Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 22: Chúng ta đã định đi theo bước chân của thời gian




Tiếng hít thở nặng nề, thậm chí có thể dùng bốn từ “hổn hả hổn hển” để hình dung, hình ảnh trước ống kính máy quay giống như một cảnh trong phim “Silent Hill”, được tạo thành bởi những cái cây cổ thụ trong rừng, thêm lớp sương mỏng bao phủ lên, cùng với sự thay đổi của ánh mặt trời, những cảnh tượng hiện ra không hề giống nhau.

Ống kính lia xuống phía dưới, xuất hiện cổ tay của một cô gái, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ điện tử, thời gian biểu thị là 11:20.

“Trời ạ……” Cô thở hồng hộc than một tiếng, rồi men theo sườn dốc phủ đầy đất đỏ đi về phía trước. Đi được vài bước, một người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trước ống kính.

“A!” Cô hét to, “Chu Diễn…… anh định hù chết em à!”

Chu Diễn lơ đễnh cười cười, đưa tay chỉnh lại camera trên mũ bảo hiểm của cô, sau đó hai người cùng đi lên sườn dốc.

“Này,” Lúc này, lão Hạ đáng lẽ ra phải cầm camera đi phía sau bọn họ thì đang ngồi trong xe truyền thông được trang bị đầy đủ các loại màn hình lớn nhỏ, ngồi cùng với ông ta còn vài đồng nghiệp quay phim khác, ông dùng bộ đàm vô tuyến chuyên dụng nói với Chu Diễn và Tri Kiều trong màn hình, “Không có tôi, cảm giác thế nào?”

“Ừm,” Chu Diễn nói, “Thế này thì sẽ không cần lo lắng có người khăng khăng cứ muốn đại tiểu tiện ở nơi mà gấu hoặc cá sấu hay ẩn núp rồi dẫn tới tai họa chết người .”

Câu nói này làm nhân viên trong xe cùng cười vang lên.

“…… Tôi sẽ nghe như là hai người rất nhớ tôi.” Nếu đây là một quyển truyện tranh, giờ phút này chắc chắn trên trán lão Hạ có ba vạch đen.

“Đúng vậy, chúng tôi rất nhớ chú.” Tri Kiều thở hổn hển nói.

“Vẫn là cô tốt nhất.”

“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, đừng tưởng thật.”

“……”

Tri Kiều trèo lên một vùng đất bằng phẳng, dừng chân lại, lau mồ hôi. Quay đầu lại nhìn, xuất hiện trước mắt cô là thung lũng Jamison và toàn bộ núi Blue, đây là một trong những khu vực trekking xuyên rừng đáng để thử nghiệm nhất.

*Trekking: một hình thức du lịch mạo hiểm, người trekking chỉ có phương tiện di chuyển duy nhất là đôi chân của mình.

Sáng hôm nay, bọn họ là đội xuất phát từ Sydney đầu tiên, lái xe đi qua đường Paramatta chuyển sang đường cao tốc thu phí phía tây, chạy xe hơn mười km thì tới núi Blue phía tây Sydney. Gọi là núi “Blue”, là vì nơi này trồng cây khuynh diệp với số lượng lớn, hàng năm lượng tinh dầu lấy ra hình thành nên lớp sương mỏng màu xanh xám, đồng thời, đá cát* trên cao nguyên cao 1100 mét so với mực nước biển trải qua hàng nghìn năm ăn mòn, dần dần tạo nên những khe núi đá lộ thiên. Núi Blue được tạo thành từ ba công viên quốc gia, bất kể là hang động, rừng rậm, hẻm núi, thác nước, hay trung tâm văn hóa của người địa phương, quán cà phê mang đậm phong cách nghệ thuật, hành lang trưng bày các tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sĩ nổi tiếng…… tất cả những gì bạn có thể nghĩ tới hay chưa từng nghĩ tới, ở đây đều không thiếu một thứ gì cả.

*đá cát: là đá trầm tích vụn cơ học với thành phần gồm các hạt cát chủ yếu là fenspat và thạch anh được gắn kết bởi xi măng silic, canxi, oxit sắt… Tuỳ theo từng loại xi măng mà cát kết có màu sáng, xám, lục đỏ. Do cát kết thông thường tạo ra các vách đá dễ nhận thấy và các hình khối tự nhiên bằng đá khác nên màu sắc của đá cát có thể coi giống hệt như là màu sắc của khu vực đó.

