Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 56-2: Sảnh Ảo - 1




“Khách sạn đúng là một nơi tuyệt vời!”

Vệ Tuân cảm thán, đọc mê say đống tư liệu mà “đạo sĩ Mao Sơn” gửi cho mình. Sau dăm ba câu thử, Vệ Tuân cứ thấy “Đạo sĩ Mao Sơn” cũng là người bị khách sạn lựa chọn.

Túm cái váy lại, mấy chuyện như bí văn âm dương hay long cốt mai rùa mà cậu ta nói trước đó, cực kỳ có khả năng đều là thật! Hơn nữa còn là trải nghiệm ngay trong hành trình!

Thú vị ghê! Vệ Tuân càng thêm nôn nóng háo hức muốn chạy vào hành trình tiếp theo, có điều…

[Bạn thử đồng cảm với “Đạo sĩ Mao Sơn”. Thất bại.]

Tuy chưa liên kết thân phận, danh hiệu cũng ở trạng thái “chưa đồng bộ”nhưng Vệ Tuân đoán rằng, miễn mình giật được danh hiệu đó thì nó sẽ thuộc về cậu và cũng biểu hiện trên người cậu luôn.

Giống như Vệ Tuân không đeo danh hiệu [Kẻ không biết đau], nhưng cậu vẫn không thấy đau.

Nói trắng ra thì trừ “sợ lạnh”, mọi thứ của Vệ Tuân đều hoàn toàn phù hợp với danh hiệu “Kẻ máu lạnh”. Không biết đau, không bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng, bốn bỏ lên năm, cậu cũng được xem là kẻ máu lạnh “máu không lạnh”.

Nếu vậy thì danh hiệu [Sự đồng cảm] này, phải hiệu quả mới đúng chứ nhỉ. Nhưng vừa rồi Vệ Tuân cố gắng thử đồng cảm với “Đạo sĩ Mao Sơn” thì nhận được lời nhắc từ khách sạn.

Tiếc là [Đồng cảm thất bại].

“Giờ sao mới thành công đây?”

Vệ Tuân trầm ngâm, rà soát những trường hợp siêu nhiên mà đạo sĩ Mao Sơn đã chia sẻ và thảo luận với cậu, đồng thời cố gắng đặt mình vào vị trí cậu ta. Vệ Tuân nỗ lực thì nỗ lực, nhưng vẫn thất bại.

“Vì mình chưa gặp đạo sĩ Mao Sơn, hay là do mình nắm thông tin cậu ta chưa đủ sâu?”

Vệ Tuân băn khoăn, ôm Bính Bính đang đấm nhau túi bụi với Cáo Bay, xoa bộ lông màu nâu dài mượt của nó.

“Hay thân phận của cậu ta quá cao, sự đồng cảm chỉ là danh hiệu màu xanh lá nên không bắt chước được?”

“Bính Bính, mày nói coi?”

“Nghèo?”

Bính Bính liế m móng, đuôi to lắc qua lắc lại. Đôi mắt xinh đẹp của nó vẫn nhìn chằm chằm vào con cáo nhỏ đang ngồi xổm chải lông trên thảm.

“Bính Bính, Bính Bính, Bính Cửu, du khách.”

Vệ Tuân câu được câu chăng, ngón tay nghịch đôi tai to của mèo Maine: “Phần thưởng bảo vệ du khách, phần thưởng giúp du khách sống sót. Bính Bính, mày nói dấu * trong dịch vụ chăm sóc khách hàng có giống với những gì tao nghĩ không?”

“Nghèo nghẻo?”

“Cảnh sát, bác sĩ, thương nhân, độc giả, tác giả là những người tao hay gặp nhất. Đạo sĩ Mao Sơn, lệ quỷ Bình Bình, Cổ bà bà Miêu Phương Phỉ, thậm chí Ô Lão Lục…”

Vệ Tuân kéo dài giọng, cười khẽ: “Chẳng qua, những thân phận này đều không quan trọng.”

“Hướng dẫn viên phải đợi khách sạn chia job, nhưng tao muốn thật nhiều, thật nhiều cơ hội du lịch hơn nữa.”

Vệ Tuân nheo mắt, trong bóng tối đồng tử của cậu càng giống màu tím. Bây giờ là 8 giờ sáng, ngoài trời đã sáng tỏ nhưng trong phòng ngủ lại kéo màn tắt đèn, tối mù như lúc chạng vạng.

