“Triệu Hoành Đồ!”
“Mau, mau cầm máu!”
Triệu Hoành Đồ đau đến mặt trắng bệch, đầu cổ lấm tấm mồ hôi, cậu ta bấu chặt cánh tay của Vương Bành Phái muốn làm tiếp nhưng đã xụi lơ vì không còn sức cầm cung.
Trong bụng cậu ta vẫn còn một bàn chân của đứa trẻ!
Mình mẩy Triệu Hoành Đồ toàn máu, mùi tanh xộc lên gay mũi, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Hứa Thần và Úc Hòa An hoảng loạn, luống cuống tay chân cầm máu cho cậu ta. Vương Bành Phái phản ứng thần tốc chộp lấy cây cung của Triệu Hoành Đồ, nheo mắt thọc vào cái bụng nứt toác của cậu ta khều mạnh bằng bàn tay vững chãi đến khó tin.
“Hự!”
Vương Bành Phái lật tay, cắm thẳng cây cung xuống đất ghim chặt cặp tay chân cụt đang ngọ nguậy liên hồi ngay mũi cung.
“Aaaa!!!”
Cơn đau dữ dội khiến Triệu Hoành Đồ xém ngất lịm, may mắn thuốc bổ máu cậu ta uống lúc nãy đã phát huy tác dụng, tuy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng máu đã không còn chảy xối xả nữa.
“Cậu Triệu, cậu thật là…”
Vương Bành Phái bất đắc dĩ lắc đầu, muốn nói lại thôi. Hắn ta biết mới nãy Triệu Hoành Đồ uống thuốc bổ máu, nhưng đâu có ngờ thằng nhóc này lại ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy, dám mổ bụng móc tay chân đứa trẻ. Có điều…
“Cách đuổi quỷ vật lý thế này không có hiệu quả đâu, cậu thật là, haiz.”
Lũ ma quỷ trong nhiệm vụ có yếu tố siêu nhiên, há có thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy? Dòm chân tay màu xám xanh của đứa trẻ đang vặn vẹo giãy giụa với sức lực mạnh kinh hồn, nháy mắt đã thoát khỏi mũi cung trườn nhanh về phía Triệu Hoành Đồ như hai con bò sát khác giới xấu xí đáng sợ. Lúc này Hứa Thần và Úc Hòa An cũng kịp phản ứng, Úc Hòa An run lẩy bẩy móc lá bùa ra lẩm bẩm gì đó rồi dán lên tay đứa trẻ, Hứa Thần cũng nghiến răng rút dao găm ra chém một nhát vào chân nó.
“Aaaaaaa!!”
Nhưng khi lá bùa và con dao găm rơi xuống tay chân đứa trẻ thì người kêu gào thảm thiết lại là Triệu Hoành Đồ, tay trái cậu ta đỏ bừng như bị phỏng mà ở bàn chân phải cũng xuất hiện một vết thương chảy máu ồ ạt.
“Dừng lại mau!”
Vương Bành Phái vội hét ầm lên, làm gì có cách giải quyết nào đơn giản lại thô bạo thế này, nếu không tìm ra nguồn gốc của oán niệm thì những tổn thương bọn họ gây ra trên phần tay chân cụt của đứa trẻ, sẽ bị trả ngược lên người bọn họ.
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”
Hai mắt Úc Hòa An đỏ ngầu, hắn ta không dám manh động nữa mà trơ mắt nhìn cái tay chân cụt kia bò tới gần Triệu Hoành Đồ. Triệu Hoành Đồ thở nặng nhọc vì đau đớn, thấy tay chân cụt đang bò về phía mình thì gương mặt cậu ta lộ vẻ kinh hoàng ghê tởm muốn né tránh, tuy nhiên cũng đành bất lực chúng nhìn bò lên người rồi chui vào bụng. Triệu Hoành Đồ nghiến chặt răng, nước mắt rơi lã chã.
Nhưng vào lúc này, bụng của Triệu Hoành Đồ chợt lạnh.
