Đoạn Duyên

Chương 33: Ký ức của chúng ta




Những cảm xúc dành cho Vũ Hiên khống rõ từ lúc nào đã biến thành tình yêu. Mà có phải tinh yéu hay khơng cũng chẳng thề nám rỗ, cớ thể Hà Thanh chi đang ngộ nhận sự rạo rực, phấn khích, nhung nhớ cùa minh dành cho cậu bận mà thôi.

Vậy câu hối kế tiếp dật ra là gì? Có phải Phương Vũ Hiồn cũng cơ cùng cảm xúc như thế vơi Há Thanh? Có phải do sống quá lâu, phải làm vừa lòng quá nhiều người cùng dáng vẻ tinh cách mém dẻo xinh xán mà cậu có thể chấp nhận một tinh yêu như thế?

Khống al biết được.

Vũ H*** vẫn vậy, mơ màng ngói đọc sách dâu dó dưới hằng cây cổ thụ sắn sùi, dể mặc cho lâ khố cứ thô rồi lân tóc, lơn vai, đề Im cho nắng nhuộm nóng làn da mềm. Đổ rổl sau dó, Vân Nha vul vẻ từ đâu chạy đến dụl dáu vào hôm cổ cậu, thlch thú kể một điẻu gi dó trong khi Hà Thanh Im lặng dứng cạnh bên. Vũ Hiên cưồi dảp lại, nhưng đốl mắt tựa nưdc không còn vè long lanh như những ngày đáu gặp gỡ mà chật hẹp, sáu thảm tù dọng.

Cậu mang ánh mát đó dén chặt lơn Hà Thanh.

Năm học cuồi cùng, Vân Nha quyết tâm đánh bật vị trl số một trong khoa của Mạc Hiểu Hy, vi thế giơ nghỉ trưa không còn tháy bóng dáng cô gảí trong khoảnh sân sau của khu nhà nghệ thuật đâu nữa.

- Cậu định sau này sẽ làm gì? _ Hà Thanh hỏi.

- Có sớm quá không? Chúng ta còn chưa tốt nghiệp mà...

- Cũng phải nghĩđến chuyện tương lai chứ? Tôi định sau khi tốt nghiệp sỗ vế công ty của gia dinh làm việc.

Vũ Hiên vầ Hà Thanh lúc nây đang đi trên con đường cạnh sân bóng. Cả hai có thể nghe được tlổng quát tháo của huấn luyện vlốn dành cho đám học sinh mớl vào độl trong khi những thành viên chinh thức dang tập luyện góc khác, thinh thoảng d$p val nhau chi trò cười phá lơn khi một học sinh nào dố thử vàl động tác cho huân luyện viên xem. Cách đó một khoảng gán khán đài, vài cỗ gái thàn hình quyến rũ bốc lửa ngươi dửng ngươi ngói say mẻ quan sát mấy chàng cầu thủ. rồi cả đội cổ vũ, nhổm hâm mộ, câu lạc bộ kèn trống,,,

- Minh cũng chưa có dự tính gi lớn lao cả. Nhưng có thể sau khi tốt nghiệp sẽ đl dâu đó thật xa thành phố, vố phía Bác chẳng han. Không có cao táng, đường phố sâm uất, ngươi chen chúc,... noi nào đó chĩ có báu trồi, cồ xanh, cảnh vật trải dầl không điểm dừng. Lúc ấy, chi cắn đứng Im, giang hal tay thật rộng là có càm giác có thế ôm gọn toàn bộ thế giới. Như thế này này.,, _ Vũ Hiên cười rồi nông tay lên, vê mật cực kì hạnh phúc,

Chính trong khoảnh khác lúc đó, Hà Thanh đã hạ quyất d|nh, một quyết d|nh có thể làm cho ba ma anh cũng như Vân Nha và những ngươi quen biết họ không bao giờ có thỉ cháp nhận. Và cũng chinh như vậy đã khiến cho toàn bộ thế gidl xung quanh anh không còn có thể yên binh như trươc.

- Vậy thì chúng ta cùng đi _ Hà Thanh nói, giọng rát nhỏ.

- Cậu vừa nốl gì?

- Tôi bảo, chúng ta cổ thể cùng dl. Cậu có thể mặc sức chơi đùa, tôi sẽ mang dùm đổ đạc.

- Vậy có thể hòi Vân Nha đi chung cho vui...

- Không! _ Hà Thanh dứt khoát, anh chợt đứng chán trước mặt Vũ Hlân. Bàn tay rắn chắc nắm chật lấy mươi ngón tay gáy guộc của cậu bận, vẻ mặt kiên quyết.

Phương Vũ Hlốn nhln xuổng, hàng mi dài hơi nâu dưới nắng khống một chút động.

- Chỉ hai chúng ta thôi. Có dược không? _ Hà Thanh nói như van nàl, dường như không còn chính là bản thân mình, dương như cổ một nhân cách khác đã ngủ say quá lâu trong thân thê dột nhiên thức dậy, cướp lấy lí trí anh mà nól ra những lơi đó. _ Chầng lã cậu khống hiểu những gi tôl muốn nói?

- Minh không hiểu, và cũng không bao giờ muốn hiểu. _ Phương Vũ Hiên líil vé phla sau, những ngón tay không hiểu lấy đâu ra sức lực trượt khòl cál nắm của Hà Thanh. _ Sụ ích kì của cậu rồl sẽ chẳng lại mang lại diều tốt dẹp đâu,

- Lý Hạo Đinh nói thễ đúng không?