Tri Kiều và Chu Diễn là đội đầu tiên tới bãi đỗ xe dưới chân núi, vài phút sau, vợ chồng nhà khoa học bám sát theo sau. Nhân viên chương trình không đưa bức thư gợi ý nữa, mà nói cho họ nhiệm vụ và lộ trình ngày hôm nay. Trước tiên hai người phải lái xe đến Echo Point, nhận sự sắp xếp ở đó, sau đó sẽ trekking hai ngày một đêm ở núi Blue.

“Cắm, cắm trại dã ngoại……?” Tri Kiều cảm nhận được hai chân mình đang run rẩy. Vài năm trước, cô cũng từng có mấy lần đi cắm trại dã ngoại, nhưng mỗi lần đi đều gần như vắt cạn cả thể lực lẫn trí lực của cô, bởi vậy trong cảm nhận của mình, “cắm trại dã ngoại” hay “thôi, xong” đều có ý nghĩa như nhau.

“Em lái xe đi,” Chu Diễn ra lệnh cho cô, “Tôi sắp xếp lại hành lý.”

Tri Kiều ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, bỗng dưng cảm thấy uể oải.

Khi họ tới trung tâm dành cho du khách Echo Point ở Katoomba, Chu Diễn chuẩn bị xong hai ba lô leo núi , anh đưa cái nhìn có vẻ hơi nặng hơn cho cô, để lại cái nhẹ hơn cho mình.

“Sao anh có thể như vậy.” Tri Kiều không nhịn được oán giận.

Chu Diễn liếc cô một cái, nói: “Nếu em không ngại để tôi nhét tất cả lều trại và dụng cụ dựng lều vào ba lô của em, thì tôi đồng ý đổi.”

“A…… Không cần, thế này là được rồi.” Cô rất không tiền đồ mà rút lui.

Sau khi mất hai mươi phút để nhân viên trung tâm giải thích lộ trình và những việc cần chú ý cho họ, Chu Diễn liền nhét hết lều trại và dụng cụ dựng lều vào ba lô, sau đó hai người bắt đầu xuất phát.

Tri Kiều thở hổn hển cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, hiện tại là “11:40”, hay nói cách khác, bọn họ đã đi bộ được hai tiếng đồng hồ.

“Dựa vào bản đồ,” Giọng nói của Chu Diễn bây giờ vẫn giống hệt như lúc bình thường, sau hai tiếng đi bộ thứ duy nhất xuất hiện trên cơ thể anh là lượng lớn mồ hôi, “Chúng ta còn cách trạm trung chuyển thứ nhất không đến hai km nữa.”

“Hai, hai km……” Tri Kiều tựa lưng vào thân cây, “Anh trực tiếp nói em còn phải đi bao lâu nữa đi.”

“Căn cứ vào tốc độ hiện tại, khoảng một tiếng nữa.”

“……”

“Cho em nghỉ mười giây, sau đó chúng ta xuất phát.” Nói xong, anh xoay người đi về phía một sườn núi khác.

Tri Kiều cằn nhằn một tiếng, đi theo sau anh: “Chu Diễn, anh nói thật đi…… Có phải ‘cõng’ thêm cả em anh hưng phấn lắm phải không*?”

*Nguyên văn là 打过鸡血 (đánh máu gà/tiêm máu gà): Trước đây ở TQ cho rằng máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe, người sẽ lâng lâng. Ở đây chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.

Chu Diễn cười cười quay người, nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Vậy anh uống doping à?”

“Em đừng quên đây là chương trình sẽ được phát sóng cả nước.”

“Bọn họ có thể cắt đoạn này.”

Anh quay đầu lườm cô.

“Được rồi, được rồi,” Cô nói, “Em chỉ muốn biết trông anh không có nhiều cơ bắp mà lấy đâu ra lắm sức lực vậy.”

“Có lẽ vì buổi tối ăn cơm xong tôi không trèo ngay lên giường xem ti vi.” Anh chế nhạo cô.

“…… Nằm có lợi cho xương sống.” Cô biện bạch lại.

“Tôi cũng có vấn đề muốn hỏi em.”

“?”

“Sao em ăn nhiều đến vậy, vận động ít đến thế, mà lại không thành heo mập nhỉ?”

“Chắc vì trong bụng em có giun đũa.”

“Thôi, đừng nhắc tới cái đó,” Chu Diễn thuận tay đánh dấu một vài kí hiệu trên cành cây ven đường, “Tôi còn nhớ hồi học tiểu học đã từng thấy một tiêu bản giun đũa ở phòng thí nghiệm, cực kì buồn nôn, màu vàng nhạt, giống hệt sợi mì, phần thân mềm mềm, em có thể tưởng tượng khi nó nằm trong cơ thể em sao?”