“Nhân viên chăm sóc khách hàng của tao, quả nhiên biết tao muốn gì.”

Vệ Tuân nói khẽ: “Đồng cảm “du khách”.”

[Bạn có chắc rằng muốn dùng “Sự đồng cảm” để đồng cảm với du khách không? Xin chú ý, sau khi đồng cảm, danh hiệu “Sự đồng cảm” sẽ biến thành danh hiệu “du khách” và không thể thay đổi.]

Quả nhiên, lần thông báo này của khách sạn khác hẳn với trước kia.

Không do dự, Vệ Tuân nói: “Tôi chắc chắn.”

[Danh hiệu “Sự đồng cảm” màu xanh lá của bạn đã biến mất, bạn đạt được danh hiệu “Du khách” màu xanh lá.]

[Du khách (danh hiệu màu xanh lá): Khi hiển thị danh hiệu này, bạn sẽ trở thành du khách!]

“Được, vậy chúng ta xem cái danh hiệu này có xài được không đã.”

Vệ Tuân thích ý nằm trên giường, hai tay đan vào nhau đặt lên bụng: “Mong là xài được, dù sao… mình không thể chờ thêm được nữa.”

“Liên kết thân phận.”

[Kính chào du khách, chúc mừng bạn đã chọn tham gia khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu! Khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu, sự lựa chọn tuyệt vời nhất dành cho bạn!]

Âm thanh thông báo vui vẻ vang lên bên tai Vệ Tuân.

[App Bản đồ Kinh dị đa năng của bạn đã mở, tổng kết điểm số mà bạn đạt được trong chuyến đi này!]

Cùng với âm thanh của khách sạn, đủ loại cảnh tượng trong Đắm Say Tương Tây hiện ra trước mắt Vệ Tuân. Cảnh đầu tiên là lúc trên xe buýt, Lâm Hi tuyệt vọng quỳ xuống đất khóc lóc nỉ non.

[Hoàn thành nhiệm vụ hướng dẫn viên cấp tân thủ cực khó: 500 điểm]

Ngay sau đó là cảnh trèo lên núi Ô Loa chiến đấu với Cáo Bay xác sống, nghênh chiến Thống lĩnh Cáo Bay ở nghĩa trang Tiểu Long và sạn đạo Hung Cốt, còn liều lĩnh gi ết chết Vua Cáo Bay giữa hiểm nguy trùng trùng. Không dừng lại ở đó, cảnh tượng cáo bay mới sinh cuộn tròn nơi trái tim cậu cũng hiện lên.

[Sáng lập điểm du lịch mới – Núi rừng Cáo Bay: 1000 điểm.]

Theo sau là gió lốc thổi quét thôn Thiết Bích, lệ quỷ Bình Bình đứng giữa không trung nhìn xuống mặt đất.

[Tham gia sáng lập tour du lịch “Cấp vô giải” mới: 3000 điểm.]

Ngay sau đó, trong đầu Vệ Tuân thoắt cái hiện lên tám gương mặt gồm Miêu Phương Phỉ, Úc Hòa An, Triệu Hoành Đồ,…

[8 du khách sống sót: 1600 điểm (toàn đội bảo mệnh, nhân đôi điểm số.]

Hình ảnh cuối cùng là một cây cờ hướng dẫn viên màu đỏ.

[Vượt qua hành trình cấp nguy hiểm đầu tiên: 2000 điểm.]

[Lần phát sóng trực tiếp đầu tiên đạt 1000 người xem: 10 điểm.]

[Lần phát sóng trực tiếp đầu tiên đạt 10.000 người xem: 100 điểm.]

[Lần phát sóng trực tiếp đầu tiên đạt 100.000 người xem: 1000 điểm.]

[Chuyến Đắm Say Tương Tây lần này của bạn đạt được 9210 điểm, xin chúc mừng! Bạn lập kỷ lục là hướng dẫn viên du lịch cấp tân thủ đạt điểm số cao nhất, vinh quang đứng đầu bảng Hướng dẫn viên – Ngôi sao mới thế giới.]

[Đang xem xét cấp bậc của bạn!]

Vệ Tuân mở mắt, cậu đang đứng trong một căn phòng với bốn vách tường trắng như tuyết, trước mặt không có gì ngoại trừ một danh sách trải dài đến tận trời cuối đất cùng phông nền là dãy ngân hà lấp lánh bạt ngàn. Có hai loại ký tự dịch chuyển liên tục trong bảng, một loại là tiếng Trung, biệt hiệu là Giáp Ất Bính Đinh Mậu kèm theo một con số, loại kia là tiếng Anh, danh hiệu SABCD kèm số.

