Đoạn Duyên

Chương 3: Bóng hình thay thế




--------------------------------------------------------------

Tiếng lạo xạo từ những người sống về đêm ngoài hiên nhà.

Hơi thở hổn hển trong căn nhà xinh đẹp cuối ngã tư.

Đồng hồ nhịp nhàng kêu tích tắc.

Chiếc ga giường màu xanh vốn gọn gàng giờ nhăn nhúm, góc vải lệch sang một bên đùn thành đống nhỏ bừa bãi trên mặt sàn. Hà Thanh cởi trần, trên người mặc độc một cái quần thun. Chất vải hơi chật làm tôn lên phần nào cơ thể săn chắc rắn rỏi của anh. Lúc này, cả thân hình anh đang phủ lên một bóng người khác nhỏ yếu, mảnh mai hơn. Hai tay Hà Thanh ôm lấy đầu Vân Nha, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Cơ thể hai người sát đến nỗi có thể cảm nhận được sự thay đổi của mạch máu bên trong. Không khí xung quanh sao mà ẩm ướt nóng nực đến khó chịu. Hà Thanh nhìn Vân Nha đang run rẩy dưới thân mình mà như nhìn một thứ gì đó mơ mơ ảo ảo. Là do rượu sao? Anh lắc đầu, gạt mái tóc bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Vân Nha ngước nhìn người đàn ông đang ở trên cơ thể mình, đôi mi khẽ rung, nước đọng lại ở khóe mắt nhưng tuyệt nhiên không hề rơi xuống. Môi cô mấp máy, cô muốn nói với anh một chuyện. Thế nhưng Hà Thanh đã không để cho Vân Nha lên tiếng. Anh áp đôi môi mỏng khô rát vào cần cổ vợ mình. Đầu lưỡi bắt đầu mơn trớn làn da mịn màng, dịch thể từ miệng anh in dấu trên cổ Vân Nha kéo dài mãi… từ vùng xương quai xanh mảnh khảnh lên đến má, môi rồi vành tai cô. Anh mân mê khắp gương mặt vợ. Đôi tay không ngừng nắn nhẹ, xoa bóp phía dưới, sâu trong lớp chăn Vân Nha dùng để che chắn khỏi anh. Càng chìm sâu, anh càng muốn gọi tên một người. Người anh muốn gọi tên phải chăng vẫn luôn là cái bóng anh đuổi theo khi giấc mơ về? Hà Thanh không rõ, nhưng anh có thể chắc chắn một điều; đó tuyệt nhiên không phải người vợ Vân Nha xinh đẹp này của anh.

Chết tiệt!

Một cảm giác tức giận dâng trào lên trong người anh, như phát tiết, như trút giận. Bàn tay lạnh lẽo của anh không chút kiêng kỵ dùng sức xoa bóp gò ngực trắng nõn nà của Vân Nha. Thậm chí anh còn dùng hai ngón tay kẹp lấy nụ anh đào đỏ hỏn khiếng nó cương cứng trồi lên.

-A …

Vân Nha rên lên, cơ thể có chút vô thức mà co lại. Hà Thanh không quan tâm, anh lại tiếp tục di chuyển môi mình hôn dọc từ vành tai xuống cổ rồi xuống ngực Vân Nha. Hà Thanh dùng miệng lúc chậm rãi, lúc thô bạo, đùa giỡn với hạt anh đào ẩn hiện trên bầu ngực trắng trẻo, phập phồng. Đôi tay lật tung chiếc chăn, anh muốn nhiều hơn. Xoay người đổi tư thế, Hà Thanh hơi trượt xuống. Đập vào mắt anh là vùng bụng trắng ngần và sâu hơn phía dưới là vùng cấm bí ẩn co thắt đang ngày một ướt át hơn.

Vân Nha hoàn toàn đầu hàng trước cảm giác dục vọng ngày một dâng trào trong người. Cô có thể thấy toàn thân nóng rực, phần dưới cơ thể sắp không nghe lời mình nữa, giờ đây nó như một con thú đói không ngừng nhấp nháy miệng. Mọi ý nghĩ ngăn cản anh trong đầu hoàn toàn bị ngọn lửa tình dục thiêu rụi. Hai tay nắm chặt ga giường, chân cô co lại, những ngón chân co quắp quờ quạng như muốn tìm chỗ vịn vào ga giường. Vân Nha biết trong ánh mắt mơ màng của chồng mình, có lẽ người đang cùng anh đảo điên lúc này là “người đó”

Đúng là như vậy! Tâm trí Hà Thanh lúc này đang bị những hình ảnh khó hiểu xâm chiếm. Anh vô thức hành động…

Khi đầu lưỡi lạnh giá của anh chạm đến nhụy hoa vốn tưởng như đã héo rũ từ rất lâu của Vân Nha thì cả anh và vợ đều bất giác rùng mình giật bắn. Vân Nha lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là quan hệ, Hà Thanh chìm đắm trong mối hoan lạc với ảo ảnh trong giấc mơ của bản thân.

Hà Thanh ngẩng đầu quỳ thẳng lưng dậy, cầm lấy vật nóng rực đã cương cứng trong quần lót của mình ra để trước cửa hang động thần bí kia. Anh nhẹ cọ cọ lên xuống ma sát cậu nhỏ của mình với cánh hoa non mềm cũng như nhụy châu ở giữa.