“Em buồn nôn.” Nói xong, Tri Kiều vịn vào thân cây nôn hết ra.

Chu Diễn cười cười đi tới vỗ vỗ lưng cô, nói: “Đừng nôn hết nước ra, ở đây nước rất quý đấy, vì nguồn nước suối hầu hết bị ô nhiễm rồi, không an toàn để dùng đâu.”

Tri Kiều vỗ ngực, cố gắng ngăn chặn hình ảnh con giun đũa đục khoét chui vào cơ thể mình trong đầu, sau đó trợn mắt nhìn anh: “Anh vẫn là con người hả?”

Anh làm như không có gì nhún vai: “Tiết kiệm sức lực, tiếp tục đi về phía trước.”

Đi tiếp khoảng mười phút, cuối cùng họ cũng từ rừng rậm rẽ vào đường con dành cho người đi bộ bên cạnh con suối, tầm nhìn nơi này bỗng được mở rộng, vì không còn sự che phủ của cây Khuynh diệp, lớp hơi nước ở đây cũng mỏng đi một phần, không khí cũng trong lành hơn rất nhiều.

“Đi là bản năng nguyên thủy nhất của con người,” Lúc Tri Kiều mệt đến mức không nói được gì, Chu Diễn vẫn có thể nói chuyện rất rõ ràng, “Ngẫm lại thì tổ tiên của chúng ta, họ không có xe, không có thuyền, lại càng không có máy bay, thế mà vẫn đi từ nơi này đến nơi khác như thường, sau đó cả địa cầu đều lấp đầy dấu chân của con người.”

“Vậy thì……” Cô mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm, mới cảm thấy dễ thở hơn một chút, “Rốt cuộc thì bọn họ…… dựa vào cái gì để đi? Không có la bàn, bọn họ làm sao biết được mình muốn đi đâu?”

“Tôi cho rằng con người từ xưa đến nay không cần dựa vào la bàn cũng có thể đi được.”

“?”

Chu Diễn xoay người lại nhìn Tri Kiều, đi giật lùi về phía trước: “Là thời gian.”

“Thời gian?……”

“Con người có thể ngăn cản bước chân của chính mình, nhưng lại không thể ngăn cản bước chân của thời gian.” Nói xong, anh mỉm cười, xoay người lại đi về phía trước.

“……” Tri Kiều thử điều chỉnh lại hô hấp của mình, chân bước nhanh hơn để bắt kịp anh, “Anh biết không, anh thường nói những chuyện rất kì lạ.”

“Em cũng thế.”

“Em? Em nói gì kì lạ?”

“Rất nhiều.”

“Làm sao có thể, nói chuyện kì cục là anh đấy.”

“Tôi không có, là em đấy.”

“Em không có mà.”

“Em có.”

Tri Kiều không nhịn nổi nữa mà bật cười: “Có lẽ chúng ta đều là những người kì cục, lại đi tranh cãi không đâu mấy chuyện vô nghĩa này.”

“Vô nghĩa là vô nghĩa thế nào,” Bước chân bỗng nhiên dừng lại, anh quay đầu nhìn cô, “Một ai đó muốn để người khác hiểu rõ mình, đây là việc cực kì có ý nghĩa trên thế giới này.”

Cô bị xúc động bởi những lời anh nói.

Hóa ra, cho dù cãi nhau, cũng là một chuyện có ý nghĩa. Có lẽ nó sẽ khiến quan hệ giữa hai người trở nên xấu đi, đương nhiên cũng có thể trở nên tốt đẹp, nhưng dù có thành thế nào, cuộc nói chuyện giữa người với người cũng giúp họ bắt đầu hiểu rõ lẫn nhau.

Khi đến trạm trung chuyển đầu tiên, đồng hồ điện tử của Tri Kiều hiển thị thời gian là 12:32. Bọn họ nhận được bức thư gợi ý mới.

“Thời gian hơi gấp,” Chu Diễn nói, “Chúng ta phải vượt qua ngọn núi này, đi đến trạm trung chuyển thứ hai, hơn nữa nếu như tôi đoán đúng thì, phải nghĩ cách đến nơi tập kết để cắm trại trước khi mặt trời xuống núi.”

“Sao lúc anh nói ‘phải qua vượt qua ngọn núi này’, giọng điệu cứ nhẹ tênh giống như ăn một cái bánh sừng bò vậy?”