Vệ Tuân quan sát bảng thông báo này từ trên xuống dưới một cách kỹ càng, lần lượt là:

[Giáp 1 (Kẻ Trêu Mệnh), điểm: 7852]

[S5 (Thuyền Trường U Linh), điểm: 5068]

[Giáp 3 (Kẻ Đu Mộng), điểm: 5062]

[Ất 35, điểm: 4025]

[Bảng Hướng dẫn viên – Ngôi sao mới, liệt kê 100 hướng dẫn viên đạt thành tích cao nhất trong lần đầu dẫn đoàn!]

“Tại sao lại có hai loại biệt hiệu?”

Vệ Tuân hứng thú hỏi: “Ba người trước có danh hiệu được bỏ trong ngoặc đơn, Ất 35 thì không. Lý do?”

[Biệt hiệu được quyết định bởi hai khu cống hiến lớn nhất trên bảng Quy Đồ.]

Khách sạn giải đáp: [Chỉ 13 hướng dẫn viên đứng đầu hai khu, mới được sở hữu danh hiệu riêng của mình.]

[Bạn nhận được ghim cài áo loại đồng, dành cho hướng dẫn viên mới.]

Tay Vệ Tuân nặng nặng, cảm giác lạnh lẽo của kim loại truyền đến. Đó là một cái huy hiệu hình con bướm cổ xưa tối giản bằng đồng, trên cánh bướm có ba chỗ lõm bằng hạt gạo như để khảm thứ gì đó.

Vệ Tuân đã hiểu cách chia cấp hướng dẫn viên trong khách sạn rồi.

Cấp thấp nhất là cấp đồng, tổng cộng có ba bậc, 500 điểm đạt được một sao, ba sao thăng một bậc.

Đợi đến khi cấp đồng đủ ba bậc, sẽ tự động thăng lên cấp bạc.

Cấp bạc chia thành 5 bậc, 1000 điểm đạt được một sao, năm sao thăng một bậc.

Chạm mốc năm bậc bạc sẽ được tham gia kỳ thi dẫn đoàn của hướng dẫn viên, nếu đậu là thăng đến cấp vàng.

Trên cấp vàng còn có cấp bạch kim, cấp kim cương, mà danh hiệu của hướng dẫn viên sẽ được sắp xếp theo cấp bậc từ trên xuống dưới, chia ra khu vực Đông và Tây.

Thống trị khu Đông là châu Á, biệt hiệu Giáp Ất Bính Đinh Mậu. Chỉ ba hướng dẫn viên đứng đầu mới là hướng dẫn viên cấp Giáp.

Trở xuống là cấp Ất, cấp này có mười hướng dẫn viên tinh anh, một trăm hướng dẫn viên hạng thường. Hướng dẫn viên cấp Bính có 250 người, cấp Đinh có 500 người, cấp Mậu thấp nhất thì vô số kể. Giảm dần theo cấp bậc.

Nếu cùng cấp cùng sao cùng bậc, khách sạn ắt có tiêu chuẩn phán xét nên hầu hết các du khách xưng hô với hướng dẫn viên đều bằng biệt hiệu, tỷ như Bính Cửu, Ất 49. Chứ không gọi hướng dẫn viên năm sao bậc năm cấp bạc hay một sao bậc một cấp bạch kim.

[Chuyến lữ hành lần này bạn đạt được tổng cộng 9210 điểm. Xin chúc mừng, bạn thăng lên bốn sao bậc 0 cấp bạc, bạn còn thiếu 290 điểm để thăng lên hạng hướng dẫn viên bậc một cấp bạc!]

[Chúc mừng bạn đạt được biệt hiệu Bính 250!]

Trong tiếng chúc mừng hân hoan của khách sạn và vẻ mặt sửng sốt của Vệ Tuân, thứ tự biệt hiệu trên bảng Hướng dẫn viên – Ngôi sao mới nhanh chóng thay đổi, cả bảng tụt xuống một đoạn.

[Giáp 1 (Kẻ Trêu Mệnh), điểm: 7852] vốn đang đứng nhất rớt xuống thứ hai, mà biệt hiệu đè trên nó rõ ràng là…

[Bính 250, điểm: 9210.]

