận hưởng tràn vào phổi thông qua cổ họng, sau đó Lâm Lăng khẽ mở môi, một làn khói trắng phà ra từ trong đó.
Trong cảm nhận của bọn Bạch Lân, vẻ mặt hít mây nhả khói này khá giống đang chơi đùa.

“Chính là mùi vị này, quá đã!”
Lâm Lăng cảm nhận được mùi thuốc lá còn lưu lại trong khoang miệng, nhịn không được lại rít một hơi, mặt đầy hưởng thụ.
Thấy thế, vẻ mặt của mọi người càng cổ quái.
Cái thứ này còn có thể hút vào cơ thể sao?
“Lĩnh Chủ đại nhân, ta có thể thử không?” Bạch Lân không đè nén được tò mò trong lòng, lập tức đi lên trước và hỏi xin.
“Được, dựa theo cách làm vừa rồi của ta, tự cuốn một điếu thử xem.” Lâm Lăng thản nhiên cười.
Bạch Lân cũng không dám để Lĩnh Chủ đại nhân làm giúp, lập tức tự bắt tay làm.
Chỉ chốc lát sau, một điếu thuốc đã được hắn ta chế tạo ra, sau đó hắn châm lửa.
“Nhẹ nhàng thôi, hít khói thuốc vào trong miệng, từ cổ họng cho xuống phần phổi.” Lâm Lăng giảng dạy bên cạnh: “Sau đó dùng miệng hoặc lỗ mũi của ngươi, nhẹ nhàng thở ra là được.”
Nghe vậy, Bạch Lân gật đầu, sau đó bắt đầu thử làm theo từng bước Lâm Lăng đã nói, nhưng khi hắn ta hít khói thuốc vào thì lập tức cảm thấy khoang miệng khô ran.
Ngay sau đó, cổ họng Bạch Lân bỗng co rút lại giống như sặc nước, lập tức ho lên sù sụ.
Thấy thế, sắc mặt đám người La Hán bên cạnh lập tức thay đổi, ấn tượng đối với thuốc lá cũng bắt đầu sinh ra một chút bài xích.
“Vừa rồi ngươi hút quá mạnh, chậm một chút, cảm nhận cảm giác do nó mang đến đi.” Lâm Lăng thản nhiên cười, cũng không cảm thấy bất ngờ gì vì chuyện này.
Kiếp trước lần đầu tiên hút thuốc, hắn cũng bị y như vậy, nhưng sau đó lại vượt qua sự bài xích ban đầu, dần dần yêu thích mùi vị của nicotin.
Khi nhàm chán thì hút một điếu, thất tình cũng xử một điếu, hưng phấn thì càng phải hút để vui sướng hơn.

“Ngươi hút nó xong thì sẽ biết sự tuyệt vời của nó.” Lâm Lăng khẽ nhướng mày, nói như đang ra lệnh.
“Cái này...”
Bạch Lân vừa khôi phục thì nghe Lĩnh Chủ đại nhân lại muốn mình thử, hắn ta lập tức hơi giật mình.

Nhưng ngặt nổi không thể cãi lệnh của Lĩnh Chủ, Bạch Lân đành căng da đầu, lại thử lần nữa, lần này lực hút của hắn ta giảm bớt rõ ràng.
Hắn ta chậm rãi, nhẹ nhàng hút vào trong cơ thể.
Chỉ thoáng chốc, Bạch Lân lập tức cảm giác được, dưới sự ảnh hưởng của loại khói đặc thù này, đầu óc hắn ta bắt đầu xuất hiện cảm giác mê mang.

Cảm giác này rất kỳ diệu, cứ như lướt đi trên mây, chút lưu luyến không nguôi chợt nảy lên trong lòng.
Bạch Lân hơi kinh ngạc, nhịn không được lại hút một ngụm, tiếp tục cảm nhận hương vị khác thường này.
Mấy phút sau, hắn ta ngạc nhiên phát hiện hương vị kỳ lạ này như có thể giảm bớt áp lực, đột nhiên cảm thấy thật thả lỏng.
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười, hỏi: “Thế nào?”
“Đã ghiền.” Bạch Lân lộ ra vẻ mặt thích thú, phát ra một tiếng cảm thán từ đáy lòng.
Lúc này biểu cảm trên mặt hắn ta hoàn toàn không còn sự bài xích như lúc nãy.
Sau đó Bạch Lân như ý thức được cái gì, mừng rỡ nhìn về phía Lâm Lăng và nói: “Lĩnh Chủ đại nhân, nếu như có thể đẩy thứ này ra thị trường, nhất định sẽ gây nên một trận gió lốc trong giới thương nghiệp!”
Lâm Lăng cười khẽ gật đầu: “Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta bảo ngươi nếm thử.”
“Nếu có thể mở ra một chuỗi cung ứng trong thị trường thì sẽ vực dậy kinh tế của lãnh địa chúng ta, hơn nữa phương diện chi phí lợi nhuận cũng rất khả quan.”
Khi nói chuyện, trong mắt Lâm Lăng hiện ra sự tự tin không chút che giấu.

“Lĩnh Chủ đại nhân, để ta thử xem.”
“Ta cũng muốn!”
“Còn có ta...”
Nghe thấy đánh giá của hai người Lâm Lăng và Bạch Lân, đám người La Hán và Đạt Vũ lập tức cảm thấy rất hứng thú.
Bọn họ vội đi đến, mỗi người đều tự động cuốn ra một điếu thuốc rồi trực tiếp châm lửa.
Trong đại sảnh lập tức vang lên một loạt tiếng ho khan.
Bởi vì có vết xe đổ của Bạch Lân nên mọi người cũng nhanh chóng tìm được phương pháp, họ thong thả hít vào.
Không bao lâu sau, vẻ mặt mọi người bắt đầu sinh ra thay đổi.

Bọn họ không khỏi cảm thấy hơi bay bổng dưới ảnh hưởng của nicotin trong lần đầu tiên hút thuốc.
“Mới đầu hơi khô cổ, nhưng càng hút thì càng nghiện.” La Hán kinh ngạc, ánh mắt lập loè nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, kích động nói: “Lĩnh Chủ đại nhân, thứ ngài chế tạo ra tên là gì vậy?”
Lâm Lăng cười khẽ và nói: “Nó tên là thuốc lá.”
“Trừ cách dùng giấy cuốn ra thì còn có thể dùng loại tẩu này.”
Khi nói chuyện, Lâm Lăng lấy ra năm sáu cái tẩu đủ mọi kiểu dáng mà mình chế tạo, cũng nói ra quan điểm kinh doanh trước đó đã suy nghĩ.
Nghe xong, mọi người đều vỗ tay khen ngợi, sôi nổi tán thành ý tưởng của Lâm Lăng.
Cứ như vậy, sau khi hội nghị kết thúc, rốt cuộc sản nghiệp chế tạo thuốc lá cũng chính thức được khởi động!