Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 158: 158: Lấy Vật Qua Không Trung





Nhìn thấy Lâm Lăng không bị trúng kế khích tướng mà thẹn quá hóa giận, hai mắt Viêm Hoằng Nghị híp lại, ánh mắt bất thường nhìn chằm chằm người trước mắt.

Hắn cảm thấy đối thủ hôm nay gặp phải, so với những người trước đó cực kì khác biệt, giống như một mãnh thú khó có thể thuần phục.

Đối với điều này, trong lòng Viêm Hoằng Nghị không khỏi dâng lên một sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

“Tiểu tử, ngươi cho rằng chỉ dựa vào Phù Khôi Thú, là ngươi có thể ngăn cản được sức mạnh của ta sao?”
Khóe miệng Viêm Hoằng Nghị nổi lên một tia cười lạnh.

Khi nói chuyện linh lực tỏa ra trên người hắn, trước ngực như xuất hiện một hố đen lớn.

“Đây là….


Lâm Lăng hơi giật mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hố đen kia.

Từ trong căn động tối đó phát ra một nguồn năng lượng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng một lực Thôn Phệ vô cùng quen thuộc.

Hiển nhiên là công pháp tu luyện của Viêm Hoằng Nghị cùng một loại với hắn.

Là Thôn Phệ Tinh Không!
Nhận ra điểm này, biểu cảm của Lâm Lăng ngay lập tức trở nên cảnh giác.

Hắn vô cùng hiểu rõ, chiêu Thôn Phệ này vô cùng tà ác và bá đạo, một khi bị hố đen Thôn Phệ nuốt vào, chỉ sợ đến xương cũng không còn.

Hơn nữa, từ bên ngoài nhìn vào, Viêm Hoằng Nghị thi triển hố đen Thôn Phệ kia rõ ràng còn lợi hại hơn so với hắn.


Chẳng lẽ tên này đã tu luyện được hoàn chỉnh Thôn Phệ Tinh Không rồi sao?
Trong lúc tâm trí Lâm Lăng rối bời, Viêm Hoặc Nghị cũng không thi triển thế công, mà ngược lại bỗng nhiên vươn một tay ra, đút vào bên trong hố đen thăm dò.

Bất chợt, một màn quỷ dị xuất hiện.

Thấy Lang Chu cưỡi Công phu Tiểu Dăng, hai chúng nó đã thành công lấy được la bàn luân hồi.

Mà lúc muốn bay khỏi đó, bỗng dưng một lỗ đen xuất hiện giữa không trung.

Một luồng lực hút mạnh mã trong nháy mắt giống như lốc xoáy, muốn nhanh chóng nuốt đám Công Phu Tiểu Dăng vào bên trong.

Có điều, lực Thôn Phệ không nằm ở hai con thú đó, mà nằm ở trên la bàn luân hồi.

Nếu Lang Chu chúng nó không bỏ la bàn luân hồi ra, thì chắc chắn sẽ cùng bị hút vào trong lỗ đó.

“Tiểu Dăng, tiểu Chu!”
Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống.

Ngay lập tức, lòng hắn khẽ động, bỗng nhiên Phù Khôi Thạch Thú mạnh bạo đứng lên, nhằm về phía Viêm Hoằng Nghị cách đó tầm mười trượng.

Vút——!
Nhưng mà lúc này, một mũi tên lửa đột nhiên cắt ngang chân trời bắn lên người Phù Khôi Thú.

Bụp!
Sau khi mũi tên lửa bắn trúng mục tiêu, ngay tức khắc nổ tung ra, ngọn lửa đáng sợ trực tiếp nổ cho Phù Khôi Thú bay ngược ra sau.

Cuối cùng, cơ thể khổng lồ của Phù Khôi Thú, dừng lại ở trong đám quân đội đang giao chiến, đè chết không ít binh lính.


Nhưng cơ thể của Phù Khôi Thú không phải là da thịt tầm thường, dưới sự đốt cháy của ngọn lửa, tuy phía bên phải cơ thể nó là một mảng cháy đen, nhưng cũng không chịu ảnh hưởng lớn nào.

Chỉ cần nguồn năng lượng bên trong cơ thể không bị hư hại, thì chiến lực của nó vẫn cường hãn như cũ.

“Lôi Mông?!”
Lâm Lăng rùng mình, ánh mắt lập tức nhìn về phía phóng mũi tên đến,
Thấy trên tường thành bên cạnh đài cao có một người đàn ông cường tráng mặc giáp quân phòng thủ của thành phố.

Chiếc cung tên đỏ thẫm mơ hồ tỏa ra một luồng khí chứa ngọn lửa nóng rực.

Tuy rằng trên mặt người nọ, cũng đang đeo mặt nạ giống hắn, nhưng Lâm Lăng vừa nhìn liền nhận ra ngay lập tức.

Người này, chắc chắn là Lôi Mông!
Bởi vậy, chiếc mặt nạ trên mặt của Lôi Mông, cũng là thể hiện hắn không muốn bị hai người Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc nhận ra.

Hoặc đúng hơn là không biết phải đối diện với bọn họ như thế nào.

Còn về Lâm Lăng, cho tới bây giờ Lôi Mông cũng không biết, thực ra cái tổ chức thích khách Minh Các chính là cấp trên của hắn!
Đối với điều này, Lâm Lăng nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên một sự phức tạp.