“Từ từ, chẳng lẽ, ai cũng thấy được cái bảng này hả?”

Vệ Tuân không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn [Bính 250] ngồi vắt vẻo đầu bảng.

[Đúng vậy, cả thế giới đều ngưỡng mộ vinh quang của bạn!]

“Shhhh….”

Vệ Tuân hít một hơi, hiếm khi đỡ trán lẩm bẩm: “Trời ơi, cái biệt hiệu này sẽ thay đổi chứ?”

[Đúng vậy, biệt hiệu trên bảng sẽ thay đổi theo biệt hiệu thời gian thực của bạn!]

“Nói cách khác, tôi phải đeo cái biệt hiệu này ít nhất một tháng?”

Vệ Tuân lắc đầu thổn thức: “Lố lăng, hết sức lố lăng.”

Mồm thì than vậy, nhưng nhìn khoé miệng nhếch lên kia cũng đủ biết Vệ Tuân khá hài lòng vì đè đầu hướng dẫn viên [Giáp 1] đó xuống. Cậu mê cái cảm giác hưng phấn này, cảm giác trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

“Nhưng mà 250 nghe ngu lắm*, cố tình ha gì.”

(*) 250 (èr bǎi wǔ) – là một con số được sử dụng như tiếng lóng của cư dân mạng xứ Trung, mang ý nghĩa là “khờ khạo cứng đầu”.

Vệ Tuân không thích nổi cái biệt hiệu của mình, bởi vì biệt hiệu thành danh đầu tiên rất dễ ghi lại ấn tượng sâu sắc với mọi người. Hướng dẫn viên mới như cậu trực tiếp thông quan chuyến du lịch Đắm Say Tương Tây cấp nguy hiểm, vọt lên top đầu bảng Ngôi Sao Mới chắc chắn sẽ khiến mọi người nhớ cực lâu.

Vệ Tuân không muốn ai đó mới gặp mình đã rú lên: “Gì cơ? Cậu chính là Bính 250 đứng đầu bảng Ngôi Sao Mới đó hả!?”

“Thôi, Bính 250 đâu có liên quan gì tới Vệ Tuân mình.”

Vệ Tuân tự an ủi, cậu tính toán đâu vào đấy cả rồi, một tháng này sống dưới thân phận du khách vi vu vài tour du lịch. Dù sao phải đến một tháng sau hướng dẫn viên mới được nhận job mới, có nổi bật đến mấy cũng bị thời gian lau sạch thôi. Nói không chừng tháng sau chẳng còn ai nhạy cảm với danh hiệu “Bính 250” này nữa.

“Xếp hạng xong, biệt hiệu cũng có, giờ tôi ra ngoài được chưa?”

[Hướng dẫn viên Bính 250, với tư cách là người tham gia sáng lập hành trình 30 độ Vĩ Bắc, bạn vinh dự được ghi tên trên bảng Quy Đồ, lưu danh sử sách!]

“Khoan, từ từ. Bảng Quy Đồ là gì? Hành trình 30 độ Vĩ Bắc là sao nữa?”

Thông báo “nhiệt tình” của khách sạn khiến lòng Vệ Tuân dâng trào sự bất an.

Ngay sau đó, cậu nghe khách sạn phổ cập khoa học về tầm quan trọng của Hành trình 30 độ Vĩ Bắc và khái niệm bảng Quy Đồ. Da đầu Vệ Tuân thoáng chốc tê rần!

Bảng [Hướng dẫn viên – Ngôi Sao Mới] tuy là bảng danh sách quan trọng nhưng không phải quá quan trọng, vì còn nhiều bảng khác cấp bậc tương đương với nó như [Bảng Du khách – Ngôi Sao Mới], [Bảng Hướng dẫn viên – Hằng năm], [Bảng Du khách – Hằng năm],…

Còn [Bảng Quy Đồ] chính là bảng nổi bật nhất, cao cấp nhất, được chú ý nhiều nhất. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy!

[Bảng Quy Đồ] mang nghĩa “Chỉ có hành trình 30 độ Vĩ Bắc mới có thể quay về (Quy Đồ)”. Nói cách khác, muốn thoát khỏi khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu thì điểm mấu chốt chính là chuyến hành trình 30 độ Vĩ Bắc này! Mà các chuyến hành trình “cấp vô giải” cao cấp như vậy, tính đến nay trên thế giới chỉ có bảy chuyến!