- Cậu thừa blét anh ta vốn khòng quỷ mến gì minh. Anh ta vẫn luôn xem minh là cál gai chắn giữa cậu và Vân Nha,,, _ Phương Vũ Hiên tiếp tục bước di trèn con dường vòng quanh sân bỏng, nắng chiếu như hòa lan thân thể cậu vào với cảnh vật. _ Ch! là có bao giơ. cậu dể ý dén cốm nhận của người xung quanh khống? Hay cht blét dùng cái tôi méo mó của chính mình áp dặt lên suy nghĩ của ngươi khác? Tại sao cậu không nhln lại Vân Nha láy một lán mà cứ muốn duơi theo thú khổng bao giờ đật dược. Cậu yêu minh, muốn dành tất cả- chằng lẽ Vú Hiên này không biết sao. Nhưng Hà Tlìanh 9. trên dơi này có những thứ không phải muốn là được, huống hổ mình dối vơi cậu-

Phương Vũ Hiên ngừng một chút rồi nhin thẳng vào mát Hà Thanh. Toàn bộ không khí giữa hai người trơ nén dặc quânh đến dông cúng mọi giác quan. Kim giãy đau khổ nhlch từng chút mộL

• Mà Ihơi bơ đi. Nơi ra chắc cậu cũng chẳng hiểu _ _ Vũ Hiên dột nhiên đẩy vai Hà Thanh cười lơn rồi cứ thế bơ di truơc gương mặt sững sờ của cậu bộn.

• Nầy. dừng dùa chứ. Tơi đang nói chuyện nghiốm túc mà.

Bước chân vội vã kêu lạo xạo trên lớp sỏi đá lát dương. Một vài chú chim sẻ liêu mạng đáp tim mơi trên mặt dát hết hoảng khi có người dển gán, cái mơ nhò khũng ngừng phát ra ảm thanh cùng dối cánh nhò dập lidn hơi nâng thân người bay di.

• Đi Tây Tạng nhé Hà Thanh. _ Giỗ mang theo câu nơi thơi nhẹ vào tai ngươi thanh nlôn đang vừa vật lộn VỚI cál mô hình trên tay vừa phải duơi theo ngươi cố mál tóc dàl phla trước.

• Sao cơ? Tây Tạng à?

- ừ, minh muỗn dén nơi đơ lâu lắm rồi. Những noi thấm đảm khống khí cổ xưa dây truyền thuyết, chúng ta đl đll Minh có thể kể cho cậu hàng trăm câu chuyện llôn quan đến các địa danh dó. Không cơn 8ự nặng nơ khố khan của Chơn đô thị, không còn lo nghĩ bất cứ diều gi,... chi có trời và dất... bẽn đống lửa nhơ ấm âp. Sau này chết đi, chẳng còn gì dể luyến tiếc...

- Vơ vẩn, ngươi như cậu sao nói chết là chít thế? cơn bao nhiêu thứ hay hữ ngoài kia mà. _ Hà Thanh khó ch|u nól, Vũ Hiên tính cách thất thường, nhiều lúc đang vul vẻ lạl nhấc dến toàn chuyện khống may.

• Được rồi! Đi tìm Vân Nha thôi. _ Phương Vũ Hlôn nól.

Hai người cú thế tiếp tục buớc đi, bâng que vòng cung giảng kln dãy leo hoa vàng mà hoàn toàn không biết dược tất cả cuộc nói chuyên ban nãy đã lọt vào tai một người.

Đám mây to xám xịt khống biết từ dâu kéo dền chán ngang mặt trời, gió thôi mạnh, xem re sáp có mua. Nhóm cáu thủ và đội cổ vũ bất đầu thu dọn quân áo túi xách, lục dục từng người rời khỏi sân bóng dề chuẩn bị cho tìét học chính khơa.

Vân Nha thẫn thơ dựa ngươi vào gốc cây, cánh lay ép chặt lơng ngực vò làn vải áo thành một dơng nhăn nhúm. Cơ không nghe lâm chú? Những lời thoát ra khơi miệng Hà Thanh rốt cuộc là thé nào? Cùng di, di dâu mơi dược.

"Hà Thanh không yêu em dâu. Đừng vọng tưởng"

Tiếng kốu từ tận dáy lòng bị cô giữ lại đến đau đớn, chẳng có gi ngoài lá cây xầo xạc, tiếng gió, tiếng ngươi xa gán,- nước mắt vố thức chảy tràn trên gương mật.

• Mất hết rồi! _ Vân Nha lẩm bẩm, miệng vì nín nhịn đến nôi trở nên méo mơ. _ Hạo Đình ơi, em mất anh ấy rồi-Tạl sao hai người họ lại làm thế ?

Bốn cạnh cô gái, chiếc đổng hô có khắc tên " Vốn Nha tặng’ vơn được dặt ngay ngắn trong hơp đfi văng ra bèn ngoài, phản chiếu chút tla sáng còn sót lại của một chlâu ngày đó. Hóa ra John và Joel lại chang ở đâu xa.

Vân Nha dã quá tự tin vào bản thân, dể rồi giơ đây hứng chịu nỗi dau gấp nhiêu lân. Lý Hạo Đinh trước khi lén máy bay vê phương trời khác dã cẩn thận dặn cơ vé nhũng suy nghĩ hắn thấy được d Hầ Thanh và Vũ Hiện, ràng dòng chữ John và Joel dưới tháp dồng hổ khơng phải tự nhiên mà cơ dược. Ẩy thế mà cô chi biết tức giận, lại còn trách anh trai mình quá nhiêu chuyện.

Có diếu, không thể dể yên như thế dược, nếu Hà Thanh vầ Vũ Hiên yêu nhau, thì cô • Lý Vân Nha phải lầm một điều gì đó...-