“Đây, đây là…”
Úc Hòa An trợn to mắt khiếp sợ nhìn con gia súc với cái đầu trắng xanh, không biết bị ép tới gần Triệu Hoành Đồ từ lúc nào, nó lợi dụng lúc tay chân của đứa trẻ đang chui vào bụng cậu ta ngoạm lấy chúng rồi nhai rột rột trong miệng.
“Aaaaa!!”
Triệu Hoành Đồ gào lên thảm thiết, khốn khổ như thể toàn bộ xương cốt trong người đều bị nghiền nát gãy lìa vậy, cậu ta không ngừng co giật, mỗi lần sắp ngất đi thì bị cơn đau đánh thức, dáng vẻ như sắp chết đi sống lại.
“Nhả ra!”
Hứa Thần tái mặt lao tới, muốn giật lấy tay chân cụt từ trong miệng con gia súc.
“Oe, oe…”
Con gia súc đang nhai ngấu nghiến rất nhát gan, vừa trông thấy người đã khóc nỉ non như con nít. Hứa Thần chưa kịp làm gì nó đã vội phun cặp tay chân mới nhai được vài miếng ra rồi sợ sệt co rúm quỳ rạp xuống đất, nó khẽ gầm gừ nhưng chẳng dám phản kháng mà chỉ khóc thút thít.
“Khoan đã.”
Vương Bành Phái nheo mắt, giao Triệu Hoành Đồ cho Úc Hòa An rồi nhặt cặp tay chân đã bị con gia súc gặm lỗ chỗ mà chẳng ngại bẩn. Bùa chú và lưỡi dao không hề để lại chút thương tích nào cho chúng nhưng vết cắn của con gia súc vẫn còn trên tay chân của đứa trẻ, chúng đang yếu ớt run rẩy trong tay Vương Bành Phái chứ không còn giãy giụa mạnh mẽ như lúc nãy nữa.
“Anh Vương, anh làm gì vậy?”
Hứa Thần kinh hãi, chưa kịp ngăn lại đã thấy Vương Bành Phái ném bàn tay của đứa trẻ vào đàn gia súc. Trong tích tắc, đàn gia súc đang ngoan ngoãn yên lặng chợt nhào về phía bàn tay của đứa trẻ như phát điên, tàn bạo tranh giành xét nát nó thành từng mảnh.
“Aaaaa!!!”
Có tiếng gào thảm thiết vang trời, Triệu Hoành Đồ đã sớm ngất lịm vì đau nên tiếng hét này không phải của cậu ta, nó truyền đến từ phía ngoài chuồng gia súc. Một trong những đứa trẻ đang gào khóc om sòm, chỗ cánh tay trái bị cụt của nó bỗng nhiên bị thối rữa, vài giây sau thì cả cánh tay đã hoàn toàn mục nát chỉ còn xương.
“Tôi hiểu rồi.”
Vương Bành Phái như bừng tỉnh, nhìn đàn gia súc bằng ánh mắt phức tạp. Sau khi nuốt chửng bàn tay của đứa trẻ thì đàn gia súc trở về vẻ yên lặng vốn có, đờ đẫn như những con cừu non. Còn riêng ba cái đầu khiếp đảm đang canh chừng bên cạnh Vương Bành Phái, như đang chờ xem liệu hắn ta có ném tiếp bàn chân của đứa trẻ vào đó hay không.
“Chuyện, chuyện gì thế này?”
Úc Hòa An lắp bắp hỏi, hắn ta cũng nhìn ra sự khác lạ của đứa trẻ bởi bàn tay của nó bị đàn gia súc xơi tái không sống lại nữa, còn tay trái của Triệu Hoành Đồ cũng đã ngừng chảy máu.
“Bàn tay của đứa trẻ biến mất rồi à?”
“Không, chưa xong đâu.”
Vương Bành Phái trả lời nhưng không ném bàn chân của đứa trẻ vào đàn gia súc nữa, mà lấy sợi dây thừng chu sa ra quấn vài vòng quanh cái chân cụt rồi mới ném vào. Đàn gia súc lập tức bu quanh cái chân nhưng lại sợ sệt không dám đến gần, mà cái chân bị đàn gia súc bu cũng sợ hãi chẳng dám nhúc nhích.