Chu Diễn không quan tâm tới cô, mà làm ra vẻ nghiêm trọng như địch sắp đến nói: “Chúng ta phải bảo toàn vị trí dẫn đầu. Bởi đội đầu tiên về trạm cuối cùng sẽ có đặc quyền ‘nhường đường’.”

“Nhường đường?”

Chu Diễn xoay người đi về phía sườn núi: “Nói đơn giản nhé, nếu khi chúng ta đến trạm trung chuyển và nhìn thấy tấm ảnh mình chụp được dán trên hòm thư, chúng ta sẽ đứng đó chờ một tiếng. Cho nên nếu em muốn đảm bảo chắc chắn chuyện này sẽ không xảy ra, tốt nhất thì hãy đến đó đầu tiên.”

Bọn họ không tới đỉnh núi, mà là dựa theo gợi ý được đưa ra, lên đến đỉnh thác nước, đã có nhân viên mặc đồng phục chương trình chờ họ ở đấy, ngoài ra, còn có một vài du khách, bọn họ đều tới đây để tham gia vượt thác (Canyoning).

Vượt thác là một môn thuộc leo núi mạo hiểm (sử dụng dây thừng), xuôi theo các dòng thác để leo xuống. Trong nhiệm vụ ở Twelve Apostles, trước tiên họ phải dùng dây thừng leo xuống giữa vách núi, sau đó thì tay không bám vào vách đá leo lên, bởi vậy đối với những người có kinh nghiệm leo núi phong phú như họ mà nói thì đây không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Tri Kiều và Chu Diễn thay giày chống trượt và thiết bị bảo vệ chuyên nghiệp, Chu Diễn kiểm tra đi kiểm tra lại khóa trên dụng cụ siết chặt/nới lỏng dây cáp, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hai người trong tư thế sẵn sàng, chuẩn bị leo xuống.

“Này,” Anh nói với Tri Kiều, “Có vấn đề gì không?”

“Không thành vấn đề.”

“Mắt cá chân khi dùng sức còn đau không?”

Tri Kiều lắc đầu.

“Đầu gối thì sao?”

“Này,” Tri Kiều quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười nói, “Đừng quên, em là do anh dạy đấy.”

Chu Diễn cẩn thận đánh giá ánh mắt của cô, cuối cùng cũng gật đầu tin tưởng.

Sau khi nhận được hiệu lệnh, động tác và tư thế hai người giống hệt nhau cùng xuôi theo dòng thác để leo xuống. Vách đá bị nước bào mòn trong thời gian dài phủ đầy rêu xanh, không cẩn thận thì có thể bị trượt chân bất cứ lúc nào, cộng thêm dòng thác đổ mạnh cũng trở thành khó khăn đối với người vượt thác, có thể ảnh hưởng đến sự phán đoán của họ.

Hai người tập trung tinh thần, không ai nói với ai câu gì. Sau khi leo xuống khoảng năm, sáu mét, Chu Diễn chỉ tay về phía bên phải, ý bảo Tri Kiều di chuyển về phía nước chảy chậm hơn, thỉnh thoảng, anh sẽ nhắc cô chú ý mỏm đá bị nứt hoặc đá bị vỡ, nhưng thời gian càng kéo dài, họ cũng không còn bao nhiêu sức lực để nói chuyện với nhau, bên tai lấp đầy bởi tiếng nước ầm ầm, mắt cá chân liên tục bị dòng nước chảy qua cũng dần dần mất đi cảm giác.

Khi cách chân thác còn hơn mười mấy mét, Tri Kiều bèn duỗi thẳng đầu gối, định để bản thân mình nghỉ ngơi một lúc. Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vang lên tiếng hét chói tai, cô ngẩng đầu nhìn lên, một tảng đá có đường kính khoảng ba mươi, bốn mươi milimet từ trên núi lăn xuống, dọc theo thác nước lao về phía Chu Diễn đang đứng ngay cạnh cô.

Tốc độ leo xuống của Chu Diễn nhanh hơn so với Tri Kiều, lúc này cô ở phía trên đang vội vàng tìm kiếm vị trí để chân, anh còn chưa kịp ngẩng đầu, tảng đá đã sắp rơi xuống trước mắt. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tri Kiều theo bản năng, nắm chặt dây thừng nhảy bật lên.