Trong làn sương mờ ảo ẩn hiện trong tâm tưởng của anh, thứ anh thấy lúc đó cũng giống như bây giờ.Từng đường nét trên cơ thể trần trụi kia, rồi những giọt mồ hôi đầy gợi tình khẽ lăn trên làn da đó… nó có gì đó khác …nhưng khác thế nào thì anh không thể lý giải nổi. Sự giao hợp giữa hai thân ảnh trong ký ức mơ hồ của anh cũng đang diễn ra song song với hiện tại. Không báo trước, Hà Thanh ưỡn người thúc mạnh rồi lại lui về, xé rách lớp màng mỏng manh cuối cùng trong cơ thể Vân Nha.

Vân Nha thét lên đau đớn. Ngón tay cô xoắn chặt lấy ga giường như muốn xé rách nó ra. Đau quá! Nước mắt cứ thế chảy dọc xuống hai gò má, tiếng nấc nghẹn ngào pha lẫn sự chua xót. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm kể từ lúc kết hôn, Vân Nha lên giường với Hà Thanh. Cảm giác bất ngờ do đau đớn mang lại nhanh chóng dịu bớt, Vân Nha cắn môi nén đau, cố gắng một cách vụng về phối hợp với Hà Thanh.

Hà Thanh đưa tay đẩy hai chân vợ lên để anh có thể tiến sâu hơn vào bên trong. Anh ra sức cử động, nhịp nhàng di chuyển, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm phần trên cơ thể Vân Nha.

Hà Thanh bận rộn, anh không nhìn thấy gương mặt vợ mình. Càng say đắm trong cơn men tình của anh, cô càng chua xót. Vân Nha muốn hất tung Hà Thanh ra, cô muốn nói với anh, muốn anh hãy xem cô tồn tại vào lúc này chứ không phải bất kì một ai khác. Vân Nha đủ thông minh để hiểu rằng; lúc này Hà Thanh chỉ đang xem cô như một con búp bê phỏng chế mà thôi. “Em không phải là vật thế thân…” Tiếng nói chưa kịp bật ra đã chìm vào bóng tối.

Cô không thể nói được! Người ta ở đời, bi kịch nhất không phải là không có được cái mình muốn mà là sống suốt đời với cái mình không muốn. Sai lầm không phải chọn nhầm cái mình muốn lựa chọn mà là hối hận với lựa chọn đó. Cô đã đem bi kịch cho anh vậy mà chính bản thân cô thậm chí còn không có can đảm để thừa nhận sai lầm. Đã không đối diện được với anh thì cô lấy tư cách gì để yêu cầu anh đừng xem cô là người đó đây?

Hà Thanh điên cuồng một lúc thì lật người Vân Nha lại. Anh dùng tay vịn lấy vòng eo mảnh mai của cô, đột ngột từ phía sau tiến vào. Hà Thanh bắt đầu ra vào càng lúc càng nhanh, mỗi lần đụng vào đều chạm đến tận cùng sự kích thích sâu thẳm phía trong cô. Vân Nha chật vật, gương mặt áp sát xuống mặt nệm dính. Sau mười mấy lần đưa đẩy cuối cùng Hà Thanh cắn răng gầm lên, rút nhanh dương v*t cương cứng nhầy nhụa ra khỏi người Vân Nha đồng thời bắn ra một thứ chất lỏng màu trắng nóng rực lên tấm lưng nuột nà của cô.

Sau khi giải phóng hưng phấn, Hà Thanh nằm vật ra giường, hơi thở có chút hỗn loạn. Anh im lặng, một lúc sau nhìn cô trong lòng đầy áy náy, tự nguyền rủa bản thân: “Chết tiệt ! Anh đã làm cái gì thế này?”.

Hà Thanh biết bản thân không yêu Vân Nha, đám cưới của hai người là do gia đình sắp đặt nên từ lúc cô bước chân vào cửa Hà gia lúc nào Hà Thanh cũng giữ thái độ bình thản, tuyệt nhiên không làm cô phải thất thân. Anh còn định qua một thời gian nữa sẽ tìm lúc thích hợp để nói chuyện li hôn, không thể để một người như Vân Nha phải dằn vặt vì sống với người chồng như anh được.

Ấy thế mà hôm nay anh lại mất kiểm soát. Không hiểu sao trong đầu anh lúc đó, cái bóng người anh theo đuổi có vẻ rõ ràng hơn, chắc chắn người đó phải có quan hệ thân thiết hơn mức bình thường… một người rất quan trọng.

Góc giường phía bên kia khẽ động, Vân Nha đang chật vật nhặt tấm chăn dưới đất lên che cơ thể. Cô nén đau bước xuống giường. Hà Thanh nhìn thấy, anh nhìn cô ngập ngừng định nói:

-Em … em đi tắm một chút, anh ngủ trước đi! Không có gì đâu._ Vân Nha quay lại, nụ cười trông thật khó coi.

-Anh giúp em!

Hai người im lặng gột sạch tàn dư cuộc ân ái bất đắc dĩ.

Qua tấm rèm cửa mỏng, bầu trời đã chuyển sang một màu khác. Hà Thanh tắm xong cũng là lúc anh thấy Vân Nha nằm yên trên giường, anh nhìn cô một lát rồi cũng về phía bên kia giường nằm xuống. Căn phòng mới vừa rồi còn điên đảo mùi hoang ái vậy mà giờ lại bị một bầu không khí yên lặng tĩnh mịch bao trùm tất cả. Chủ nhân của nó mỗi người mang một tâm trạng nặng nề tiến vào giấc ngủ… hôm nay như vậy có lẽ bình yên nhưng làm sao biết được ngày mai sẽ thay đổi như thế nào? Vì dù sao đi chăng nữa, cuộc đời này có rất nhiều điều ngoài ý muốn!