Hứa Thần đăm chiêu nhìn cảnh này, còn Úc Hòa An không hiểu mô tê gì vội hỏi: “Anh Vương, chuyện này là sao, Tiểu Triệu, Tiểu Triệu có sao không?”
“Chắc là không.”
Vương Bành Phái cười nói, biểu cảm trên gương mặt béo núc đã thoải mái hơn nhiều: “Anh Úc à, chuyện như những gì anh vừa mới nói đấy.”
“Là, là sao? Tôi đã nói gì cơ?”
“Anh đã nhắc tới khách khứa đến từ thôn khác.”
Vương Bành Phái nói: “Sao mà anh nghĩ ra được thế?”
“A, cái này.”
Úc Hòa An mờ mịt, chà mặt rồi ngập ngừng nói: “Vì tôi nghĩ người muốn ăn canh thai nhi nhất, chính là trưởng thôn thôn Thiết Bích, dân làng và khách khứa đến từ thôn khác.”
“Nếu nhóm đội trưởng Miêu đã ở bên thôn Thiết Bích thì phải chăng bên này, chúng ta phải đối phó với khách khứa đến từ thôn khác không? Tôi, tôi nghĩ rằng người trong thôn Thiết Bích đã chết và biến thành xác thối, vậy thì khách ở thôn khác chắc cũng đã biến thành thứ gì đó. Nhưng tôi, tôi không chắc lắm, chỉ nói bừa thôi.”
“Anh không nói bừa đâu.”
Hứa Thần cười bảo, hắn cũng vừa phát giác ra: “Khách ở thôn khác đã biến thành những ‘đứa trẻ’, sau khi ăn canh thai nhi.”
“Mụ nôi nó, cái thứ quái thai này không sợ Ô Lão Lục.”
Vương Bành Phái mắng trong khi nhìn gương mặt tái xanh của Triệu Hoành Đồ, lấy lọ thuốc bổ máu ra rót vào miệng cậu ta. Suy cho cùng thì thanh niên trai tráng khỏe mạnh nên chỉ một lúc sau Triệu Hoành Đồ đã rên rỉ tỉnh lại, tuy vẫn còn khá yếu nhưng đã có thể tự uống nước.
“Mọi người nhìn kìa, những đứa trẻ vẫn còn ở ngoài kia.”
Vương Bành Phái chỉ tay về hướng bọn trẻ, chúng không hề nhúc nhích mà vẫn đứng ở một nơi cách chuồng gia súc tầm chục mét, dòm đám người Vương Bành Phái bằng ánh mắt oán độc.
“Mới nãy Ô Lão Lục xuống đây mà chúng đâu có bỏ chạy.”
Đám dân địa phương không cần tuân theo các quy tắc như hướng dẫn viên, trong hành trình trước đây Vương Bành Phái đã âm mưu dụ lệ quỷ vào nhà dân địa phương nhưng không ngờ nó đã bị dân địa phương xé xác thành từng mảnh.
Nếu những đứa trẻ sợ Ô Lão Lục thì lúc lão mở cửa đi ra, chúng phải né thật xa mới đúng.
“Thứ chúng sợ ở đây này…”
Hứa Thần nhìn đàn gia súc trong chuồng, con nào cũng trắng mập như heo, cái đầu tròn quay không có tai, mắt, mũi và lông mày mà chỉ có một cái miệng ngoác lớn, trông vô cùng quái dị và đáng sợ.
“Lúc đầu trong cái gùi tre mà Ô Lão Lục móc lên từ suối Tiểu Long có chiếc tã lót, mọi người còn nhớ không?”
Hứa Thần nói: “Lão đã cho chúng ăn chiếc tã lót ấy.”
“Gùi tre tương ứng với quỷ nhi, còn tã lót tương, tương ứng…”
Úc Hòa An lắp bắp, kinh hãi nhìn lũ gia súc ngu xuẩn đờ đẫn quanh mình. Không, chúng không phải gia súc mà là…
“Là những thai nhi đã bị đám khách khứa đến từ thôn khác ăn thịt.”
Vương Bành Phái lắc đầu nói: “Đúng là tạo nghiệt mà.”