Trong nháy mắt, cô chỉ cảm nhận được một âm thanh rất lớn ở hai bên tai mình, tảng đá đập vào mép mũ bảo hiểm bằng sắt của cô, sau đó thay đổi đường lăn, lao thẳng xuống hồ sâu ở chân thác ngay dưới chân cô và Chu Diễn, nước bắn lên tung tóe đến hơn một mét.

Tri Kiều cúi đầu nhìn Chu Diễn, Chu Diễn cũng nhìn lại cô, hai người dường như đều bị chuyện xảy ra chỉ trong vài giây vừa rồi dọa sợ, trong khoảng thời gian ngắn đều không nói nên lời.

Nhưng dù có thể nào thì, Tri Kiều nghĩ —— anh không sao cả!

Anh vẫn lành lặn đứng trước mặt cô, dù sắc mặt trắng bệch, nhưng anh không xảy ra chuyện gì cả……có lẽ trong thế giới tràn ngập sự kì diệu và bất ngờ này, thì đây là một chuyện đáng yêu đến chừng nào.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười vui vẻ.

Chu Diễn cũng cười, nhưng chỉ là mỉm cười ở khóe miệng, anh rất ít khi cười như vậy, giống như trong lòng vừa chấp nhận một lễ rửa tội.

Bỗng nhiên, sắc mặt anh thay đổi, anh nắm lấy dây thừng rồi từng bước leo lên, đi đến bên cạnh cô.

“?”

Chu Diễn nín thở, đưa ngón tay chạm vào khuôn mặt cô, đến lúc này, cô mới cảm nhận được một một dòng chất lỏng nóng hổi chảy từ mép tóc trên trán cô đến khóe mắt, gò má, rồi chảy xuống đến cằm……

“Em…… chảy máu rồi.”

Giọng nói của anh đặc biệt bình tĩnh, vì vậy Tri Kiều cũng bình tĩnh gật đầu.

Anh mở miệng, dường như muốn nói gì đó, thế nhưng một câu nói cũng không nên lời. Tri Kiều lúc này mới nhận ra rằng, anh đang rất hoang mang, thậm chí còn vô cùng luống cuống.

Tri Kiều giả bộ trấn tĩnh lau vết máu trên mặt, sau đó nói với anh: “Không sao, có lẽ chỉ bị thương một chút thôi, em có thể leo tiếp.”

Anh cau mày, không nói gì. Một lúc sau, mới nói: “Thật không?”

“Thật.” Cô đảm bảo.

Để chứng minh mình có thể, Tri Kiều điều chỉnh lại dụng cụ siết chặt/nới lỏng dây cáp một lần nữa, tay phải nắm chặt dây chính ở phía sau, giữ thẳng đầu gối, cơ thể ngả về phía sau, bắt đầu leo tiếp. Sau vài giây sững sờ, Chu Diễn vội vàng đi theo cô, leo hơn mười mét không bao lâu là tới chân thác nước. Thác nước không trực tiếp chảy thẳng vào hồ, mà liên tiếp chảy qua một sườn dốc tự nhiên trên núi. Hồ nước thoạt nhìn rất sâu, nếu không khi nãy tảng đá rơi xuống nước cũng không bắn cao đến vậy.

Chu Diễn về đích đầu tiên, sau đó là Tri Kiều, hai người bước trên những tảng đá nhẵn bóng sang tới bờ bên kia, giầy chống trơn có tác dụng nhất định, nhưng chỉ một phút phân tâm, vẫn có thể bị ngã nhoài xuống. Tri Kiều cảm nhận được tay mình bị Chu Diễn nắm chặt, dùng sức như vậy, dường như sợ trượt không phải là hai chân của họ, mà là tay của cô.

Hai người cuối cùng cũng tới bờ, Chu Diễn không dùng thời gian để cởi bộ quần áo bảo hộ khó chịu và dây đai an toàn trên người, mà gọi to nhân viên chương trình bên bờ: “Bác sĩ! Tôi cần bác sĩ!”

Tri Kiều tháo khóa mũ bảo hiểm, từ từ lấy xuống, thái dương đau nhói như kim châm, cô đoán có lẽ vết thương này được tạo ra khi tảng đá đập mạnh vào tấm kính plastic được gắn trên mũ bảo hiểm. Máu không còn chảy liên tục như trước, lo lắng của cô vì vậy cũng giảm bớt một ít, cô an ủi chính mình, một khi máu ngừng chảy, cô chỉ cần dán băng cá nhân OK lên vết thương là ổn rồi.

Nhưng Chu Diễn hiển nhiên không nghĩ như vậy, anh lấy tay gạt tóc trên thái dương cô, thất bại thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục gọi bác sĩ.