Rõ ràng là hắn cũng không ngờ tới, lại có một ngày hắn sẽ cùng với Lôi Mông huynh đệ tương tàn.

Thân phận thực sự của người huynh đệ này lại là thủ hạ của Tam hoàng tử!
Vút!
Lúc này, Lôi Mông trên tường thành lại một lần nữa kéo căng dây cung.


Ở dưới quán chú của linh lực, cung tên lập lòe những ánh sáng màu hồng, trực tiếp nhắm chặt trên thân thể Lâm Lăng.

Tài bắn cung của hắn cực kì cao siêu.

Lại còn phối hợp thêm cả cung thần cấp linh bảo kia, trong vòng trăm trượng, chỉ cần con mồi bị nhắm chúng, bất luận là chạy đường nào đều có thể bị bắn bách phát bách trúng.

Đây cũng là lí do vì sao, lúc trước Viêm Hoằng Nghị không tiếc dùng bất kì thủ đoạn nào cũng phải thao khống được Lôi Mông, đưa hắn về làm việc dưới trướng.

Dưới sự viện trợ của Lôi Mông, Viêm Hoằng Nghị nhân thời cơ đó, điều động linh lực trong cơ thể, tăng thêm công lực Thôn Phệ.

Roẹt!
Trong thoáng chốc, lỗ đen nhanh chóng khuếch tán, một nguồn năng lực Thôn Phệ cuồng bạo bỗng bành trướng hết cỡ.

Trong thời gian chớp mắt, đã mạnh mẽ hút Công Phu Tiểu Dăng cùng Lang Chu chúng nó vào bên trong hố đen đó.

“Bỏ đi!”
Giữa tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Lăng nhanh chóng quyết định, trực tiếp truyền ra mệnh lệnh.

Hai con thú nhận được mệnh lệnh, lập tức vứt la bàn luân hồi xuống, rồi thoát khỏi hố đen.

Vèo.

Trái lại Vương Hoằng Nhị bên này, chỉ thấy hắn đã thu hồi tay lại, hố đen trước người chậm rãi tan biến.

Nhưng trong tay hắn lại có thêm một món đồ vật, đó là la bàn luân hồi.

“Thôn Phệ Tinh Không, thì ra lại còn có chiêu thức lấy vật từ trong không trung như vậy.


Thấy thế ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, trong lòng mờ mịt hiểu ra gì đó.


Hắn tu luyện Thôn Phệ Tinh Không, cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, đến nỗi có chiêu thức công pháp khác cũng không biết.

Mà chiêu thức Tam hoàng tử vừa mới thi trển, thật sự đã khiến hắn lĩnh hộ được khá nhiều.

“Tam đệ, nếu như ngươi có thể trợ giúp cho ta đăng cơ ngôi vị hoàng đế, thì nhị ca tất sẽ khiến ngươi được hưởng vinh hoa phú quý, ban cho huân vị vương gia vĩnh viễn, la bàn luân hồi cũng thuộc sở hữu của ngươi.


Nhìn thấy Viêm Hoằng Nghị lợi hại như vậy, trong lòng Nhị hoàng tử Viêm Phong Tuấn có chút thưởng thức, tính thử hỏi xem sao.

Dù sao cho đến giờ, hắn cũng không thể phán đoán được, Viêm Hoằng Nghị rốt cuộc là bạn hay là thù.

Nghe thấy những lời này, ánh mắt Viêm Hoằng Nghị chuyển hướng nhìn về phía Viêm Phong Tuấn cách đó không xa đang được vây quanh bởi quân cận vệ đông đảo.

“Nhị ca của ta, không biết ngươi là ngây thơ hay là ngu ngốc nữa.


Viêm Hoằng Nghị cười lạnh một tiếng, hài hước nói: “Tới tận bây giờ rồi mà ngươi vẫn không nhìn thấy thế cục của mình sao?”
“Viêm Hoằng Nghị, ngươi có ý gì?!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Viêm Phong Tuấn u ám đi vài phần, hừ lạnh nói: “Người cho rằng võ công cao cường là có thể dùng sức lực của mình ngươi chống lại vạn binh tinh nhuệ của ta hay sao, ngươi cũng không phải quá ngây thơ đó chứ?”
“Ồ, vạn binh tinh nhuệ của ngươi sao?”
Viêm Hoằng Nghị cười như không cười, nhàn nhạt nói: “Vậy bây giờ ngươi thử đi, xem bọn họ có ngoan ngoan nghe mệnh lệnh của ngươi không?”
Nghe đối phương dám ở trước mặt mọi người bêu xấu mình, Viêm Phong Tuấn ngay lập tức thẹn quá hóa giận nói: “Chuẩn bị cung tiễn, ngay tức khắc bắn cái tên khốn nạn kia thành tổ ong vò vẽ cho ta!”
Lời nói vừa dứt, nhưng mà hắn lại phát hiện, các tướng lĩnh quân đoàn vốn trung thành nhưng lúc này biểu cảm lại lạnh lùng, hoàn toàn thờ ơ
Ngay cả Vương Thái Úy cũng nhìn hắn giống như đang nhìn một thằng ngu, vẻ mặt bỡn cợt nhìn chằm chằm.

Giờ khắc này, Viêm Phong Tuấn như thể ý thức được điều gì.

Lòng hắn đột nhiên run nhẹ, trong mắt dần dâng lên một sự kinh hãi….