Trong bữa tiệc năm đó không chỉ có một thai nhi bị làm thịt, đứa con của Bình Bình hẳn tác dụng đặc biệt hoặc món ngon vật lạ gì đó khiến cả trưởng thôn lẫn người dân thôn Thiết Bích đều muốn ăn, còn khách khứa đến từ thôn khác đã ăn canh hầm từ thịt của những thai nhi khác.
Hủ tục đã có từ thời xa xưa, tuy nhiên không biết lần này xảy ra chuyện gì, đám người ăn canh thai nhi đều chết sạch dưới oán niệm bao trùm. Hồn phách bọn họ cũng không thể siêu thoát mà biến thành đứa trẻ, còn oán niệm của các thai nhi bị ăn thịt thì lại vương vấn thế gian.
Linh hồn của chúng không trọn vẹn, oán niệm cũng không có hình dạng con người mà vô tri vô giác y như loài gia súc, cũng là kẻ thù truyền kiếp của ‘trẻ con’.
Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Lúc sống bọn họ ăn thịt thai nhi, để rồi khi chết thì bị chúng ăn ngược lại.
“Thứ khiến những ‘đứa trẻ’ thật sự sợ hãi, chính là đàn gia súc này.”
Vương Bành Phái vỗ về con gia súc bên cạnh: “Quả báo cả thôi, lúc chúng ăn xong những ‘đứa trẻ’ thì oán niệm cũng sẽ tiêu tán.”
“Thế sao… không cho chúng ăn luôn cả bàn chân của đứa trẻ?”
Triệu Hoành Đồ nhích lại gần nhìn bàn chân cụt đang bị đàn gia súc vây quanh bằng ánh mắt chán ghét, sau đó ngoảnh mặt đi không muốn nhìn thêm.
“Đừng vội.”
Vương Bành Phái cười ranh mãnh không khác gì một con chuột béo trộm dầu: “Chúng ta còn phải dẫn ‘những đứa trẻ’ đến khe Tang Hồn nữa đấy.”
Vương Bành Phái đoán rằng sự nguyên vẹn của cơ thể cũng rất quan trọng đối với ‘những đứa trẻ’, nên dù sợ hãi nhưng chúng vẫn canh chừng bên ngoài chuồng gia súc chứ chưa chịu rời đi. Tay chân mà ‘những đứa trẻ’ đã để lại trong cơ thể của đám người Vương Bành Phái một cách ác ý, giờ đã trở thành miếng mồi béo bở để lôi kéo chúng.
Lúc này mọi chuyện đã sáng tỏ, ba người Úc Hòa An, Hứa Thần và Vương Bành Phái cũng lần lượt ‘đuổi quỷ theo phương pháp vật lý’ giống Triệu Hoành Đồ, sau đó dùng dây thừng chu sa buộc chặt phần tay chân rời của ‘đứa trẻ’ rồi ném vào giữa đàn gia súc như lúc nãy.
Linh hồn của thai nhi dè dặt không dám đến gần dây thừng chu sa đầy dương khí, mà chỉ vây xung quanh khiến các bộ phận của ‘đứa trẻ’ không thể trở về cạnh đám Vương Bành Phái được nữa.
Bốn người nhân cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, dù sao cả bọn cũng vừa trải qua một cuộc ‘tiểu phẫu’ nên mất khá nhiều máu, Vương Bành Phái còn hào phóng lấy ra vài lọ thuốc bổ máu. Lát sau thấy khỏe khỏe rồi thì cả bọn dùng dây thừng lau nước mắt bò già, trói đàn gia súc lại. Mãi đến 5 giờ chiều, khi Ô Lão Lục đến dọn dẹp chuồng gia súc thì bọn họ mới bị đuổi ra ngoài.
“Lão Ô à, chúng tôi sẽ đưa tiễn những đứa bé đáng thương này về miền cực lạc.”
Vương Bành Phái mặt dày mày dạn lẽo đẽo theo sau Ô Lão Lục để kéo dài thời gian, trong khi đám Triệu Hoành Đồ và Úc Hòa An lén lút mở cửa chuồng gia súc lôi những thai nhi ra ngoài.