Phải thêm [Lăng mộ của vua Thổ Ty ở Tương Tây] mà Vệ Tuân vừa tìm ra, mới xem là đủ bảy chuyến!

“Và nếu Bính 250 lọt bảng…”

Vệ Tuân khó lòng miêu tả vì cứ thấy con số 250 này chẳng khác gì đám dòi bọ của Ô Lão Lục, cứ bám riết lấy cậu. Cho dù tương lai cậu thăng cấp thăng bậc, thậm chí có thể sở hữu cho mình một biệt hiệu độc đáo thì e là mọi người cũng chỉ nhớ mỗi con số 250 thôi!

“Trên bảng Quy Đồ ngoài hướng dẫn viên hẳn cũng có du khách chứ hả?”

Vệ Tuân bỗng nhiên nghĩ đến.

[Đúng vậy.]

“Thế du khách lọt bảng bằng cách nào? Bằng danh hiệu sao?”

[Đúng.]

“Vậy thì đơn giản.”

Vệ Tuân sung sướng nói, hiển thị danh hiệu “du khách”: “Tôi cũng là du khách mà, đừng nghĩ đến Bính 250 nữa. Chúng ta cứ làm theo quy tắc của du khách đi.”

*

“Quá~ là~ chán~ rồi~.”

Mao Tiểu Nhạc canh giữ bên cạnh bảng Hướng dẫn viên – ngôi sao mới ở sảnh ảo. Cậu ta buồn ngủ ngáp dài, người giấy nhỏ ngồi trên vai cũng ngáp theo.

“Chả thấy nhúc nhích gì sất.”

Sau khi hoá trang, Mao Tiểu Nhạc chẳng khác gì các du khách hướng dẫn viên trong sảnh ảo, không chút nổi bật. Cậu ta gấp tổng bốn người giấy, một đứa dòm lom lom [Bảng Quy Đồ], một đứa canh me [Bảng Hướng dẫn viên – Ngôi sao mới], một đứa ngóng [Bảng Du khách – Ngôi sao mới], đứa cuối cùng thì ngồi vắt vẻo trên vai cậu ta, cùng nhau canh gác lối vào sảnh.

“Chuyện này giao cho đám Tịch Dương không phải tốt hơn à.”

Trước giờ mấy chuyện thập thò như này Mao Tiểu Nhạc siêu lười làm, nếu không phải đội trưởng đích thân ra lệnh thì cậu ra đánh bài chuồn từ đời nào rồi.

Giờ chỉ có chương mới của Tam Thủy Nhật Nguyệt mới an ủi được cậu ta thôi.

“Sao idol không rep mình nhở?”

Mao Tiểu Nhạc lại gửi meme “Đạo sĩ nhỏ dòm lén”, nhưng Tam Thủy Nhật Nguyệt cực kỳ nhiệt tình trước đây lại như trap boy dùng xong là vứt, hoàn toàn không lời hồi đáp.

Nếu là trước đây, Mao Tiểu Nhạc chỉ biết cày truyện của idol thêm vài lần nữa, nhưng bây giờ…

“Chẳng lẽ Tam Thủy bị khách sạn bắt đi rồi ư?”

Mao Tiểu Nhạc không khỏi tưởng tượng, khuôn mặt vì kích động mà ửng đỏ: “Bằng thực lực của idol, chắc chắn có thể lọt bảng Du khách – Ngôi Sao Mới!”

Vài cái hố truyện mà Tam Thủy Nhật Nguyệt đã bắt trọn trái tim Mao Tiểu Nhạc 5 năm ròng rã, danh hiệu giai đoạn đầu của Tam Thủy Nhật Nguyệt hẳn phải cực kỳ xuất chúng!

Đây chính là động lực sau cùng khiến Mao Tiểu Nhạc ngoan ngoãn chôn chân ở cửa đại sảnh.

“Sẽ là danh hiệu nào nhỉ? Bút tiên? Thần bút Mã Lương? Danh hiệu loại tinh thần hay cám dỗ?”

Mao Tiểu Nhạc vui vẻ mặc não đi chơi xa: “Nói không chừng mới vào là lấy danh hiệu màu tím luôn! Hí hí, nếu vậy đội trưởng không có lý do gì không cho Tam Thủy vào đội!”

“Ôi dào, sau này mình sẽ “bảo vệ” Tam Thuỷ, cậu ấy mắc bệnh gì mình chữa bệnh đó, đảm bảo cậu ấy yên tâm lấp hố.”