Bác sĩ thường trực trong đoàn cuối cùng cũng mang hòm thuốc đến, anh ta để Tri Kiều ngồi trên sườn núi bên cạnh, bắt đầu kiểm tra miệng vết thương của cô.

“Phải khâu sao?” Chu Diễn hỏi.

“Xem ra phải thế rồi.” Bác sĩ bật đèn pin y tế.

“Có thể thực hiện tại đây không?”

“Không vấn đề gì.”

“Có thuốc tiêu viêm không.”

“Có.”

“Vậy bắt đầu đi.”

“Được.”

Tri Kiều cảm thấy trán mình không phải đổ máu, mà là đổ mồ hôi lạnh:

“Đợi đã! Hai người đang nói là, muốn khâu trên trán ‘của tôi’ sao?”

“Đúng vậy.” Bác sĩ tìm tất cả các dụng cụ mà mình cần trong hòm thuốc.

“Vậy tại sao anh nói với anh ấy mà không nói với tôi?”

Bác sĩ ngừng lại nhìn Tri Kiều, rồi lại nhìn Chu Diễn: “Không biết, vì cô có vẻ không có bất kì ý kiến gì khác.”

Nói xong, bác sĩ dùng nhíp gắp bông khử trùng ấn lên trán Tri Kiều.

“Khoan đã!” Cô ra sức ngửa về sau, “Nhất định phải khâu sao?!”

Bác sĩ nhíu mày, quay đầu lại hỏi Chu Diễn: “Anh thấy thế nào?”

Chu Diễn nghiêm túc gật đầu: “Nhất định phải khâu.”

“Anh không phải là bác sĩ sao,” Tri Kiều hét lên, “Tại sao phải hỏi anh ấy?”

Bác sĩ lại ngừng lại nhìn hai người họ, cuối cùng nói: “Chẳng tại sao cả, tôi chỉ cần có người đồng ý thôi.”

“Không, anh nghe tôi nói……” Tri Kiều nhận ra bàn tay mạnh mẽ của Chu Diễn đẩy cô lại gần phía bông khử trùng, “Anh ấy không hiểu gì cả……tôi không cần khâu!”

“Được rồi, nghe lời,” Chu Diễn rõ ràng đang lừa gạt con nít, “Sẽ không để lại vết sẹo đâu —— nếu đây là chuyện em lo lắng.”

“Không thể nào……”

Bàn tay anh đang đẩy lưng cô ngừng một chút, sau đó nói: “Được rồi, vừa rồi là tôi lừa em, sẽ để lại sẹo, nhưng nhìn không rõ.”

“Đợi….. Đợi đã……”

Cục bông khử trùng đang ở ngay trước mắt cô, bỗng nhiên, cô hét to lên: “Chu Diễn! Đội thứ hai đã tới rồi, họ vừa leo xuống đây……”

Chu Diễn không thèm chớp mắt lấy một cái.

“Nghe em nói này, chúng ta không thể để mất thời gian hơn nữa, anh hiểu chứ, chúng ta phải là đội thứ nhất tới đích…… là anh đã nói ……”

Ngón tay của bàn tay còn lại giữ chặt đỉnh đầu cô, giọng điệu của anh tuyệt đối không để cho cô phản bác lại:

“Thái Tri Kiều, cho dù hôm nay chúng ta bị loại ra khỏi cuộc chơi, em cũng phải khâu xong cho tôi!”

Thần sắc của anh khiến cô trấn định lại, cô còn muốn nói gì đó, nhưng bông trử trùng đã đặt lên miệng vết thương của cô. Cô bật ra một tiếng kêu đau, mắt nhìn vợ chồng nhà khoa học nhanh chóng vượt qua bọn họ……

Sau đó, xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt của Chu Diễn không chút thay đổi, sắc mặt của anh vẫn hơi tái nhợt, hơi thở hỗn loạn, có lẽ là do lúc vận động mạnh khi vượt thác vừa rồi. Môi anh khép hờ, không nói không rằng nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của cô.

Tri Kiều bỗng nhiên ảo giác, dường như……Chu Diễn muốn hôn cô.

Nhưng ảo giác này nhanh chóng biến mất, bởi vì vị bác sĩ lấy đã kim khâu ra, cô trợn to mắt, nhận ra rằng tất cả những ý nghĩ phi logic đều không còn quan trọng rồi.

Giờ này phút này, cô chỉ mong bản thân mình có thể bất tỉnh ngay lập tức.