Vương Bành Phái thấp thỏm ngó sắc mặt của Ô Lão Lục, dù mặt lão hơi cau có nhưng không ngăn cản. Vương Bành Phái nịnh nọt tâng bốc Ô Lão Lục lên tận mây xanh, nhưng nhác thấy lông mày lão nhíu lại kiểu không kiễn nhẫn thì lập tức ba chân bốn cẳng chuồn lẹ.
“Quả nhiên như anh Vương nói.”
Thấy Vương Bành Phái quay về, Triệu Hoành Đồ mừng rỡ báo cáo.
“Tụi nó đang theo sau!”
Úc Hòa An buộc một đầu sợi dây thừng chu sa vào gậy leo núi, còn đầu kia buộc chặt phần tay chân rời của ‘đứa trẻ’. Hắn ta đi trước dắt đám thai nhi, ba người Vương Bành Phái thì đi song song với chúng, mà ở đằng xa nữa là bốn đưa trẻ lẽo đẽo theo sau với ánh mắt oán độc.
Chăn bò đã quen nên việc dẫn dắt các thai nhi đối với Úc Hòa An khá là an nhàn, dù muốn giúp đỡ nhưng Hứa Thần cảm thấy mình chỉ tổ làm vướng tay vướng chân bèn giao hết cho Úc Hòa An, còn mình thì xáp tới gần Vương Bành Phái tò mò hỏi: “Anh Vương, sao anh biết hay vậy?”
Ban nãy lúc Vương Bành Phái bảo dắt cả nhóm thai nhi theo, hù đám Hứa Thần sợ chết khiếp, ai mà ngờ Ô Lão Lục lại chẳng hề ngăn cản.
“He he, tôi cũng đoán thôi.”
Vương Bành Phái vỗ chiếc bụng béo của mình, rung đùi đắc ý: “Theo lý thì năm xưa hẳn là có rất nhiều người dân của những thôn khác đến tham gia tiệc, linh hồn của họ sau khi chết đều biến thành ‘trẻ con’ nên suy ra số lượng trẻ con cũng phải tương ứng, đúng không?”
Ba người Triệu Hoành Đồ gật đầu.
“Nhưng chúng ta chỉ thấy có bốn đứa trẻ, nên tôi nghĩ những ‘đứa trẻ’ khác chắc hẳn đã bị những thai nhi ăn thịt để trả thù rồi.”
Vương Bành Phái nói: “Ô Lão Lục nhốt thai nhi vào chuồng là ngăn không cho chúng ăn bốn đứa trẻ cuối cùng đó, cái này chắc do khách sạn thiết kế, bằng không sao chúng ta có thể thực hiện nhiệm vụ được? Vậy nên nhóm thai nhi này không phải là tài sản của Ô Lão Lục.”
“Chỉ cần cậu nói mấy từ khóa như ‘để họ đi đầu thai thôi ’ thì Ô Lão Lục sẽ không phản đối, bởi vì đây cũng là một phần của nhiệm vụ.”
“Khách sạn còn làm cả chuyện này nữa à?”
Triệu Hoành Đồ kinh ngạc: “Anh Vương hiểu rộng biết nhiều thật đấy!”
Vương Bành Phái đắc ý nói: “Cũng thường thôi, thế giới thứ ba… A ha ha ha, cái này đâu có gì ghê gớm, tham gia nhiều hành trình nên mới biết thêm chút đỉnh. Dân lão làng như hướng dẫn viên Bính còn biết nhiều hơn tôi nữa ấy, tôi chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi.”
Ui cái miệng này, sao mình cứ hay đưa mồm đi chơi xa thế không biết.
Vương Bành Phái thầm than khổ, sau khi rời khỏi trại người Miêu Anh Trúc hắn ta mới dám chắc ánh mắt lạnh căm căm phía sau mình không phải của Ô Lão Lục, mà là từ Bính Cửu! Nói thật giờ Vương Bành Phái cũng chẳng dám ngó gã nữa, bởi chỉ cần nhìn sừng và móng vuốt đã mọc dài của Bính Cửu là biết gã sắp biến thành quái vật rồi, đây chính là trạng thái giảm SAN nghiêm trọng!