Mao Tiểu Nhạc ngây ngô cười hì hì như đứa dở hơi, nhưng trong sảnh ảo hành vi cậu ta chẳng hề quá kỳ lạ. Lúc này không khí xao động âm thầm tràn ngập, ngoại trừ “Du khách ngày” và lần vào cửa đầu tiên thì mỗi lần vào sảnh là sẽ bị trừ một số điểm nhất định, nên bình thường ở đây rất vắng vẻ.

Nhưng hôm nay trong sảnh lại chật kín người, y chang ga tàu hoả lúc Xuân Vận* vậy. Nhất là khu vực trước [Bảng Quy Đồ], đúng kiểu người chen người, nhìn thoáng qua chỉ thấy một đám đen kịt.

(*) Xuân vận, còn được gọi là mùa du lịch lễ hội mùa xuân hoặc thời kỳ Xuân vận, là khoảng thời gian du lịch ở Trung Quốc với lưu lượng giao thông cực kỳ cao vào khoảng thời gian năm mới của Trung Quốc.

Rõ ràng bảng Quy Đồ được treo ở vị trí cao nhất, bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy nhưng không ít người vẫn cố lấn lên, như thể chen đến trước sẽ là người đầu tiên nhìn thấy “???” biến thành danh hiệu vậy.

Còn khu phía Bắc sảnh thì im lặng kỳ lạ, các du khách như đang cố ý tránh né nơi đó, bất cứ náo động hay ồn ào nào cũng chẳng dính dáng đến chỗ đấy.

Một nhóm người khoác áo choàng che mặt đang đứng ngay đó, áo choàng đều là màu tối, có xanh lá đậm, xanh lam đậm, tím đậm, đen,… Khuôn mặt bọn họ  bị mũ choàng và mặt nạ che khuất, dòm giống như phe Tử Thần Thực Tử* đang triệu tập hội nghị cỡ lớn vậy.

*Tử thần Thực tử (tên tiếng Anh là Death Eater) là một tổ chức hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của nữ nhà văn Anh QuốcJ. K. Rowling, do phù thủy hắc ám – Chúa tể Voldemort – thành lập, với mục đích “thanh lọc” cộng đồng phù thủy, loại bỏ những phù thủy gốc Muggle mà bọn chúng cho rằng thấp kém hơn dòng dõi phù thủy thuần chủng và không xứng đáng học phép thuật.

“À, hướng dẫn viên.”

Mao Tiểu Nhạc nheo mắt, cất giọng sâu xa. Cậu ta hờ hững vuốt v e ngón tay, ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp một miếng bùa vàng. Chỉ cần tung tấm bùa này ra, đám hướng dẫn viên bên kia phải tàn phế hơn nửa. Trong mắt Mao Tiểu Nhạc lập loè ác ý máu tanh nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không động thủ.

Sở dĩ nhóm hướng dẫn viên phía Bắc im lặng như vậy, không phải do ý thức bọn chúng tốt, trong lòng Mao Tiểu Nhạc thì cục đá dưới hầm cầu cũng có văn hoá hơn đám hướng dẫn viên tội ác tày trời này.

Chúng ngoan ngoãn là vì bóng lưng màu cam đứng trước [Bảng Quy Đồ] thôi.

Hắn khoác áo choàng dài màu cam, lẳng lặng đứng đó. Gam màu nóng như nguồn sáng chiếu rọi màn đêm, hoàn toàn khác với đoàn thể hướng dẫn viên mặc màu tối. Như cảm giác được cái nhìn chăm chú của Mao Tiểu Nhạc, người nọ quay đầu, mặt nạ hoa văn rồng vàng che kín khuôn mặt.

Mao Tiểu Nhạc lười biếng cong khoé môi xem như chào hỏi. Ánh mắt cậu ta ghim trên áo choàng màu cam của hắn, không nói gì mà chỉ dùng môi ngữ.

“Kẻ Đu Mộng, màu áo choàng của anh càng lúc càng ảm đạm rồi.”

Người nọ không đáp, lịch sự gật đầu rồi quay đi, im lặng quan sát [Bảng Quy Đồ] chăm chú như thể đang chờ đợi điều gì. Mao Tiểu Nhạc mất vui mà xuỳ một tiếng, cất tờ bùa, thông qua đôi mắt người giấy mà ngóng các bảng.