Những lúc thế này hướng dẫn viên đã hoàn toàn đánh mất lý trí, nói không chừng chỉ một ánh mắt thôi là khiến du khách bay màu. Vương Bành Phái vẫn còn lương tâm vì mọi người đến được đây cũng chẳng dễ dàng gì, tuy hắn không sợ Bính Cửu phát điên nhưng cái mạng còm của bọn Triệu Hoành Đồ coi như toang.
Ngặt nỗi ánh mắt của Bính Cửu nhìn hắn quá ‘nồng cháy’, đến mức làm Vương Bành Phái phải thắc mắc trong lòng. Lẽ nào Bính Cửu đã yêu thích tấm thân béo ục ịch này, nên muốn thịt mình ư? Mà dường như Bính Cửu đang dị hóa theo kiểu ‘vực thẳm’, chuyện Bính Cửu dị hoá hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vương Bành Phái, bởi một hướng dẫn viên như gã không thể dị hoá và cũng không bị giảm SAN ảnh hưởng nhiều mới đúng.
Nhưng khắp người Bính Cửu đều toát ra đặc tính vô cùng xuất sắc, khiến Vương Bành Phái thấy hối hận vì đã ham vui chạy đến đây hóng chuyện làm việc xấu. Bính Cửu là ma quỷ, cứ chung chạ với gã suốt thế này thì thể nào kết cục cũng không lành.
….
Vương Bành Phái rất lợi hại.
Vệ Tuân vẫn luôn quan sát hắn ta, tuy rằng cho tới giờ Vương Bành Phái vẫn chưa cho thấy danh hiệu của hắn ta có uy lực lớn đến mức nào, nhưng từ tư duy phân tích phản ứng của hắn ta đối với sự việc thì người này chắc chắn không phải là kẻ yếu kém. Đám Triệu Hoành Đồ không có tuổi ngồi chung mâm với hắn ta.
Từ những quan sát trước đó, dường như Vương Bành Phái không có ý định xấu mà còn rất chăm lo cho đám Triệu Hoành Đồ. Chẳng qua mồm hơi to thích được người ta khen, nên hễ ai tâng bốc chút xíu là khoái tít mắt không thấy đường về(*).
(*) Nguyên văn là Hoa bất đáo bắc (找不到北): không có phương hướng; không có mục tiêu; nhất thời không biết nên làm cái gì; không biết làm sao bây giờ. (theo bachngocsach)
Một nhân vật lợi hại thế này, sẽ giữ vị trí gì trong lữ đội của An Tuyết Phong nhỉ?
Chỉ từ Vương Bành Phái mà Vệ Tuân đã có thể suy ra được rất nhiều điều, như chuyện hắn ta làm việc có chừng mực hay bạt mạng? Nhiệt tình hay không từ bất kỳ thủ đoạn nào?… Ít nhiều đều tương ứng với phong cách của lữ đội.
Vốn Vệ Tuân không muốn ràng buộc mình vào một lữ đội nào đó, nhưng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vả lại giờ cậu vẫn đang mặc trên người chiếc áo choàng của Bính Cửu.
Người như Vương Bành Phái che giấu thân phận gia nhập vào lữ đội Đắm say Tương Tây, còn phải cúi đầu khom lưng với một hướng dẫn viên hạng bạc như Bính Cửu, biết co biết duỗi lại hiểu được danh hiệu của Bính Cửu nhiều như vậy thì chắc ý đồ đến đây chẳng hề đơn giản. Nhưng Vương Bành Phái không biết Bính Cửu sẽ dị hóa.
Vệ Tuân nhớ mình đã xuất hiện trước mặt đám Triệu Hoành Đồ trong hình dạng này, vẻ mặt của Vương Bành Phái không những ngạc nhiên chẳng kém người khác mà còn hơi khó tin. Nếu Vương Bành Phái đã tìm hiểu kỹ về Bính Cửu, lẽ ra hắn ta không nên có biểu cảm như vậy mới đúng.
Nói cách khác, sự dị hóa này thuộc về Vệ Tuân chứ không phải Bính Cửu. Hoặc là gã không thể dị hóa chăng?
Trong lúc Vệ Tuân đoán già đoán non thì cả bọn đã đến bờ khe Tang Hồn, dòng sông đen ngòm dậy sóng mãnh liệt, trông về phía bờ bên kia chỉ thấy vài bóng người lờ mờ và con thuyền gỗ đỏ chót đang nhấp nhô trên sóng.
“Tới rồi tới rồi, bọn họ tới rồi kìa!”
Mắt Miêu Phương Phỉ cực tốt, từ xa đã nhìn thấy mấy bóng người trên bờ khe Tang Hồn ở bờ đối diện, nhưng ngoài du khách ra còn có thêm đàn gia súc trắng nhách khiến Miêu Phương Phỉ lo sốt vó.
“Làm sao nói chuyện với họ bây giờ?”
Thạch Đào ước tính bề mặt của khe Tang Hồn, ảo não nói: “Chẳng lẽ phải hét lên à, rồi họ có nghe được không?”
“Không được to tiếng trên khe Tang Hồn, chứ ở hai bên bờ sông thì chắc không sao đâu.”
Hầu Phi Hổ cau mày nói: “Cẩn thận vẫn hơn.”
“Sao anh Cửu vẫn còn ở đó vậy?”
Lâm Hi nhón chân ngó khe Tang Hồn, hỏi bằng giọng nôn nóng: “Khi nào anh Cửu mới về?”
“Đừng vội, chắc là hướng dẫn viên Bính đang giải thích quy tắc cho họ.”
Miêu Phương Phỉ khuyên bảo, sau khi Lâm Hi đưa ra phán đoán chính xác và giúp họ thành công vượt qua nhiệm vụ tắm ba ngày thì thái độ của mọi người đối với Lâm Hi đã hòa hoãn hơn nhiều, lúc thảo luận cũng đưa gã theo. Nhưng Lâm Hi như kẻ thần kinh, suốt ngày đầu óc gã chỉ toàn Bính Cửu nên việc cố gắng hòa đồng với gã khiến mọi người nhức hết cả đầu.
“Chi bằng chúng ta tranh thủ thời gian, thảo luận phương pháp thực hiện nhiệm vụ này đi.”
Hầu Phi Hổ cũng lo lắng cho Triệu Hoành Đồ nhưng ý chí của anh ta rất vững vàng, ngó xong cũng lập tức lấy lại tinh thần: “Quỷ nhi phải băng qua khe Tang Hồn sang bờ bên kia. Trước đó hướng dẫn viên Bính đã nói, anh ấy sẽ đưa khách từ trại người Miêu Trà Bình đến thôn Thiết Bích.”
“Vậy ‘khách’ ở đây là đang ám chỉ mấy người họ sao?”
Úc Hòa Tuệ lo lắng thì thầm: “Tôi cảm thấy, thôn Thiết Bích không phải là một nơi an toàn đâu.”
“Nhưng đó là địa điểm làm nhiệm vụ thứ ba của chúng ta.”
Miêu Phương Phỉ đăm chiêu suy nghĩ: “Vậy là sau khi đưa quỷ nhi sang bờ bên kia, chúng ta và họ phải trở lại thôn Thiết Bích bên này à?”
“Chắc vậy, nhưng quỷ nhi không thể rời xa chúng ta.”
Hầu Phi Hổ nhắc nhở: “Phải suy nghĩ trước xem chúng ta sẽ phải làm gì, nếu quỷ nhi vẫn không chịu buông tay mọi người sau khi chúng đã được đưa sang bờ bên kia.”
“Vậy cứ làm theo ý của quỷ nhi đi.”
Lâm Hi nói bằng giọng không kiên nhẫn: “Cứ bám sát quỷ nhi trong nhiệm vụ tại điểm tham quan thứ hai này thôi, cứ lo mấy cái khác làm chi không biết.”
“Tôi cũng nghĩ bờ bên kia an toàn hơn đấy.”
Miêu Phương Phỉ ngập ngừng rồi lắc đầu: “Cảm giác thôi, chắc là linh cảm do quỷ nhập vào người để lại nhưng cũng chưa chắc chính xác.”
“Giờ đã 5 giờ rưỡi rồi.”
Hầu Phi Hổ nói: “Tiệc ba triều diễn ra vào lúc 8 giờ tối, thời gian chưa tới nên e nơi này sẽ có biến. Mọi người cẩn thận nhé!”
“Ừm.”