Nếu người kia là newbie thật thì sẽ có mười hai tiếng để suy xét, giờ mới được tám tiếng thôi, Mao Tiểu Nhạc đợi muốn lả cả người rồi, đoán chừng hạng cuối là…

Cậu ta bỗng nhiên đứng thẳng người, trước khi đám đông kịp chú ý đã đến trước [Bảng Hướng dẫn viên – Ngôi sao mới] trong chớp mắt, mắt cậu ta ghim chặt lấy tấm bảng bằng con ngươi đen đặc.

Thay đổi, bảng thay đổi rồi! Không phải mười người cuối cùng hay mười người đứng đầu, mà là Kẻ Trêu Mệnh luôn ổn định ở vị trí đầu bảng bị tụt xuống một hạng!

Lúc này trong lòng Mao Tiểu Nhạc lại dâng trào một nỗi hoảng sợ như cuồng phong thổi từng đợt sóng lớn khiến đất trời rung chấn, cảm giác choáng váng đột ngột ập đến. Dù biết người kia chỉ vượt qua Kẻ Trêu Mệnh ở bảng newbie, thực lực chân chính vẫn có cách biệt một trời một vực với đám hướng dẫn viên đứng đầu nhưng lòng Mao Tiểu Nhạc lại thấy nôn nóng lạ kỳ. Như thể có một con mãnh thú đang dần trở nên xảo quyệt, mạnh mẽ không gì địch nổi đã thoát khỏi thời kỳ non nớt xuất hiện trước mặt mọi người.

Cậu ta trợn mắt chăm chú quan sát biệt hiệu từ từ xuất hiện trên bảng, giống như muốn ghi lòng tạc dạ. Nhưng ngoại trừ cậu ta thì chẳng còn ai chú ý tới người đứng đầu [Bảng Hướng dẫn viên – Ngôi sao mới], đã không còn là Kẻ Trêu Mệnh nữa.

Bởi sự quan tâm của mọi người trong sảnh ảo đều đổ dồn vào [Bảng Quy Đồ]! Người khoác áo choàng cam không khỏi bước lên một bước, đôi mắt sau mặt nạ vàng ròng chuyên chú nghiêm túc nhìn hàng chữ cuối cùng trong [Bảng Quy Đồ].

Giờ đây sảnh ảo có thể nghe được tiếng kim rơi, vì sự im lặng đáng sợ đang bao trùm. Mắt ai nấy đều mở to do bị kích động mạnh, trong mắt phản chiếu bóng mờ của bảng danh sách.

[Bảng Quy Đồ] – Bảng danh sách quyền lực nhất của khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu, ghi lại chuyến hành trình 30 độ Vĩ Bắc, người tham gia sáng lập và lời bình của khách sạn đối với người tham gia.

Từ trên xuống dưới, căn cứ vào thời gian, lần lượt là:

[Bảng Quy Đồ]

[Người tham gia sáng lập hành trình Kim Tự Tháp Pharaoh: Nhật Mộ Quy Đồ — Phải đến nơi đâu mới là chốn về.]

[Người tham gia sáng lập hành trình Sahara tử vong: Kẻ Đu Mộng — Kẻ theo đuổi giấc mơ sẽ chết trong mộng đẹp.]

[Người tham gia sáng lập hành trình Tháp Thông Thiên Babel: Goá Phụ Đen — Goá phụ chết trong cô độc.]

[Người tham gia sáng lập hành trình Cổng Mặt Trời Inca: Kẻ Trêu Mệnh —Kẻ trêu đùa sinh mệnh cuối cùng sẽ bị vận mệnh trêu đùa.]

[Người tham gia sáng lập hành trình Maya cổ mất tích: Nhà Chiêm Tinh — Vì sao tiên đoán ngày diệt vong sắp đến.]

[Người tham gia sáng lập hành trình Atlantis dưới biển sâu: Nhật Mộ Quy Đồ — Nhật mộ thương sơn viễn, phong tuyết dạ quy nhân] (Chiều tà núi xa thẳm, người về giữa tuyết đêm).

Mà giờ đây trên bảng Quy Đồ đã xuất hiện danh hiệu của người thứ sáu, được khắc tên lên bảng Quy Đồ!

[Người tham gia sáng lập hành trình Mộ vua Thổ Ty phủ bụi: Du khách.

Lời nhận xét mà khách sạn dành cho người này là:

[Du khách có khả năng vô hạn.]